Từ nhà hàng trở về, trên xe Lâm Tích nói: “ Diệp Tử Yên sẽ làm phù dâu cho em. Khải, anh nghĩ xem cậu ấy và Sở Viêm có cơ hội không”
Trần Khải nắm tay Lâm Tích: “ Sở Viêm mấy năm nay em cũng nhìn thấy, cậu ấy chẳng tiếp xúc với người khác giới nào. Sở Viêm chung tình hơn ai hết, cậu ấy vẫn luôn đợi Diệp Tử Yên trở về”
Anh lại nói tiếp: “ Chỉ hy vọng Diệp Tử Yên có thể mở lòng. Khi nào cậu ấy trở về?”
Lâm Tích vui mừng đáp: “ Cậu ấy nói tháng sau trở về. Lần này Yên Yên sẽ về nước làm việc luôn”
Sở Viêm từ nhà hàng về chung cư của mình. Từ khi học đại học anh đã chuyển đến chung cư này sinh sống. Châm điếu thuốc, hút mạnh một hơi. Anh cũng đoán được Diệp Tử Yên sẽ làm phù dâu cho Lâm Tích nhưng khi nghe đến tên cô lòng anh vẫn không thể bình tĩnh nổi
…
Một tháng sau, tại sân bay quốc tế đế đô. Diệp Tử Yên và Charles bước ra, vì ngoại hình cả hai đều rất đẹp nên thu hút mọi ánh nhìn người trong sân bay. Charles dùng tiếng trung bập bẹ của mình nói:” Hira cậu thấy không tôi rất được chào đón đấy”
Diệp Tử Yên nhìn Charles đang nhiệt tình vẫy tay với các bà thím trong sân bay, cô thật muốn nhét anh vào vali kéo đi. Thật là mất mặt mà
Đang bất lực kéo Charles đi, cô nghe có người gọi mình: “ Yên Yên, mình ở đây, bên này bên này”
Cô xoay người liền thấy bọn Lâm Tích cầm bảng đứng đón cô. Cô chạy ra ôm lấy Lâm Tích: “ Tích Tích nhớ cậu quá đi”
“ Mọi người đều khỏe chứ”
Lâm Tích cũng ôm cô: “ Yên Yên lần này cậu sẽ không đi nữa đúng không. Cậu đã hứa làm phù dâu cho mình rồi đừng quên a”
Diệp Tử Yên cười: “ Mình đã xin vào viện nghiên cứu đế đô rồi. Sẽ không đi nữa”
Charles lúc này mới đi tới, anh khoác vai Diệp Tử Yên: “ Hira, bạn cậu sao?”
Ba người Lâm Tích thấy anh khoác vai Tử Yên một cách tự nhiên như vậy liền bất ngờ, không phải chứ. Diệp Tử Yên có bạn trai rồi sao. Vậy Sở Viêm!!
Lâm Tích dè dặt hỏi cô: “ Yên Yên đây là…”
Diệp Tử Yên đẩy anh ra, mặc dù bên Mỹ bọn họ khoác vai nhau rất bình thường nhưng đây là Trung Quốc cô cũng không thể thoải mái như vậy được: “ Charles bạn của mình bên Mỹ”
Ba người cùng thở phào, may quá chỉ là bạn thôi.
“ Đây là Lâm Tích, Trần Khải và Nhan Mộ họ đều là bạn của tôi” Cô quay sang giới thiệu ba người họ cho Charles
“ Đi thôi Tử Yên bọn tôi có tổ chức bữa tiệc đón gió tẩy trần cho cậu” Nhan Mộ nói
“ Được”
Lâm Tích và Diệp Tử Yên đi phía trước, Nhan Mộ lại hỏi Trần Khải: “ Sở Viêm cậu ấy lại không đến sao?”
“ Tôi đã nhắn cho cậu ấy hôm nay Diệp Tử Yên trở về, nhưng không thấy cậu ấy trả lời”
“ Àiii. Diệp Tử Yên cũng đã về rồi, cậu ấy còn không tranh thủ cơ hội. Tối nay nhất định lôi cậu ấy tới a” Nhan Mộ thở dài nói
…
Một chiếc xe chạy từ sân bay ra, sáng hôm nay ông chủ anh lại không đến công ty mà bảo anh chở đến sân bay. Đến nơi, sếp lại không xuống xe, chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ
Trương Vỹ cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không dám nói gì, anh nhận lương trực tiếp từ sếp a.
Hai người ngồi bất động trên xe suốt một giờ đồng hồ, cho đến khi Trương Vỹ thấy được nhóm người Trần Khải. Anh làm thư ký cho Sở Viêm từ lâu nên cũng biết được mối quan hệ giữa họ: thì ra là bạn của sếp từ nước ngoài về sao? Vậy có cần xuống đón không a
Trương Vỹ nhìn Sếp mình qua gương, thấy ánh mắt đại boss của mình hướng về nhóm người đầy phức tạp. Trương Vỹ ngẩng người, anh chưa bao giờ thấy ánh mắt sếp như vậy, cảm giác vừa lạc lỏng vừa nhớ nhung. Người lạnh lùng như anh cũng có ánh mắt như vậy sao?.
Danh Sách Chương: