Đang chơi với bánh bao nhỏ thì cô nhận được điện thoại của Bạch Ngôn muốn hẹn gặp cô. Diệp Tử Yên phân vân nhưng cũng quyết định đến
Trước đây ở bên Mỹ, Bạch Ngôn giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng cô luôn xem anh là anh của mình không hơn kém, chưa từng nghĩ đến Bạch Ngôn sẽ thích cô
Từ lần từ chối đợt trước cũng qua mấy năm rồi a, Diệp Tử Yên đến tiệm cà phê thấy anh đang ngồi, khẽ gọi:” Bạch Ngôn ca”
“Em đến rồi. Muốn uống gì?”
“Capuchino, cảm ơn. Anh, hôm nay anh hẹn em có gì sao?”
“Tiểu Yên, anh có việc muốn nhờ em”
Diệp Tử Yên liền hỏi anh:” anh mau nói a, giúp được em sẽ giúp”
“Lần trước anh có nghe nói là em tỏ tình Sở Viêm. Tiểu Yên em có thể giúp anh theo đuổi một người không?”
Diệp Tử Yên ngạc nhiên, phì cười nói:” Bạch Ngôn ca, anh vừa soái vừa giỏi còn lo vụt mất bạn gái sao?”
Thấy Bạch Ngôn không nói gì, Diệp Tử Yên liền đồng ý anh:” Được, em giúp anh”
Hai người bàn kế hoạch hăng say, không để ý một bàn phía trong gần đó, có người đang tản ra sát khí kinh người. Sở Viêm anh hôm nay có hẹn với đối tác ở đây. Chuẩn bị về liền thấy cô bước vào
Vì anh ngồi bàn phía trong nên cô không nhìn thấy, cứ thế đi qua anh
Trương Vỹ đứng sau lưng sếp mình âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Bà chủ, sao cô lại ở đây còn ngồi với một tên đàn ông khác a
Sở Viêm vừa nhìn liền nhận ra người đó là Bạch Ngôn thanh mai trúc mã của cô. Hừ, sao anh lại quên mất tên này. Nhìn cô hăng say nói chuyện, còn không ngừng cười Sở Viêm liền cảm thấy khó chịu. Nói chuyện với anh ta vui vậy sao?
Trương Vỹ thấy sếp mình sắp tức đến nổ người, bèn gọi nhân viên cho một bình trà hoa cúc giải nhiệt:” Sếp, trà giải nhiệt ạ”
Sở Viêm liếc anh một cái, cũng bưng ly nhấp một ngụm, lại nhìn hai người trước mặt
“Tiểu Yên, cảm ơn em anh sẽ thử” Bạch Ngôn vừa nói vừa lấy trong túi ra một hộp quà đưa cho cô
Diệp Tử Yên thắc mắc:” Đây là gì a?”
“Hối lộ em” Bạch Ngôn cười
“ Vậy em không khách sáo” Diệp Tử yên nhận lấy
Hành động của hai người hết sức bình thường nhưng trong mắt Trương Vỹ chính là bà chủ anh nhận quà của tên đàn ông lạ mặt. Ông chủ anh bị đội nón xanh rồi sao? Nãy giờ bà chủ cười 7 lần, nhìn tên đó 13 lần còn tặng quà nữa a
Rắc…
Trương Vỹ nhìn chén trà trong tay sếp, giật thót, vỡ rồi a. hazzz chút nữa lại phải đền ly cho người ta rồi. Sếp không thể nhẹ nhàng một chút sao? Lần sau anh nhất định mua cho sếp mình một con gấu bông tức giận có thể trút vào nó a
Sở Viêm gân xanh trên đầu khẽ giật, tay bị những mảnh ly ghim vào cũng chẳng đau bằng trái tim anh. Diệp Tử yên, em nhận quà của anh ta còn cười vui vẻ như vậy. Sở Viêm đứng dậy:” Về công ty”
“Vâng sếp”
Trên xe, Trương Vỹ không dám nhìn về phía sau. Tâm trạng ông chủ thật sự rất tệ a
Sở Viêm gọi cho cô:” Em đang ở đâu?”
“Em đang đi dạo với bạn a”
Sở Viêm ním môi:” Khi nào về chung cư”
Diệp Tử Yên trả lời:” Em muốn ở với ba mẹ 2 3 hôm nữa. Đi làm lại em sẽ qua chỗ anh a”
Sở Viêm khẽ ừm một tiếng, tắt máy
Diệp Tử Yên ngơ ngác, trước đây dù là như thế nào anh cũng để cô tắt máy trước, Sở Viêm hôm nay bị sao vậy?
Trương Vỹ với tay bật máy sưởi, trong xe cũng quá lạnh rồi a. Ông chủ sau khi gọi điện càng thêm lạnh lùng, anh hỏi:” Bà chủ không về ạ?”
Ánh mắt Sở Viêm quét sang, giọng nói lành lạnh vang lên:” Không về cũng chẳng sao”.
Danh Sách Chương: