Trương Vỹ thở dài, ông chủ rất tin tưởng bà chủ a, mong rằng Bà chủ không làm anh thất vọng
Ngày thứ hai Diệp tử Yên liền phát hiện bất thường, Sở Viêm cả một ngày không nhắn tin hay gọi điện gì cho cô. Mới đầu cô còn nghĩ là anh bận rộn nhưng một ngày rồi cũng không thấy động tĩnh gì a
Diệp Tử Yên gọi cho anh, nhưng không ai nghe máy. Đến lần thứ ba thì Trương Vỹ bắt máy. Cô hỏi:” Sở Viêm anh ấy đang bận sao?”
Trương Vỹ thở dài:“Bà chủ, sếp anh ấy đã làm việc cả một ngày một đêm rồi a. Tôi cố lắm mới khuyên được anh ấy về nhà, nhưng sếp lại không chịu ăn gì a?”
Diệp Tử Yên nghe vậy liền hoảng:” tôi biết rồi, cảm ơn cậu”
Diệp Tử Yên lái xe đến chung cư, Trương Vỹ mở cửa cho cô:” Bà chủ tất cả nhờ vào cô a”
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Trương Vỹ chắc anh cũng thức cả đêm với Sở Viêm:”Ở đây có tôi rồi, cậu mau về nghỉ ngơi đi”
“Vâng”
Diệp Tử Yên bước vào phòng liền thấy Sở Viêm nằm trên giường, mày anh chau lại trông có vẻ rất khó chịu. Diệp Tử Yên đặt tay lên trán anh. Nhiệt độ cao như vậy
Cô lấy khăn lau người cho anh, Sở Viêm tỉnh giấc, nhìn thấy cô, hỏi:” Sao em lại tới đây?"
Diệp Tử Yên vốn dĩ thấy anh không trân trọng sức khỏe mình cô rất tức giận, bây giờ anh lại hỏi như vậy liền bùng nổ:” Sở Viêm anh đang phát điên cái gì, anh là con nít ba tuổi sao? Còn không chịu ăn cơm”
Sở Viêm xoay mặt sang chỗ khác:” Em có thể mặc kệ anh”
Diệp Tử Yên càng tức hơn:” Anh đang hờn giận cái gì? Được, như anh mong muốn, em liền mặc kệ anh”
Diệp Tử Yên xoay người bước ra ngoài, để Sở Viêm lại trong phòng
Anh đặt tay lên trán che khuất tầm mắt mình, cổ họng đau rát, cả người đều khó chịu. Diệp Tử Yên em đúng là nhẫn tâm nói mặc kệ liền mặc kệ anh.
Diệp Tử Yên thật sự tức giận, nếu còn ở trong đó nhất định họ sẽ cãi nhau. Cô ra ngoài bình ổn tâm trạng, sẵn tiện nấu cho anh ít cháo
Sở Viêm định đi lấy nước uống nhưng cơ thể mình vô lực không thể nhúc nhích nổi, anh cười đã mấy năm rồi Sở Viêm anh từ bao giờ lại yếu đuối như vậy
Diệp Tử Yên bưng cháo bước vào, cũng chẳng thèm nhìn anh. Cô vẫn còn tức giận a. Múc đầy một muỗng thổi cho bớt nóng đưa đến bên miệng anh, ra lệnh:” há miệng”
Sở Viêm thấy cô như vậy không dám nói gì khác liền phối hợp với cô. Ừm rất ngon:” Em chưa đi sao?”
Lúc nãy anh còn tưởng cô bỏ mặt anh thật, hại anh đau lòng như vậy
Diệp Tử Yên cả quá trình đều không nói chuyện với anh, hai người đều tập trung với nhiệm vụ của mình. Một người đút một người ăn
Ăn hết tô cháo, Diệp Tử Yên cho anh uống thuốc, cô định dọn tô ra ngoài thì bị Sở Viêm ngăn cản:” Em đừng đi”
Sở Viêm nhìn cô với ánh mắt đáng thương:” Anh không ngủ được, em ngủ với anh”
Diệp Tử Yên nhìn anh:” Sở Viêm, đợi anh khỏe lại sẽ tính sổ sau, bây giờ buông em ra”
“Không buông, nếu lỡ em đi mất thì phải làm sao? cổ họng anh đau, tay chân cũng rất mỏi” Sở Viêm tiếp tục làm nũng
Diệp Tử Yên nghe anh nói vậy liền mềm lòng, cô nằm xuống bên cạnh anh. Sở Viêm liền ôm cô vào lòng, siết thật chặt:” Tử Yên em đừng bỏ anh có được không?”
“Anh mau ngủ đi”
Sở Viêm liền nói:” em chưa trả lời anh”
“được, em không đi”. Sở Viêm yên tâm nhắm mắt lại
Diệp Tử Yên cũng dịu xuống, đau lòng nhìn anh. Tay vuốt mi tâm cho anh, sao lại nhịn ăn chứ, còn làm việc thâu đêm như vậy. Có phải muốn em lo đến chết không.
Danh Sách Chương: