Diệp Tử Yên là học trò xuất sắc của Michael, từ khi cô mới nhập học đã thể hiện được thiên phú vật lý của mình. Cô nhanh chóng được Michael chú ý, ông nhận cô làm học trò của mình. Michael rất có tiếng nói trong vật lý kĩ thuật.
Mặc dù với trình độ của cô có thể xin vào viện nghiên cứu nhưng sẽ không tiếp xúc với các nghiên cứu lớn dù sao cô chỉ mới 23 tuổi. Có Michael giới thiệu thì cô không cần lo gì nữa.
Sau khi tạm biệt giáo sư, cô trở về nơi ở của mình. Nơi đã gắn bó với cô suốt 5 năm. Cửa phòng bị gõ vang, cô bước ra mở cửa
Một người Mỹ đẹp trai, cao ráo đứng trước cửa, thản thốt nói: “ Hira cậu muốn về nước sao?”
Là Charles người bạn thân của cô bên đất Mỹ xa lạ này. Ngày nhập học, tên này cứ như trúng tà đi theo cô. Sau này mới biết, thì ra anh muốn tiếp cận cô vì anh trai nhà dưới. Cậu ta thế nhưng lại là gay. Thế là cô và anh trở thành đôi chị em thân thiết ở giảng đường đại học này
“ đúng vậy a” Diệp Tử Yên trả lời cậu
Charles liền bước vào nhà nói: “ Tôi cũng muốn đi, tôi còn chưa đến Trung Quốc bao giờ đâu”
Cô liền cười hỏi: “ Cậu tính bỏ người yêu mình ở lại đây rồi chạy mất sao?”
“ Mình vừa chia tay anh ta rồi, đi thôi bây giờ mình rất rảnh rỗi nha”
Diệp Tử Yên thấy khó hiểu: “ Đi đâu a”
Charles sáp tới: “ chị em à, chúng ta đi tới chỗ náo nhiệt, làm một buổi chia tay đơn giản với nước Mỹ đi nào”
Nói xong Charles kéo cô xuống lầu, đẩy cô ngồi lên chiếc siêu xe, chạy thẳng đến Bar Los Angeles.
Diệp Tử Yên ngồi uống rượu với Charles, anh hỏi cô: “ Sao lần này cậu lại muốn trở về?”
Cô ngẩng người, khẽ cười: “ nam nữ chính đến với nhau rồi, nhiệm vụ của tôi kết thúc. Cũng nên trở về thôi”
Charles chẳng hiểu cô đang nói gì, anh nhấp một ngụm: “ trước đây tôi luôn thắc mắc, cậu từ chối tất cả người theo đuổi mình ở bên này, có người đồn cậu là có bạn trai rồi a. Nhưng tôi chơi với cậu lâu như vậy, chẳng thấy anh nào”
Diệp Tử Yên không nói gì, duy trì yên lặng đến lúc Charles nghĩ cô không trả lời thì cô bỗng lên tiếng: “ Charles có lẽ tôi cũng sắp thất tình rồi”
“ Hira thân yêu à, là chủ nhân của cây bút đó sao?” Charles phát hiện lúc nào Diệp Tử Yên cũng mang theo bên mình một cây bút bi. Mặc dù nhìn nó có vẻ bình thường nhưng cô lại cất giữ rất kĩ. Anh muốn hỏi rất nhiều lần nhưng bây giờ mới có cơ hội
“ Đúng vậy” Diệp Tử Yên trả lời ngắn gọn, rồi ngồi lặng lẽ uống rượu
Charles không uống nữa, anh còn phải đưa con ma men này về a. Chính anh cũng nhìn thấy Diệp Tử Yên gánh nặng trong lòng quá lớn, nếu cô không giải tỏa chắc sẽ thành tâm bệnh mất. Hôm nay coi như cho cô phóng túng một lần trước khi về nước đi.
Diệp Tử Yên thật sự say, hình bóng Sở Viêm không ngừng hiện lên trong đầu. Trước đây cô nghĩ cho mình thời gian 5 năm là đủ rồi, nhưng hôm nay cô nhận ra suốt 5 năm cô chưa từng quên hình bóng anh. Cô tự giễu chính mình sao lại thất bại như vậy.
Đêm đó Diệp Tử Yên uống rượu xong liền lăn ra ngủ, chỉ cực cho Charles phải một đường đưa cô về nhà.
“ Đúng vậy” Diệp Tử Yên trả lời ngắn gọn, rồi ngồi lặng lẽ uống rượu
Danh Sách Chương: