Đêm khuya, Snape lại đi đến đoạn hành lang quen thuộc. Hắn đã tự nhủ biết bao nhiêu lần phải từ bỏ cái thói quen đáng buồn này. Đã biết rõ cả hai không có kết quả, biết rõ đoạn đường này không có lối ra, biết rõ ràng rồi cũng có ngày kết thúc, mà vẫn nhắm mắt bất chấp, tự lừa mình dối người được nhìn thấy em một ngày thì thêm một ngày, được bên em một giờ thì thêm một giờ. Thật đáng thương và ngu xuẩn. Nhưng có lẽ đêm nay tất cả phải kết thúc. Hắn có thể thả lỏng cảm xúc điên cuồng yêu một người nhưng không bao giờ cho phép bản thân thảm hại cầu xin tình cảm từ một người không thuộc về mình. Dù thế nhưng tận sâu trong lòng hắn vẫn tồn tại chút không cam lòng, hắn đã phải kìm nén cảm xúc của mình vì cho rằng Harry khác hắn, nhưng Harry lại nói em ấy thích con trai. Nếu đã như vậy tại sao... không thể là hắn chứ?
"Giáo sư Snape"
Snape sửng sốt quay lại phía sau. "Bây giờ là giờ giới nghiêm trò làm gì ở đây?"
"Tìm thầy thật là khó, em muốn hỏi thầy một chuyện mà tìm thầy từ buổi chiều đến giờ không thấy." Harry chống nạnh thở dốc.
"Vậy là trò lượn đêm đến giờ này?" Snape tức giận hỏi.
"Em lượn đêm nhiều lần lắm tại thầy không biết thôi." Harry bĩu môi làu bàu.
"Trò dám!!!" Snape ngẩng phắt đầu lên quát lớn.
"Bây giờ thì thầy chịu nhìn thẳng vào em rồi." Harry cười hì hì làm Snape nghẹn họng.
"Đừng nghĩ có thể đánh trống lảng. Ravenclaw trừ 10 điểm." Hắn tức giận.
"Em chỉ muốn tìm thầy hỏi chuyện thôi. Tại thầy cứ trốn em đấy chứ." Cậu ấm ức phụng phịu.
"Trò nghĩ trò là quỷ khổng lồ hay sao mà ta phải trốn trò? Là việc hệ trọng gì khiến trò phải tìm đến người giáo sư đáng thương là ta vào đêm khuya thế này?" Snape châm chọc hỏi.
"Chuyện cực kỳ hệ trọng luôn." Harry hít sâu một hơi bước lên đối diện với Snape, "Thầy có muốn trở thành bạn nhảy của em vào ngày mai không?"
"Cái gì?" Snape tưởng mình nghe nhầm.
"Ý em là..." Harry dừng lại một chút rồi rướn người lên chạm nhẹ vào môi hắn. "Em thích thầy, giáo sư Snape" Cậu cười rạng rỡ.
Phản ứng của Snape là... đẩy cậu ra. Harry rên lên một tiếng đau đớn khi bị đập mạnh vào tường.
Snape bàng hoàng nhìn Harry đang xoa gáy tủi thân trừng hắn lại trông về ô cửa sổ đang sáng đèn trên tháp Ravenclaw. Hắn đang mơ, phải rồi bây giờ Harry phải ở trong phòng mới đúng. Nếu như đây là một giấc mơ... Snape thở dốc trở lại nhìn 'ảo giác Harry' trước mặt. Hắn mạnh mẽ tiến lên giam cầm cậu trong lồng ngực, cánh tay cứng rắn vòng qua người Harry ép cậu ngẩng cao đầu. Nụ hôn như sấm rền gió cuốn đáp xuống đôi môi hắn thèm khát đã lâu. Hương vị còn tuyệt vời hơn tất cả những gì hắn đã tưởng tượng, nóng ấm, mềm mại mang theo mùi hương hoa cỏ trong nắng ấm. Nếu đây là một giấc mơ Snape hi vọng mãi mãi sẽ không cần tỉnh lại.
Khác với sự hưởng thụ của Snape, Harry lại đang khó chịu. Cậu thật bất ngờ với nhiệt tình của lão đàn ông vẻ ngoài trông lúc nào cũng nghiêm trang, cấm dục này. Nhưng mà nhiệt tình quá mức rồi, cái thứ đang đảo quanh trong miệng cậu cứ lượn đi lượn lại không quan tâm cậu có thở được hay không. Thật không thể chịu được, Harry tức giận cắn xuống một cái.
Snape giật nảy mình lùi về sau, cơn đau xót cùng vị rỉ sắt lan tràn trên đầu lưỡi làm hắn tỉnh táo lại. Đây không phải là mơ, Snape ngơ ngác nghĩ.
Giãy khỏi tay lão đàn ông còn đang ngu người, Harry híp mắt vỗ vỗ ngực hắn. "Đón em lúc 7 giờ ngày mai nhé, đừng đến trễ đấy."
Harry liếm môi buông xuống một câu rồi dửng dưng như không có gì đủng đỉnh trở về ký túc xá để lại một bức tượng đá ngây ngốc đứng giữa hành lang. Nhưng cánh cửa vừa đóng, Harry vội đặt tay đè lại trái tim đang nhảy bang bang trong lồng ngực. Đứng đó cười như một đứa đần ngốc 15 phút cậu mới nhảy chân sáo trở về phòng.
Về phía Snape, sau khi lấy lại tinh thần hắn mới nhận ra cả dãy hành lang dài vắng tanh chỉ còn mình hắn một người. Hắn lại cảm thấy mình đang mơ rồi sao có thể có chuyện tốt đẹp như thế xảy ra với hắn được. Chạm vào khóe môi đang rỉ máu nhớ lại cảm giác tuyệt diệu vừa rồi, hắn bất giác nở một nụ cười từ tận đáy lòng. Đây là lần đầu tiên hắn vui vẻ đến thế. Snape yêu một người và người đó cũng có cảm giác tương tự với hắn. Trên đời này còn gì tuyệt vời hơn? Snape xoay người vội vã trở về hầm mà lòng thầm oán hận, sao đêm lại dài như thế chứ?!
Chờ đợi thực sự là một điều dày vò con người nhất. Bởi vì hầu hết những lần đợi chờ trong đời Snape đều mang lại thất vọng nên lần này hắn sợ hãi. Hắn sợ ngày mai sẽ đến và hắn sẽ giật mình tỉnh dậy và phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ, kỳ vọng càng cao, lại càng bất an và lo lắng. Cuối cùng ánh nắng sớm mai đã đến chứng minh đây không phải là một cơn mơ mà hắn tự huyễn hoặc ra. Hắn vui vẻ nhưng lại càng cáu kỉnh hơn khi nhận ra hắn còn phải đợi thêm gần 12 tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ hẹn.
Snape giống như một thiếu niên mới lớn đứng đắn đo băn khoăn hàng giờ trước tủ quần áo màu đen trông cái nào cũng na ná nhau để chọn ra một bộ lễ phục hoàn hảo nhất cho Vũ hội tối nay vừa thầm oán Harry mời hắn quá trễ không có thời gian để chuẩn bị. Cuối cùng hắn chọn bộ trang phục áo khoác và áo chùng thuần đen, áo sơ mi bằng lụa trắng bên trong. Khuy măng sét bằng đá hắc diệu thạch đồng màu, khi chọn tới ghim cài áo hắn bỗng nhớ tới món quà sinh nhật mà Harry tặng hắn vào năm đầu tiên khi cậu vào Hogwarts. Hắn vẫn giữ gìn nó nguyên vẹn chưa hề sử dụng lần nào, có lẽ đêm nay chính là cơ hội thích hợp nhất.
Snape tắm rửa thay y phục, lần đầu tiên nhìn ngắm bản thân trong gương thật kĩ. Trông thật là xấu, Snape nhận xét. Mái tóc đen dài chấm vai, mũi to khoằm vĩ đại, làn da nhợt nhạt, hàm răng thì vàng ởn, không đều. Cả vẻ bề ngoài lẫn tính cách đều làm cho người ta chán ghét. Hắn chưa từng nghĩ tới lại có một ngày có người dám nói yêu thích hắn. Mà người đó lại là tồn tại chói mắt đến nhường ấy. Điều này khiến hắn không cảm thấy an toàn, hắn nghi ngờ, hắn dự đoán đủ loại suy nghĩ quay cuồng trong đầu. Chờ đợi càng lâu, hắn lại càng thiếu tự tin.
Thật vất vả đồng hồ mới nhích gần đến 6 giờ Snape không thể chịu đựng nổi nữa mà rời khỏi hầm đi đến tháp Ravenclaw. Một quý ông không bao giờ để bạn nhảy của mình phải chờ đợi, hắn tự nhủ.
Bất cứ đứa nhóc Ravenclaw nào ra khỏi nhà để đến lễ đường đều phải giật mình hoảng hốt trước sự hiện diện của ông thầy đáng sợ nhất Hogwarts. Người đàn ông với vóc dáng cao gầy ẩn trong chiếc áo choàng đen, khiến người khác liên tưởng đến 'một con dơi to bự'. Chúng không thể hiểu nổi đây là ký túc xá Ravenclaw chứ đâu phải Slytherin? Tội nghiệp bọn nhỏ, tụi nó không biết Snape chỉ đang chờ đợi bạn nhảy của hắn mà thôi. Càng căng thẳng sắc mặt của hắn càng nghiêm khắc khó đoán dọa cho lũ ưng nhỏ sợ mất mật. Vì không thể không đi đến đại sảnh nên bọn chúng kháo nhau vội vàng lượn đi hết khiến cho còn sớm mới tới giờ khai mạc vũ hội mà cả tháp Ravenclaw đã vắng tanh vắng ngắt. Lúc Harry đi ra khỏi phòng còn phải kiểm tra lại xem mình có trễ không.
Khi Snape lần thứ mười lăm vung đũa phép xem giờ thầm lẩm bẩm làm sao để chịu đựng qua khoảng thời gian vô nghĩa này thì cánh cửa Ravenclaw mở ra lần nữa. Thiếu niên mà hắn chờ đợi xuất hiện. Cậu mặc một bộ lễ phục đen ôm sát cơ thể thon dài biểu lộ hoàn toàn thắt lưng nhỏ nhắn một vòng tay đã có thể ôm trọn. Vạt áo dài tới mắt cá chân được trang trí bằng những hoa văn hoa linh lan thêu chìm đồng màu. Không mang bất cứ trang sức nào ngoại trừ đôi măng sét đính đá Sapphire mà hắn tặng cậu, điều này khiến Snape nhận ra những món quà mà hắn tặng Harry ít đến đáng thương. Hắn thầm nhắc nhở bản thân, cậu xứng đáng với tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian. Hai viên đá Sapphire lấp lánh ánh vàng đơn giản ấy còn không sánh bằng một phần vạn nét lộng lẫy trong đôi mắt hoàng kim xinh đẹp đang dịu dàng nhìn hắn, giống như những giọt nắng đọa lạc xuống trần gian vậy. Snape hít sâu một hơi đứng thẳng lưng vươn tay về phía thế giới của hắn.
"Đến đây."
Harry mỉm cười đặt bàn tay cậu vào tay của Snape. Đôi bàn tay vốn cách xa đã lâu giờ lại tìm lại được nơi thuộc về.
"Chào buổi tối, bạn nhảy của tôi."
"Chào buổi tối, giáo sư của em"
Danh Sách Chương: