"Lily, tôi đã nghĩ cô sẽ không lỗ mãng giống như vậy chứ?" bà Pomfrey nhìn Lily được James bế vào bệnh thất nghiêm túc phê bình.
"Là lỗi của tôi, đã để mọi người phải lo lắng rồi." Lily cúi đầu áy náy nói.
James đứng cạnh bên tuy xót vợ nhưng cũng không dám hó hé chút nào trước vị y sĩ trưởng của bệnh thất, anh đã có vinh dự được hưởng thụ rất nhiều "thủ đoạn" của bà hồi còn đi học rồi.
Bà Pomfrey kiểm tra cổ chân của Lily, ếm vài thần chú chữa lành cuối cùng cũng buông tha cho cô, "Khớp xương được nắn lại rất khéo, tôi cũng không thể làm tốt hơn. Tôi sẽ bảo Severus làm cho cô vài liều thuốc tiêu sưng, uống làm sao chắc tôi không cần nói với cô nữa phải không? Mấy hôm nay hạn chế di chuyển và vận động mạnh đi nhé."
"Được, cảm ơn cô, Poppy." Lily ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc này Sirius mới chậm rãi đi vào bệnh thất.
"Lily sao rồi?" Y hỏi James.
"Không sao nữa rồi. Cũng nhờ Harry." James đáp.
"Mình nói này, việc hôm nay dù có thằng nhóc đó hay không thì Lily cũng sẽ được bà Pomfrey chữa trị tốt thôi..." Sirius lạnh lùng nói.
"Cậu không được nói như vậy. Harry đã cứu mạng mình. Hôm nay mình đã gặp nhện khổng lồ nếu không có Harry thì mình đã chết mất xác rồi." Lily không đồng ý cắt ngang lời y.
"Nhện khổng lồ? Sao lúc nãy em không nói?" James hoảng hồn.
"Em không muốn làm mọi người lo lắng." Cô lắc đầu.
"Nhưng ban đầu tại sao cậu lại đi vào rừng cấm? Đừng nói với mình cậu muốn hái thảo dược đi." Sirius nhíu mày.
"Mình..." Cô ngập ngừng.
"Cậu muốn gặp thằng nhóc đó." Sirius trả lời thay cô. "Nó có tốt đẹp gì đâu sao cậu cứ tìm nó thế."
Cốp
Snape đi lấy độc dược cho Lily vừa tới liền nghe thấy câu nói của Sirius, hắn dằn mạnh chai độc dược lên bàn trừng mắt với y. "Ăn nói cho cẩn thận." Snape cảnh cáo.
Sirius hừ lạnh.
"Sao không chứ. Mình thấy Harry rất là đẹp luôn." Lily ôm má đỏ mặt như những cô gái nhỏ theo đuổi thần tượng.
"Cậu đang đùa đấy à?" Sirius không thể tin nổi.
"Mình không đùa. Nếu như năm đó mà có một nam sinh như vậy thì mình sẽ không chọn James đâu." Cô nói với vẻ đương nhiên. A, giờ nhớ lại cảnh Harry cưỡi bạch kỳ mã thật là đẹp quá đi, Lily hú hét trong lòng.
"Cậu nói gì đi chứ?" Sirius vỗ James.
"Nói gì? Mình cũng thấy thằng bé đẹp mà." James gãi gãi đầu.
"..." Lần này cả Snape cũng nhướng mày.
"Harry đẹp lắm nhé. Lần đầu tiên gặp nhóc ấy mình còn muốn ôm vào lòng xoa xoa cơ."
"..." Sirius đần hết cả mặt ra.
"Vậy là không phải mình em cảm thấy vậy đúng không?" Lily hào hứng cười toe với chồng.
"Ừ, hôm qua trên sân vận động em được Harry ôm cảm thấy thế nào?" James mong ngóng hỏi.
"Cảm giác rất là tuyệt luôn. Tim em như muốn nhảy khỏi lồng ngực í." Lily nhớ lại.
"A! Anh cũng muốn." James hâm mộ cảm thán.
Nhìn Lily với điệu bộ mơ màng cùng vẻ mặt ao ước của James, hiếm khi Sirius và Snape cùng đồng tình với cùng một việc, hai người điên rồi.
"Đừng có nhìn mình với ánh mắt đó. Mình không phải biến thái." Lily giận dỗi trừng Snape và Sirius.
"Vậy chứng minh đi." Sirius bĩu môi.
"Harry là một đứa trẻ tài năng và được giáo dục rất tốt. Mình thật muốn gặp người đã sinh ra thằng bé, bọn họ chắc hẳn là những phù thủy rất vĩ đại." Cô cảm khái.
"Ba mẹ của Harry đã mất vào năm trò ấy 1 tuổi rồi." Snape lên tiếng.
"A? Sao lại như vậy?" Lily hốt hoảng, đứa nhỏ dịu dàng đến nhường ấy vậy mà lại là trẻ mồ côi sao? Cô bỗng thấy tim mình đau nhói.
Snape không chào hỏi mà rời đi trước, hắn cấp thiết muốn gặp cậu ngay lúc này. Hắn tìm thấy cậu cạnh bờ hồ Đen. Thời tiết cuối thu se lạnh, hơi ẩm từ mặt hồ bốc lên thành từng lọn sương mù giăng kín mặt hồ. Xung quanh vắng tanh, từ phía xa bóng lưng hao gầy của Harry hiện ra giữa một vùng trời rộng lớn càng làm cậu trông cô độc đến thê lương. Snape nhíu mày chậm rãi bước lại gần chỗ cậu.
"Trò ở đây làm gì?" Hắn hỏi.
"Em đang ngắm cảnh" Cậu trả lời.
"Ta không nghĩ nơi này có cảnh gì đặc sắc đáng để ngắm đâu." Snape thốt ra lời phản bác theo thói quen rồi tự ảo não bản thân không biết cách nói chuyện.
"Thầy nói đúng. Vậy thầy có muốn đến nơi có cảnh đủ đặc sắc để ngắm không?" Harry cười hào hứng lấy thảm bay ra.
Snape không phản đối dẫn đầu bước lên thảm vươn tay ra, "Lại đây."
Harry mỉm cười nắm lấy tay hắn cùng bước lên, đợi hai người ngồi xuống ổn định cậu điều khiển thảm bay lên không trung lướt qua màn sương mù mịt mờ đến một vị trí có thể bao quát toàn bộ Hogwarts trong tầm nhìn. Ánh mặt trời xuyên qua màn sương mờ ảo khúc xạ ánh sáng bảy màu bao trùm tòa lên lâu đài cổ đẹp không bút mực nào tả xiết.
"Lần đầu tiên em nhìn thấy tòa lâu đài vào năm nhất em đã thực choáng ngợp. Ý em là khi nhận được thư báo nhập học em đã tưởng tượng nơi mình học tập sẽ như thế nào. Nhưng mọi phỏng đoán đều thua xa khung cảnh trước mắt này. Em đã nghĩ đây là sự thực sao mình không mơ đấy chứ. Thật tuyệt vời khi phát hiện được nơi mình thuộc về, nơi có những người giống như mình và nó còn lộng lẫy hơn tất cả những lâu đài trong truyện cổ tích nữa. Em yêu Hogwarts, đến tận bây giờ vẫn rất yêu." Ngồi trên chiếc thuyền nhỏ bé nhìn về Hogwarts, sẽ cảm thấy lâu đài này khổng lồ như một kỳ tích. Những ngọn tháp cao vút trong mây, từng hàng cửa sổ nối tiếp nhau san sát, cùng ánh nến sáng ngời thấp thoáng sau song cửa mang theo sự hấp dẫn thiêng liêng khó tả.
"Ta cũng vậy." Snape nhìn Harry chậm rãi đáp lời, ngón tay di chuyển nhẹ nhàng cảm nhận hoa văn của chiếc thảm bay dưới thân. Hắn đã từng có một tuổi thơ yên bình chỉ vì cha phát hiện mẹ con hắn là phù thủy mà hoàn toàn đổ vỡ. Kỷ niệm khi lần đầu tiên nhìn thấy Hogwarts chính là một trong những ký ức tốt đẹp hiếm hoi thời thơ ấu. Vì vậy, cho dù nhóm đạo tặc biến những năm tháng đi học của hắn trở thành địa ngục, sự phân biệt trong nội bộ Slytherin và cả nỗi đau khi cắt đứt với người bạn duy nhất đều xảy ra ở đây hắn vẫn nhận lời Dumbledore trở về bảo vệ tòa thành này. Nhưng... đó là đối với hắn, một kẻ từ nhỏ đã sống giữa những Muggle lúc nào cũng phải che dấu sự thật về bản thân, chứ không phải đứa nhỏ sinh ra trong gia tộc phép thuật lâu đời như Harry. Điều đó không hợp lý, không hợp lý một chút nào. Dù cho em ấy có sống biệt lập không giao tiếp với ai thì việc Harry nói rằng lần đầu tiên nhìn thấy Hogwarts khi vào học năm nhất càng bất hợp lý hơn khi em ấy đã tự tay đan chiếc thảm có hình Hogwarts từ khi còn nhỏ. Hắn không cho là Harry đang nói dối, như thế chỉ còn... Một suy đoán đáng sợ dần hiện lên trong đầu Snape.
"Dạo gần đây, em thường hay nhớ đến rất nhiều người... Bọn họ, có người thích em, có người căm hận em nhưng đều qua đời để bảo vệ em hoặc vì em mà chết. Chỉ vì một đứa như em mà làm mất đi bao nhiêu tính mạng người vô tội... thật sự có đáng hay không?" Harry bất lực thở dài.
"Đáng hay không, không tới lượt trò quyết định. Việc của trò là đừng để nỗ lực của những người đó trở nên vô nghĩa." Snape nhăn mày nói.
Cậu mỉm cười buồn bã, bọn họ thành công, cậu sống sót, cậu giết được Voldemort kết thúc chiến tranh trả lại hòa bình cho giới phù thủy. Thật đáng ăn mừng phải không? Nhưng trong những năm tháng thời hậu chiến đôi lúc cậu đã nghĩ, nếu Lily và James còn sống, Cedric tốt nghiệp ra trường, Sirius không rơi vào màn che, Dumbledore vẫn tiếp tục là hiệu trưởng, Remus, Fred, Tonks, Moody và tất cả những người hy sinh vì cuộc chiến vô nghĩa đó đều không có việc gì... thì tốt biết bao.
"Giáo sư Snape, em hỏi thầy một chuyện được không?"
"Nói"
"Nếu cho thầy thời gian, thầy có thể làm ra thuốc giải cho nọc độc của con rắn đã cắn thầy năm ngoái không?" Harry hỏi trong khi vẫn ngắm nhìn tòa lâu đài.
"Có thể"
"Quả đúng là bậc thầy độc dược trẻ nhất nước Anh." Harry khen ngợi.
"Đó là chuyện đương nhiên." Snape giương cao cằm hãnh diện đáp, hắn không bao giờ tỏ ra khiêm tốn giả tạo về những thành tựu chính bản thân đạt được.
Harry nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của người đàn ông. Cho nên... lúc đó thầy thực sự không còn muốn sống nữa có đúng không? Hoàn thành xong nhiệm vụ mình được giao phó rồi thanh thản nhắm mắt xuôi tay đi theo người con gái thầy thương nhất. Để lại cho cậu nỗi ám ảnh đến ngàn năm sau vẫn không thể xóa nhòa.
"Nên trở về thôi. Gió lạnh không tốt cho sức khỏe." Harry thu hồi ánh mắt nói, kiếp này thì đừng mơ.
"Trò còn dám nói câu đó." Snape tức giận, "Là ai bày trò bay lên đây ngắm cảnh hả?"
Harry chỉ cười nghe lời khiển trách của Snape, cậu hạ thảm xuống bờ hồ Đen. Snape đưa Harry về tận cổng ký túc xá Ravenclaw rồi mới rời đi. Chuyện cậu thân thiết với ông thầy độc dược đáng sợ nhất Hogwarts ai cũng biết nên mọi người trong phòng sinh hoạt chung cũng chẳng buồn mà bàn ra tán vào là mấy. Nhưng trong phòng cậu còn có một người không hẳn là người thấy kì quái mà lên tiếng hỏi.
"Đây là lần thứ ba tôi thấy cậu đi chung với chủ nhiệm nhà Slytherin. Cậu thân với ông ta lắm à?" Regulus trong bức tranh nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
"Đúng vậy." Harry ngồi xuống bàn làm việc trả lời.
"Vì sao? Ông ta trông lúc nào cũng khó ở, tụi nhỏ nói ông ta dữ như quỷ hút máu."
"Ông ấy... là người dũng cảm nhất mà tôi từng biết." Harry hơi dừng lại một chút rồi mỉm cười đáp. Cậu lấy từ trong túi ra một sợi lông đuôi của bạch kỳ mã.
"Dũng cảm? Thật là một tính từ kỳ lạ khi miêu tả một Slytherin." Regulus ngạc nhiên.
"Dũng cảm không chỉ là không sợ nguy hiểm, khó khăn, dám lao vào làm những điều mà người khác e sợ. Đôi lúc nhận thức sai lầm, thừa nhận sai lầm và cố gắng khắc phục những hậu quả mình gây ra cũng là một loại dũng khí." Harry vừa nói vừa đốt lò luyện kim thả vài khối vàng vụn vào. "Giáo sư Snape là người mang nhiều tai tiếng, vì tuổi trẻ đã mắc sai lầm. Quan trọng là ông ấy biết mình sai ở đâu và dành phần đời còn lại để sửa chữa nó. Điều mà tôi khâm phục nhất ở giáo sư Snape đó là thầy làm tất cả mà không cần hồi báo. Trên đời này người tốt không ít, nhưng người tốt không cần hồi đáp, không cần công nhận như giáo sư Snape thì có mấy ai?"
Có một bài học mà cậu rút ra được từ những năm tháng làm thần sứ đó là lịch sử được viết nên bởi kẻ chiến thắng không phân biệt đó là phe chính nghĩa hay phản diện. Khách quan mà nói thật ra Snape không hề nợ cậu gì cả, đối với Tử thần thực tử việc ba mẹ cậu, hai thành viên nòng cốt của Hội Phượng Hoàng, chết đi thì đó cũng chẳng phải là điều hắn cần bận tâm. Nếu như chung cuộc Voldemort thắng, Snape có thể tự do nghiên cứu nghệ thuật hắc ám mà hắn thích nhất, hưởng thụ quyền lực cùng địa vị xứng đáng với tài hoa và sức mạnh của hắn mang lại mà cái giá phải trả cũng chỉ là từ bỏ Lily. Hắn cũng không cần mất mạng vì đứa con trai kẻ từng bắt nạt mình. Nhưng hắn không làm như vậy, vì tình yêu đối với đóa bách hợp thời thơ ấu hắn lựa chọn chính nghĩa, lựa chọn làm việc đúng đắn cho dù việc đó có khiến trái tim hắn đau đớn đến cỡ nào. Người đời ca ngợi cậu là chúa cứu thế, là anh hùng của giới pháp thuật. Nhưng trong thâm cậu biết cậu không thể cứu vớt cả giới phù thủy nếu không có hắn, Severus Snape. Người anh hùng thầm lặng mang vỏ bọc của một kẻ tội nhân.
"Tôi đã từng là người phán xét ông ấy qua ngoại hình đáng sợ và những lời đồn đãi ác ý của người khác. Nhưng khi tiếp xúc với ông ấy đủ lâu, đủ gần tôi lại nhận ra bên trong cái vỏ bọc đầy gai nhọn đó là một tấm lòng rất dịu dàng." Cậu khẽ cười.
"..." Regulus nhíu mi, lời của Harry khiến anh phải suy ngẫm.
Một lúc sau Regulus lấy lại tinh thần bước vào một khung tranh gần Harry hơn tò mò hỏi. "Cậu đang làm gì thế?"
"Sửa đũa phép. Chiếc đũa phép này bị gãy, phần lõi của nó cũng đứt đoạn, tôi định dùng lông đuôi bạch kỳ mã để thay thế sau đó lấy vàng trám lại vết nứt." Cậu giải thích.
"Nghe có vẻ hay đó. Cho tôi xem cậu làm có được không?"
"Cứ tự nhiên"
Danh Sách Chương: