• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cung giờ đã điểm, vũ hội mùa đông sắp sửa bắt đầu, lễ đường được trang trí lộng lẫy, màu trắng bạc tràn ngập không gian, từng bông tuyết lấp lánh rơi lả lướt từ trần nhà mô phỏng bầu trời đầy mây trắng. Các dãy bàn đã được dọn đi hết thay thế bằng cả trăm chiếc bàn tròn đặt xung quanh sàn nhảy rộng rãi. Giáo sư Flitwick chỉ huy dàn nhạc tấu lên từng giai điệu du dương êm ái, đám học trò đến sớm tụm năm tụm ba trò chuyện chờ đợi các nhà vô địch và bạn nhảy của họ.

Fleur Delacour xuất hiện đầu tiên, tay trong tay với thủ lĩnh nam sinh của Ravenclaw, Roger Davies. Tiếp đó là Cedric cùng bạn nhảy cũng là một nữ sinh Ravenclaw người gốc hoa, Cho Chang. Viktor Krum đến tạo ra một trận ồn ào nho nhỏ vì đi bên cạnh anh không phải người mà bọn chúng vẫn tưởng, càng ngạc nhiên hơn khi đó lại là cô nàng biết tuốt của Gryffindor, Hermione Granger. Cô nàng mọt sách bình thường luôn gắn liền với hình tượng mạnh mẽ, xuề xòa nay trở nên e ấp thẹn thùng trong bộ lễ phục màu xanh lơ với tà váy xếp nhiều tầng bồng bềnh như làn mây. Mái tóc vốn xoăn tít rối tung như mì sợi không biết dùng cách gì đã trở nên mềm mại được búi gọn gàng sau đầu làm lộ ra vùng gáy trắng nõn. Hermione nhìn Krum cười ngượng ngùng, anh cũng đáp lại cô bằng ánh mắt đầy trìu mến.

"Ơ! Thế... bạn nhảy của Harry Potter là ai?" Một đứa nào đó thốt lên khó hiểu.

Rất nhanh chóng bọn chúng đều biết câu trả lời, tuy rằng đáp án này không khác một quả bom nguyên tử là mấy.

Soạt...

Đây là tiếng động phát ra khi một loạt cằm rơi xuống đất. Snape không thèm đếm xỉa tới cả lũ đang mang vẻ mặt khiếp đảm đến dại ra mà ung dung nắm tay Harry bước ngang qua những cái mồm há to đến mức có thể nhét cả trứng gà vào, sau đó điềm nhiên nói chuyện với McGonagall còn đang mang vẻ mặt mù mờ chưa hiểu mô tê gì.

"Tôi tin rằng đã đến lúc khai mạc vũ hội rồi nhỉ?"

"À, phải... phải..." McGonagall gật đầu điều chỉnh lại vẻ mặt rồi tuyên bố. "Sau đây chính là điệu nhảy của những nhà vô địch."

Ánh sáng dần dịu đi, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, bốn cặp đôi cùng đi đến trung tâm lễ đường, chậm rãi khởi động nhịp bước xoay tròn trong điệu Waltz cổ điển. Tay trái Snape đặt lên eo Harry, tay phải nắm lấy tay kia của cậu ôm sát cơ thể ấm nóng của cậu vào lồng ngực của hắn.

Dù chưa từng tập dượt trước đây nhưng cả hai đều biết nên làm gì, đôi chân hòa hợp cùng nhau lướt qua sàn nhảy một cách uyển chuyển. Snape là người giữ thế chủ động, giống như một vũ sư tài hoa dìu dắt Harry xoay trong vũ điệu say đắm lòng người. Harry hơi ngả đầu ra sau, mái tóc khẽ bay bay, tà áo xòe rộng, không cần phải suy nghĩ gì cả trao chính mình cho hắn để Snape đưa cậu theo những bước luân vũ tròn trịa, tuyệt vời.

"Đúng là ngạc nhiên thật." Grinderson nhấp một ngụm rượu nhìn xuống sàn nhảy nhận xét.

"Có gì phải ngạc nhiên. Tình yêu là thứ đẹp đẽ nhất thế gian và nó không bao giờ nên bị ngăn cản bởi tuổi tác hay là giới tính." Dumbledore khẽ nói.

Lily nhìn hai người gần như thân thuộc nhất với mình mà mỉm cười thầm cầu nguyện cho cả hai được hạnh phúc viên mãn. Nhưng James chồng cô đứng bên cạnh lại không thể khách quan như vậy. Kể từ khi Snape và Harry xuất hiện anh đã trở nên hỗn loạn và nhìn vào cách hai người chả quan tâm đến ai trao nhau những ánh mắt trìu mến giống hệt như một đôi tình nhân thì James lại càng hốt hoảng hơn. James trợn mắt nghiêng đầu, nửa ngày cũng không điều chỉnh lại được vẻ mặt của mình, anh quay sang Remus cầu cứu.

"Mộng Mơ Ngớ Ngẩn, mình nghe nói cậu thích Harry. Hay là..."

"Không được." Sirius gào lên. "Mộng Mơ là của mình, cấm cậu đụng vào cậu ấy."

"Sao cơ?" James hết hồn lắp bắp. " Hai cậu... từ bao giờ?"

"Từ bây giờ." Sirius dứt khoát xoay người kiên quyết nắm vai Remus, "Cậu nói cậu thích mình, mình cũng thích cậu. Không được đi thích người khác nữa."

"Được, mình không thích người khác. Chỉ thích cậu thôi." Remus buồn cười nhìn y.

"Cậu... cậu nhớ đó không được nuốt lời." Mặt Sirius phừng một cái đỏ lựng lên, y ôm rịt lấy Remus đặt cằm lên đầu anh cảnh giác trừng mắt với James. "Nghe thấy chưa. Mộng mơ là của mình rồi nên không thích nhóc Harry được đâu."

James câm nín nhìn cảnh này cuối cùng chỉ có thể thẫn thờ thốt lên một tiếng. "Ờ!"

"Trường của các ông cởi mở thật đấy." Phu nhân Maxime hứng thú xem kịch vui từ đầu đến cuối.

"Hogwarts là ngôi trường của tự do." Dumbledore gật gù nói.

Âm nhạc nhẹ nhàng chấm dứt, trên sân khấu ban nhạc Quái Tỷ Muội mặc những chiếc áo chùng chắp vá rách rưới tấu lên khúc nhạc sôi động hơn, những cặp đôi cũng tiến vào sàn nhảy cùng nhảy nhót theo phong cách tự do, phóng khoáng.

"Chúng ta ra ngoài đi." Harry nhìn thấy Snape đang khó chịu liền đề nghị.

"Được." Hắn chính là hận không thể rời hỏi cái chốn hỗn loạn này ngay lập tức.

Snape nắm tay Harry dẫn cậu xuyên qua đám đông rời khỏi đại sảnh đến dãy hành lang vắng người bên cạnh vườn hoa phía sau của lâu đài. Nơi đây đã được trang trí cẩn thận bằng những bụi hoa pháp thuật nở rộ đủ màu sắc dù đang giữa mùa đông khắc nghiệt. Hai người cứ đi mà không nói chuyện làm Harry có cảm tưởng như Snape muốn đưa cậu đi đến cùng trời cuối đất. Nếu như thế cũng không tệ đâu, Harry bật lên tiếng cười nho nhỏ.

Snape dừng lại quay đầu nhìn cậu khó hiểu. "Em..."

"Đã nói không phải rồi mà."

Tiếng nói cáu kỉnh quen thuộc vang lên khiến cả hai phải chú ý. Harry tò mò đi đến phía đó nhìn xem, mà Snape tuy không đồng ý nhưng vì không muốn thả tay cậu ra nên cũng bị kéo theo.

"Tui không có thích Patil. Cậu ấy chỉ là bạn nhảy của tui thôi."

Harry sửng sốt nhìn Ron trong bộ lễ phục màu nâu cũ kỹ bị một nam sinh cao lớn dồn vào góc tường đang la lên eo éo.

"Không thích mà em dám mời người ta làm bạn nhảy?" Blaise híp mắt hỏi, khép chặt lại vòng tay hơn.

"Chứ bộ không lẽ tui đến vũ hội một mình?" Ron co rụt người né tránh phải đụng vào người cậu ta.

"Tôi đã nói em đến vũ hội với tôi mà em không muốn. Chết tiệt em có nhớ tôi là chồng em không?" Blaise nghiến răng chất vấn.

"Cái... cái gì mà chồng chứ. Hai đứa con trai cùng nhau đi vũ hội nhìn kì lắm." Ron la lên.

"Có chủ nhiệm tôi với anh Harry đấy thây. Vả lại chính em công nhận tôi là chồng em, giờ còn muốn chối?" Blaise nhướng mày ghé sát vào người Ron.

"Lúc... lúc đó tui mới 3 tuổi... không tính." Ngửi thấy được mùi hương nước hoa nam tính trên người Blaise, Ron lập tức đỏ mặt.

Trông Harry xem đến là mê mẩn, Snape bất mãn hừ lạnh. Đôi chim cu trong góc giật mình luống cuống nhìn ra ngoài.

"Chủ nhiệm." Blaise đứng phía trước Ron cố tỏ ra bình tĩnh gật đầu chào.

"Anh Harry" Ron lí nhí ló ra từ đằng sau lưng Blaise.

Harry cười gật đầu chào nó rồi khẽ nhéo tay Snape ra hiệu.

"Cút" Snape ra lệnh.

Chỉ chờ có thế, hai đứa như bôi dầu vào bàn chân chạy mất.

"Gryffindor" Snape hừ một tiếng. "Thưởng thức của Zabini cũng thật là đặc biệt."

"Giáo sư Snape..." Harry nhướng mày.

"Gọi ta là Severus." Snape cắt ngang lời cậu.

"Được rồi, Severus." Harry mím môi cười, "Nếu như em là Gryffindor thầy có chấp nhận em không?"

"Hỏi câu nào có não hơn đi." Snape nhếch môi khinh bỉ.

"Em nói thật đó. Nếu em là Gryffindor thì sao?" Harry không chịu bỏ qua.

Snape nhìn gương mặt nghiêm trọng của Harry ngẫm nghĩ rồi đáp, "Ta sẽ không nói dối. Nếu em là Gryffindor ta sẽ rất ghét em."

"Biết ngay mà." Harry phùng má giận dỗi.

"Nhưng sẽ không mãi mãi ghét em." Snape vươn tay vuốt ve gò má Harry. "Chỉ cần cho ta đủ thời gian để hiểu em hơn ta vẫn sẽ yêu em bất kể em ở nhà nào."

Nét vui vẻ trên mặt cậu biến mất được thay thế bởi một nỗi đau xót trầm mặc, đời trước thứ mà bọn họ không có nhất chính là thời gian.

"Thầy nói thầy yêu em... Thật không?" Harry nâng mi liếc nhìn Snape.

Vành tai hắn nóng lên có chút ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu xác nhận. Snape lấy từ trong túi áo ra một nhánh hoa linh lan nhỏ nhắn đưa đến trước mặt Harry. "Tặng cho em"

Harry nhìn những bông hoa trắng muốt hình dáng như những chiếc chuông nhỏ rung rinh trong gió ngờ vực hỏi. "Thầy có biết ý nghĩa của hoa linh lan không?"

"Có" Snape cắn răng gật đầu. Hoa linh lan là loại hoa mà nam giới tặng cho bạn đời của mình thay cho lời xin lỗi, hắn đã tìm hiểu qua.

Cậu nhướng mày nhìn nhành hoa nhưng không có động tác gì lâu đến nỗi khi tay Snape run lên muốn thu lại thì Harry lại nhanh tay cướp lấy nó từ tay Snape.

"Em nhận." Cậu cười hì hì giảo hoạt nói.

Harry đoạt lấy cành hoa, sau đó thoát khỏi tay hắn đi tới phía trước bỏ mặc Snape vẫn còn ngơ ngác đứng ở đó. Cậu vui vẻ đưa nhánh linh lan lên ngửi nhẹ, hương hoa thanh mát lan tràn vào xoang mũi, đây là mùi hương của tình yêu, cũng là mùi hương của hạnh phúc.

Phải đến khi Harry đi xa Snape mới giật mình tỉnh lại, hắn hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng cậu xung quanh rồi vội vàng chạy đến ôm chầm lấy Harry từ phía sau.

"Thật xin lỗi." Vì đã tổn thương em hết lần này đến lần khác, Snape vùi đầu vào cổ Harry hít sâu.

Cậu hơi nghiêng đầu hôn lên mái tóc của hắn bàn tay tìm kiếm gương mặt Snape nhẹ vỗ về. "Không cần giải thích."

Snape sửng sốt đứng thẳng người lên lăng lăng nhìn cậu.

Harry quay người lại đối diện với hắn, cậu khẽ đặt tay lên lồng ngực của Snape cảm nhận từng nhịp rung động dưới lớp áo chùng. "Chỉ cần anh giữ cho nó còn đập, bất cứ chuyện gì em đều có thể tha thứ."

Hơi thở của Snape chợt tăng tốc. Hắn bỗng nhớ tới một buổi tối mùa đông lạnh lẽo giống hệt đêm nay, khi mẹ hắn còn sống bà đã từng nói với hắn.

"Đừng nghĩ bản thân mình vô dụng, rồi sẽ có một ngày con sẽ trở thành báu vật của ai đó."

"Cuối cùng tôi cũng đợi được rồi." Snape nhìn thẳng vào cậu khẽ cười.

Khi Harry còn đang mông lung thì hắn cúi đầu xuống ngậm lấy cánh môi mà hắn mong nhớ từ lâu. Nhẹ nhàng cọ xát, đụng chạm rồi thăm dò sâu hơn, hắn vươn đầu lưỡi cảm nhận từng tấc từng tất trong khoang miệng của Harry chậm rãi từng chút một. Ánh trăng bàng bạc buông lơi trên những bụi hoa e ấp trong khung cảnh mộng ảo của đêm Giáng sinh ấm áp, ngọt ngào say đắm lòng người.

...

Snape rất thân sĩ đưa Harry về ký túc xá trước 10 giờ tối.

"Vậy em vào nhé." Harry ngẩng đầu hỏi.

"Ừ" Hắn đồng ý nhưng tay lại không hề buông tay cậu ra.

Harry nhìn Snape như vậy có chút buồn cười. Bọn họ đã đứng trước cửa ký túc xá Ravenclaw gần nửa tiếng rồi, không nghĩ tới một người lúc nào cũng quyết đoán như Snape lại có lúc dùng dằng như vậy. Harry thở dài trong lòng, cậu đành phải làm người dứt khoát thôi nếu không bọn họ cứ đứng đây tới sáng mất.

"Chúc ngủ ngon, Severus" Harry đặt tay lên vai hắn hơi rướn người hôn nhẹ lên má Snape. Cậu bỗng để ý đến thứ cài trên áo chùng hắn. "Đây là ghim cài áo em tặng anh phải không?"

"Đúng vậy."

"Nếu anh đã đeo rồi thì sau này vẫn cứ đeo như vậy mỗi ngày đi." Cậu híp mắt nói rồi giãy khỏi tay hắn đi vào trong. "Tạm biệt, Severus."

"Được rồi." Snape có chút không nỡ gật đầu.

Hắn bần thần nhìn bóng dáng Harry biến mất sau cánh cửa một lúc lâu mới tiếc nuối quay trở về. Khi vừa bước qua ngã rẽ, Snape chợt dừng lại. Ở phía cuối hành lang Lily đã đứng đó từ bao giờ. Trông cô dường như chỉ dừng lại một lát để ngắm cảnh đêm đông. Snape tiến lại gần nhìn Lily sau đó lên tiếng.

"Tôi đã để cho Harry tự do lựa chọn hạnh phúc. Và em ấy đã chọn tôi." Hắn quả quyết nói.

"Mình biết." Lily thu hồi tầm mắt xoay người về phía Snape, "Mình chỉ muốn nhờ cậu chăm sóc cho Harry thôi."

"Lily, Harry thực ra là..." Hắn ngập ngừng.

Như cảm thấy gì đó, đôi mắt xanh biếc của cô sáng lên mong nhờ nhìn hắn.

Cuối cùng Snape cũng không đề cập đến chuyện hắn định nói mà lảng sang chuyện khác. "Harry có chút gầy. Cậu có đề nghị thuốc dinh dưỡng nào cho tôi không?"

"À" Lily có chút thất vọng gượng cười. "Mình sẽ chuẩn bị một danh sách theo thể trạng của thằng bé đưa cho cậu."

"Cám ơn cậu. Tôi đi trước." Snape gật đầu sau đó lướt qua cô đi thẳng.

Lily thở dài trông về tháp Ravenclaw một lúc rồi cũng trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK