Đúng lúc này, trợ lý hạ thấp giọng ghé vào tai Lộ Mẫn.
Sau khi nghe xong, Lộ Mẫn hốt hoảng nói lời từ biệt với hiệu trưởng, rồi vội vàng rời đi.
Trịnh Thanh Mây ngước lên chỉ thấy được bóng lưng mảnh khảnh được đội vệ sĩ che chắn cẩn thận.
Hiệu trưởng sau một hồi mắng cô té tát cuối cùng cũng chịu thả người, ai bảo cha già yêu dấu của cô trước khi nhập học đầu tư cho trường thêm một toà lầu dạy học.
Cũng không phải Trịnh Hà Bân quan tâm đến chuyện học hành của con gái trên danh nghĩa như cô, chỉ là ngoài mặt ông ta muốn giữ tiếng tăm trong giới thượng lưu thành phố A.
Đối với chuyện này, Trịnh Thanh Mây không có ý kiến dù sao cũng tạo cơ hội cho cô mặc sức tung hoành ở trường mới.
Giờ nghỉ trưa, căn tin đông như nêm cối, hơi nóng bốc lên, quạt trần không phát huy chút tác dụng nào khiến học sinh mồ hôi nhễ nhại.
Hứa Huân đứng xếp hàng đợi tới lượt mình.
Một người phía trước đột nhiên chen ngang trước mặt anh, thậm chí còn nhướng mày khiêu khích.
Hứa Huân vẫn giữ im lặng không ừ hử một tiếng.
Tên kia đắc ý hừ lạnh rồi ung dung nhận cơm từ nhân viên nhà ăn.
Nhưng gã không hề biết nhân lúc mình không chú ý, ba cây kim bị người phía sau ghim dựng đứng vào quần.
Hứa Định Kiên trùng hợp vừa vào xếp hàng chứng kiến toàn bộ cảnh này, không có ý định ngăn cản lại còn nở nụ cười thích thú.
“Áaaaaaaaaaa!”
Tên chen hàng sau khi lấy cơm ngồi xuống ghế, lại bị cơn đau nhói dưới mông doạ nhảy dựng lên hét thất thanh.
“Là đứa nào?”
Nói ra lời này, hắn theo bản năng nhìn về phía Hứa Huân, nhưng khi bắt gặp bộ dạng lầm lì của đối phương liền ngay lập tức phủ nhận suy đoán vừa loé lên trong đầu.
“Mẹ nó! Tao mà tìm ra đứa nào làm là biết tay tao!”
Hứa Huân bình thản kiếm một bàn trống gần đó ngồi vào.
Nơi nào có Hứa Huân, mọi người đều tránh như ôn dịch, vì vậy mãi chỉ có anh một mình một góc.
Cảm nhận được phía đối diện có người ngồi, Hứa Huân vừa kinh ngạc vừa chờ mong ngẩng đầu lên.
Thế nhưng, thấy người đến là Hứa Định Kiên, anh thoáng thất vọng rồi trầm mặc cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
“Đại ca!”
Đinh Quang Lưu ngồi xuống vị trí bên cạnh, choàng tay qua vai Hứa Định Kiên cứ ngỡ thân thiết lâu ngày.
Hứa Định Kiên hất tay anh ta ra, phớt lờ sự nhiệt tình của đối phương.
Dù vậy cũng không thể khiến Đinh Quang Lưu mất hứng.
Anh ta chống cằm nhìn anh tò mò hỏi: “Đại ca và mụ La Sát đang quen nhau thật hả?”
Hứa Định Kiên nhíu mày: “Ai?”
Đinh Quang Lưu tỏ vẻ anh biết còn hỏi: “Trịnh Thanh Mây chứ còn ai vào đây!”
“Phụt!”
Hứa Định Kiên bật cười, phun hết cơm lên mặt Hứa Huân đối diện.
“Xin lỗi.”
Lúc này, Hứa Định Kiên chợt nghiêm túc quay sang nhìn chằm chằm Đinh Quang Lưu: “Cậu đánh nhau giỏi hơn tôi?”
Đinh Quang Lưu nghệch mặt không hiểu ý anh nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không có.”
Hứa Định Kiên hiếm khi có cảm giác đồng tình với đối phương: “Gọi Trịnh Thanh Mây là mụ La Sát cậu còn dám thì có gì là không thể.”
“Lưu thái giám, cậu gan lắm rồi đấy!”
Trịnh Thanh Mây đặt khay cơm lên bàn, híp mắt cảnh cáo đối phương.
Đinh Quang Lưu bị doạ lập tức mắt nhìn mũi cắm cúi ăn, cố giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Hứa Huân đang đờ đẫn khi nghe tin Trịnh Thanh Mây có bạn trai, bất chợt nhìn thấy một bàn tay tinh tế trắng nõn và tờ khăn giấy rơi vào tầm mắt.
Anh nghe được giọng điệu ghét bỏ của đối phương: “Lau mặt đi, xấu chết đi được.”
Hứa Huân khựng lại giây lát rồi nhận lấy: “Cảm ơn.”
Lân Nhi vào bàn ngồi cạnh Trịnh Thanh Mây, thấy cô như muốn ăn tươi nuốt sống Đinh Quang Lưu vội bênh vực: “Cậu ấy chỉ nói đùa thôi, thật ra con người cậu ấy khá tốt.”
Đinh Quang Lưu nghe vậy đắc ý cười hớn hở: “Chỉ có cậu hiểu tớ, anh đây cho cậu thịt.”
Anh ta vừa nói vừa gắp đùi gà bỏ vào khay Lân Nhi.
Trịnh Thanh Mây nhìn Lân Nhi gương mặt thoáng hồng rồi lại quay sang Đinh Quang Lưu liền hiểu rõ nhưng cũng không nói ra.
Hứa Định Kiên lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: “Hai người thân nhau từ khi nào?”
“Không thân.”
“Gần đây!”
Trịnh Thanh Mây và Lân Nhi cùng lúc đáp lời.
Hứa Định Kiên nở nụ cười xấu xa: “Dù sao cũng không thân bằng cậu và tớ, đúng không Mây?”
Trịnh Thanh Mây tức đến bật cười: “Đừng có dát vàng lên mặt.”
Bàn tay cầm đũa của Hứa Huân siết chặt.
“Sao không ăn đi? Cơm không hợp khẩu vị?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh bất giác quay sang bên cạnh tình cờ sa vào đôi mắt hạnh mờ mịt khó hiểu đang nhìn mình.
Vành tai Hứa Huân lập tức đỏ bừng, đôi mắt đào hoa khẽ chớp, anh vội lắc đầu: “Không... Không có.”
Hứa Định Kiên chứng kiến cảnh này, giọng nói bất giác trầm tới cực điểm: “Hai người thân lắm à?”
Trịnh Thanh Mây không chú ý tới thái độ khác thường của đối phương chỉ lãnh đạm đáp lời: “Nếu muốn tức chết cậu ta là một kiểu thân thiết thì cứ cho là vậy.”
Hứa Định Kiên nhíu mày, chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên: “Không được! Cậu có tớ còn chưa biết đủ?”
Vừa nói xong, ngay cả chính anh cũng sững sờ.
Thế nhưng đối phương lại trừng mắt với Hứa Định Kiên: “Đồ thần kinh!”
Không hiểu sao anh càng muốn trêu chọc Trịnh Thanh Mây hơn: “Chẳng phải chúng ta đã hẹn nhau sau khi nhuộm tóc cùng nhau sẽ công khai sao? Cậu đừng có nuốt lời! Cậu phải chịu trách nhiệm với tớ!”
Đinh Quang Lưu tròn mắt kinh ngạc, hoài nghi người mang bộ mặt ai oán này là đại ca mình sao?
“Rầm!”
Hứa Huân đập mạnh đũa xuống bàn, đứng phắt dậy bưng khay cơm rời đi.
Hứa Định Kiên cong môi cười gian xảo.
Lân Nhi và Đinh Quang Lưu cúi thấp đầu, im lặng ăn cơm.
Danh Sách Chương: