Lời này hiển nhiên là cho Đinh Quang Lưu.
Tiếp theo đó vang lên tiếng khóc than của người phụ nữ: “Con tôi sao lại khổ thế này. Con bé chưa trưởng thành đã phải chịu đả kích như vậy sau này biết sống sao hả trời! Ông Trời đối xử với con bé thật tàn nhẫn mà.”
Lê Liên lúc này mới nhận ra Đinh Quang Lưu ngồi trước mắt mình, thậm chí còn kích động hơn cả chồng: “Lại là mày! Mày có biết vì mày mà con bé làm bao nhiêu chuyện không hả? Vậy mà mày ngoại trừ thương tổn Lân Nhi thì còn làm được gì? Năm con bé mười tuổi vì mày mất mẹ mà vứt bỏ cơ hội định cư nước ngoài, chỉ muốn ở bên cạnh mày cùng mày vượt qua. Mày mất mẹ nhưng con bé còn không có cả ba lẫn mẹ bên cạnh kia kìa! Mày thì sao? Cứ chăm chăm vào chính mình. Năm con bé mười ba tuổi vì mày bỏ đi theo đám đầu đường xó chợ quậy phá, bị ba mày phát hiện đòi đánh gãy chân mày. Con bé sợ hãi quỳ trước cửa cả ngày trời chỉ cầu xin ông ta đừng làm vậy. Năm con bé mười bốn tuổi bị đám người mày gây chuyện trả thù, bị nhốt trong nhà vệ sinh suốt hai ngày cuối tuần không một ai phát hiện, nếu không phải chú thím Ba trở lại sớm, không biết con bé đã chết ở xó xỉnh nào. Những lúc con bé đau khổ mày ở đâu? Đứa con chúng tao xem như bảo bối nâng trên lòng bàn tay lại vì mày mà chịu hết từ bất hạnh này đến bất hạnh khác. Nếu mày có tự trọng thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa. Mày không xứng!”
Đinh Quang Lưu bàng hoàng nghe rõ từng câu từng chữ bà ấy nói, anh liên tục lắc đầu phủ nhận mọi lời Lê Liên vạch trần: “Không thể nào! Không thể nào! Cô nói dối! Rõ ràng cậu ấy bảo cháu vì không đậu VISA nên mới ở lại. Không phải, mọi chuyện đều không phải như cô nói.”
Lê Liên tức đến bật cười: “Con bé vì cậu xem ra đến nói dối cũng biết. Nhưng Lân Nhi vốn thật thà chỉ cần chịu nhìn kỹ chẳng lẽ cậu không phân biệt câu nào thật câu nào giả sao? Thật uổng công con bé xem cậu là bạn.”
Trong khi đối phương còn đang ôm đầu đau khổ, Lân Phong trực tiếp xách cậu ta lên tựa như xách một con gà ném ra ngoài, dứt khoát khóa cửa ngăn không cho Đinh Quang Lưu đi vào.
Giày vò cơ thể nhiều ngày liền gần như mài mòn hết sức lực cậu ấy, nhưng cậu ta vẫn cố bò đến cửa gõ thật mạnh: “Cô chú không có quyền cấm con gặp Lân Nhi, trừ phi cô ấy lên tiếng. Nếu hai người không cho con vào con nhất quyết sẽ quỳ ở đây đến khi nào con gặp được cô ấy.”
Đinh Quang Lưu quỳ trước cửa từ sáng đến chiều tối, trong đầu cậu vẫn luôn vang vọng từng câu từng chữ của Lê Liên.
Đôi tay co cứng bắt đầu run rẩy móc di động trong túi quần, mở khung trò chuyện với Vũ An Miên. Đinh Quang Lưu không chút do dự, dứt khoát nhắn dòng tin: “Chúng ta kết thúc ở đây đi. Xin lỗi, ngoại trừ thiện cảm ban đầu tôi trước giờ chưa từng yêu cậu.”
Sau khi nhấn nút gửi đi, anh buông thỏng điện thoại xuống sàn, thở phào nhẹ nhõm.
Đinh Quang Lưu đặt tay lên ngực hồi lâu cuối cùng mới vỡ lẽ. Hóa ra trước giờ anh chưa thật sự hiểu tình cảm của mình.
Anh sợ Lân Nhi đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt mình, sợ Lân Nhi đau, sợ trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng không có cô ấy bên cạnh.
Nhưng với Vũ An Miên anh chỉ để ý danh hiệu hoa khôi trường của cô ta, để ý bản thân sẽ hãnh diện khi cùng một người có vẻ ngoài lộng lẫy sánh bên.
Thật ra, trong khoảnh khắc bản thân thốt lên câu: “Cậu hết thương tớ rồi sao?”, Đinh Quang Lưu mới nhận ra những thứ thuộc về Vũ An Miên chẳng đáng một xu.
Vì vượt quá sức chịu đựng, cậu ta sốt mê man, ngất xỉu tại chỗ.
Lân Nhi từ trên lầu, vén rèm cửa nhìn xuống, chứng kiến Đinh Quang Lực cõng cậu ấy về.
Lòng cô như quặn thắt, đau đến nín thở, ngăn không được đỏ mắt khóc nấc lên.
Trịnh Thanh Mây quay trở lại phòng nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao lại muốn khóc theo.
Cô đã nghe Lê Liên kể hết mọi chuyện, cũng không biết phải an ủi bạn thân bằng cách nào.
Một người theo chủ nghĩa hành động như Trịnh Thanh Mây không thể nói những lời ba hoa, nhưng thật lòng cô ước thế giới này có phép màu, chỉ mong bản thân có thể thay cậu ấy gánh chịu tất cả.
Lân Nhi yếu đuối như vậy, mong manh như vậy, mọi chuyện xảy ra đã vượt quá sức chịu đựng của cậu ấy rồi.
Trịnh Thanh Mây co chân ngồi trên thảm, nhỏ tiếng gọi đối phương: “Lân Nhi! Cậu lại đây!”
Cô vỗ vỗ đùi mình.
Lân Nhi thấy cảnh này đột nhiên phì cười. Có lẽ từ sau khi chuyện kia xảy ra, đây là lần duy nhất cô cười.
Cô hiểu ý lại gần nằm lên chân bạn mình.
Trịnh Thanh Mây không nhìn cô, cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng lên tiếng.
Lân Nhi hiếm khi được trông thấy một Trịnh Thanh Mây dịu dàng đến vậy.
“Tớ nghe mẹ cậu nói, cậu quyết định sang Mỹ.”
Có thể là câu hỏi, cũng có thể là lời khẳng định, dù là thế nào đáp án của Lân Nhi vẫn trước sau như một: “Đúng vậy.”
Nói rồi, cô căng thẳng nhìn Trịnh Thanh Mây sợ cậu ấy buồn hoặc phản đối.
Thế nhưng kết quả Trịnh Thanh Mây chỉ cười: “Chỉ cần cậu thấy hạnh phúc, tớ đều sẽ ủng hộ cậu.”
Chỉ là một câu nói bâng quơ cũng khiến cả hai lặng lẽ rơi nước mắt.
“Trên đời này ít ra còn có cậu hiểu tớ. Cậu biết không? Cách đây vài ngày tớ rất hối hận vì trước đây lựa chọn ở lại. Nhưng hiện tại có thể gặp được các cậu là may mắn của tớ.”
Lúc Đinh Quang Lưu tỉnh lại đã là hai ngày sau. Khi anh tức tốc chạy đến nhà tìm Lân Nhi thì nghe tin cô ấy đi rồi.
Từ nay về sau sẽ không còn một Lân Nhi vì Đinh Quang Lưu mà bất chấp tất cả.
Đến cả mong muốn bù đắp của anh cũng khó được thành toàn.
Danh Sách Chương: