Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Hứa Huân không từ mà biệt. Chỉ cần vừa tan học, Trịnh Thanh Mây liền ba chân bốn cẳng chạy đến khu nhà cậu ấy.
Ánh mắt cô như phủ một lớp sương mờ hướng về lầu 5 của dãy chung cư sập sệ. Mãi khi trời sập tối, cô mới thất thần trở về nhà.
Hành động vô tri vô giác ấy dần trở thành nỗi ám ảnh tựa một vòng lẩn quẩn đeo bám cô gái nhỏ suốt năm rộng tháng dài.
Vẫn như mọi khi, Trịnh Thanh Mây về đến đầu ngõ đã hơn mười giờ tối. Ánh đèn vàng mỏng manh của dãy biệt thự san sát nhau cũng không đủ xoa dịu linh hồn lạnh buốt của cô gái nhỏ.
Một bóng người mờ ảo từ đằng xa chạy thật nhanh về phía cô. Đợi đến khi cả cơ thể bị đối phương siết chặt cô mới bừng tỉnh xô người kia ra. Tuy nhiên, Hứa Định Kiên như không nhận thấy sự kháng cự của cô, anh chỉ biết ghì lấy cô thật chặt.
Lúc này đây, Trịnh Thanh Mây mới nghe được tiếng nức nở truyền đến bên tai: “Cậu sao vậy? Cậu buông ra! Muốn làm tôi nghẹt chết à?”
Hứa Định Kiên như sợ cô phát hiện nhất quyết không chịu buông, anh chậm chạp lên tiếng, giọng nói tràn ngập sự thống khổ “Tớ đau!”
Nghe vậy, Trịnh Thanh Mây hiểu lầm anh bị thương không chút do dự đẩy người ra, nhìn khắp trên dưới một lượt: “Cậu bị gì? Đau ở đâu?”
Biểu cảm của cô khiến anh thoải mái đôi chút, anh im lặng lấy tay cô đặt lên ngực mình: “Ở đây! Kể từ khi gặp cậu tớ không làm chủ được nó nữa. Chỉ cần thấy cậu buồn, nơi này lại khó chịu.”
Cô phì cười, đánh thật mạnh vào ngực anh: “Cậu không thấy buồn nôn à?”
Nói rồi, cô đi thẳng một mạch về phía trước, Hứa Định Kiên chạy theo sau. Hai cái bóng kéo dài trên đường lớn, tựa như giữa trời đất bao la chỉ còn hai người họ thay phiên sưởi ấm cho nhau.
Hứa Huân rời đi, nhưng thời gian vĩnh viễn cũng chẳng dừng lại ở giây phút ấy. Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, những học sinh cấp ba như bọn họ vẫn phải đến trường.
Đinh Quang Lưu gầy đi trông thấy, làn da cũng trở nên đen nhẻm. Những tưởng hai người Vũ An Miên sẽ sớm đường ai nấy đi, nhưng không ngờ cả hai vẫn tình nồng ý mặn đến tận bây giờ, ngoại trừ ánh mắt cô ta thỉnh thoảng còn lưu luyến dán chặt lên người Hứa Định Kiên.
Hôm nay sợi dây chuyền trên cổ Vũ An Miên đặc biệt chói mắt, cô ta như lơ đãng ngẩn cao đầu, rướn cổ phơi bày món trang sức đắt tiền ra trước mặt bạn cùng lớp.
Nhiều nữ sinh vây quanh cô ta, không nhịn được nịnh hót, những đôi mắt phát sáng hiện rõ vẻ ngưỡng mộ cùng tiếc nuối.
Một số khác lại không khỏi đố kỵ, ghen ghét tựa như Nguyễn Ly và Lưu Mộc Nhiên.
Mặc kệ hai người họ, vị trí Vũ An Miên đang ngồi vẫn náo nhiệt như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Không nghĩ tới nhà cậu có điều kiện đến vậy, món đồ này giá trị không nhỏ người như bọn tớ nào dám nghĩ tới.”
“Đúng đó, lúc trước nhìn cậu ăn mặc bình thường. Cậu cũng quá khiêm tốn đi thôi. Gần đây cậu như lột xác làm bọn tớ phải thay đổi cách nhìn đấy!”
…
Nhiều người tôi một câu, cậu một câu làm Vũ An Miên lòng vui như nở hoa, cười không ngậm được mồm. Ngược lại, ngoài mặt lại khách sáo hơn bao giờ hết: “Các cậu cứ nói quá, tớ chỉ là người bình thường. So với bạn học khác trong lớp cũng chẳng dám trèo cao.”
Nói xong lời này, cô ta ẩn ý nhìn về phía Trịnh Thanh Mây.
Khiến Vũ An Miên thất vọng, những người vây quanh cô ta tán thưởng, vừa nghe nhắc đến Trịnh Thanh Mây lặp tức im bặt, như chim sợ cành cong vội vàng giải tán trở về chỗ ngồi.
Tay Vũ An Miên đặt dưới gầm bàn lặng lẽ siết chặt thành nắm đấm.
Lân Nhi đột nhiên xuất hiện trước mắt cô ta để lại một câu: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu”, rồi nhanh chóng rời khỏi lớp.
Chỗ góc khuất dưới chân cầu thang, hai nữ sinh đứng đối diện nhau. Một trong số đó khoanh tay, ưỡn ngực hất cằm kiêu ngạo: “Cậu kêu tôi ra đây làm gì? Nói mau đi, tôi còn phải vào lớp.”
Lân Nhi lưỡng lự vài giây, nhưng cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng: “Sợi dây chuyền này của Lưu tặng cậu?”
Vũ An Miên thừa biết tình cảm đối phương dành cho bạn trai tiện nghi của mình, thẳng thắng thừa nhận, giọng điệu vô cùng đắc ý: “Đúng vậy, tôi đã nói không nhận cậu ấy cứ nhất quyết phải tặng. Haizz, tôi còn cách nào khác.”
Hốc mắt Lân Nhi đỏ ửng, cô hít thật sâu để trấn an bản thân: “Cậu chắc là cậu ấy tự nguyện không phải cậu đòi mua? Tình hình kinh tế nhà Lưu thế nào tôi cũng biết ít nhiều, cậu ấy không thể nào tự nghĩ đến việc tặng cậu món đồ nằm ngoài khả năng của mình.”
Vũ An Miên ý muốn trêu tức Lân Nhi nên không chút giấu diếm: “Thì sao chứ? Người cậu ta thích là tôi. Chỉ cần thứ tôi muốn tên ngu xuẩn đó không ngại móc hết ruột gan tặng tôi bằng được. Cậu xem thử hắn ta có đần độn không chứ?”
Lân Nhi tức run người, bị cơn phẫn nộ đang cuồn cuộn dưới đáy lòng lấn át, tay nhanh hơn não tát thật mạnh vào mặt đối phương: “Uổng công cậu ấy thích cậu như vậy, cậu có phải là người không? Cậu có biết để có được thứ vô dụng này, Lưu đã phải trả giá thế nào không? Cậu không xứng với tình cảm của cậu ấy!”
Vũ An Miên phẫn nộ định đáp trả đối phương, nhưng nửa chừng lại hạ thấp khí thế, trở mặt bày ra điệu bộ đáng thương.
Giọng nói phẫn nộ từ đằng sau truyền đến: “Lân Nhi, cậu đang làm cái gì hả?”
Danh Sách Chương: