Cô ta tin Hứa Huân nhất định sẽ không lên tiếng nên mới cả gan đề cử.
Trần Hạ nhìn anh vài giây rồi cười hớn hở: “Được vậy thì tốt quá!”
Trịnh Thanh Mây ngồi kế bên thúc tay Hứa Huân: “Cậu thật sự muốn làm?”
Anh im lặng lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Cô trố mắt nhìn đối phương: “Vậy tại sao cậu không từ chối?”
Hứa Huân cười khẩy: “Có tác dụng sao?”
Trịnh Thanh Mây khựng lại vài giây, nhưng không tán thành với suy nghĩ anh liền giơ cao tay.
Trần Hạ đang chú ý tới động thái bên dưới nên không thể không nhìn thấy: “Em cũng muốn tham gia?”
Trịnh Thanh Mây đứng dậy: “Dạ không thưa cô, nhưng em muốn hỏi tại sao cô không hỏi ý kiến của người trong cuộc khi quyết định thêm các bạn vào danh sách. Em thấy như vậy rất miễn cưỡng, cô nghĩ cứ theo đà này các bạn sẽ dồn hết tâm sức để làm hay làm mọi thứ hời hợt và ảnh hưởng đến thành tích chung của lớp?”
Nghe lời cô, Trần Hạ bật cười: “Hiếm khi thấy em lo lắng cho lớp đến vậy. Em yên tâm cái này chỉ là hoạt động để giải trí thôi, sẽ không ảnh hưởng tới thành tích. Điều quan trọng nhất của các em lúc này là học tập, những hoạt động thế này tham gia cho có lệ là được.”
Trịnh Thanh Mây nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt của đối phương như muốn nói: Đây là kết quả, cậu tin tôi chưa?
Một lát sau, cô chủ động lên tiếng: “Được! Nếu cô đã nói vậy, em đăng ký tham gia. Em sẽ chứng minh cho cô thấy chỉ cần tự nguyện sẽ làm tốt như thế nào và điều này có ảnh hưởng đến thành tích thi đua của lớp hay không.”
Trần Hạ chưa kịp phản ứng, một giọng nam khác lại vang lên: “Em cũng tham gia, thưa cô.”
Trịnh Thanh Mây bất ngờ dời mắt nhìn Hứa Định Kiên, bắt gặp cái nháy mắt nham nhở của anh, cô bỉu môi: “Đồ điên!”
Thấy vậy, Trần Hạ lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ tuổi trẻ luôn thích thể hiện như vậy: “Được rồi, danh sách đã đủ năm bạn. Các em có hai tuần để lên ý tưởng và triển khai.”
Hứa Huân nhìn cô chằm chằm, anh ngắm nhìn vẻ ngoài tinh xảo của đối phương nhưng ẩn đằng sau đó là sự cuồng vọng cùng tinh thần trượng nghĩa.
Trịnh Thanh Mây trong mắt anh như một quả cầu gai phát sáng.
Hứa Huân lần đầu tiên cảm nhận được, quen biết cô là điều may mắn nhất trong suốt 15 năm qua.
Vũ An Miên hai tay ôm mặt thẹn thùng nhìn Hứa Định Kiên: “Đêm văn nghệ tớ đăng ký tiết mục hát, tớ nghe nói cậu hát rất hay. Cậu có thể song ca với tớ không?”
Hứa Định Kiên tuy đang thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn nói lời từ chối khách sáo: “Cậu nhớ nhầm rồi, tớ không giỏi mấy cái này. Cậu vẫn nên tìm người khác thì hơn.”
Từ bên ngoài vọng vào tiếng cãi nhau om sòm thu hút sự chú ý của nhiều người.
Vương Long vừa ra ngoài được vài phút đã vội chạy vào: “Hứa Huân, mẹ mày cãi nhau với lao công kìa. Mày còn không mau ra ngăn lại ngồi ở đây làm gì?”
Hứa Huân vừa nghe thấy liền chạy vọt ra khỏi cửa với tốc độ nhanh như tên bắn.
Những người khác cũng đi theo hóng hớt, riêng vẻ mặt Vũ An Miên lúc này ngập tràn bất an và lo sợ.
Dưới sân trường, nắng nóng gay gắt, đám đông vây thành vòng tròn.
Ở trung tâm có hai người phụ nữ đang tranh cãi lớn tiếng.
Nhân viên lao công hùng hổ hét lớn: “Này bà kia! Tôi nói lại lần nữa, sợi dây chuyền của bà mất không liên quan gì tới tôi, bà đừng ở đó mà ăn không nói có.”
Hứa Tịnh giật áo đối phương: “Mày đừng có láo! Chỉ có mày mới biết tao mua dây chuyền. Mày không lấy, nó tự có chân chạy đi à!”
Nguyễn An cũng không kém phần đanh đá, hất tay Hứa Tịnh ra.
Bà ta lao động chân tay nhiều năm sức lực tương đối lớn khiến Hứa Tịnh ngã bệch xuống mặt đất.
Hứa Huân vừa ra tới gặp phải cảnh này liền không chút do dự tới đỡ mẹ mình.
Anh không nói lời an ủi, nhưng bộ dạng chân tay lóng ngóng của anh đủ để nhận ra anh đang lo lắng và quan tâm bà ấy đến mức nào.
Thế nhưng đối phương lại xô Hứa Huân ra, phủi người đứng lên, né tránh anh như ôn dịch: “Mày lại đây làm gì? Ai bảo mày lo chuyện bao đồng!”
Cả người Hứa Huân cứng đờ, vài giây sau anh hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn xúc động đang chực trào.
Anh cứng nhắc lên tiếng: “Con đưa mẹ về.”
Hứa Tịnh quát lớn: “Về gì mà về? À, hay là mày thông đồng với nó cướp đồ của tao?”
Hứa Huân nhìn bà bằng ánh mắt tràn ngập chua xót: “Trong mắt mẹ con chẳng có chút gì tốt đẹp sao?”
Hứa Tịnh ngỡ ngàng khi chạm phải ánh mắt sâu không thấy đáy của đối phương, môi mấp máy muốn nói lại thôi.
Bốn người Trịnh Thanh Mây đứng bên ngoài chứng kiến hết thảy, nhưng chuyện nhà của người khác họ không tiện can thiệp.
“A!”
Lân Nhi bất giác cao giọng.
Đinh Quang Lưu giật mình, tưởng cô bị gì, liền quay sang hỏi: “Không sao chứ?”
Lân Nhi bị việc đang nghĩ tới làm mụ mị đầu óc, nào nhận ra ý tứ quan tâm của đối phương: “Không phải!”
Đinh Quang Lưu nhíu mày khó hiểu: “Thế cậu la lên làm gì chứ?”
Lân Nhi lắc đầu: “Cô lao công mới tới không phải mẹ của Vũ An Miên sao?"
Danh Sách Chương: