Lân Nhi phì cười: “Cậu không thấy điều kiện này dễ dãi quá sao?”
Đinh Quang Lưu như con nhím xù lông, bất bình lên tiếng: “Dễ dãi? Tớ thấy hai cậu đang đem tớ ra làm trò cười thì có! Trên đời này Đinh Quang Lưu tớ thông minh thứ nhì thì không ai dám nhận thứ nhất đâu!”
Hứa Định Kiên nắm áo kéo cậu ta sang một bên, giành đứng cạnh Trịnh Thanh Mây. Đôi mắt sắc sảo khẽ chớp, làm bộ thẹn thùng: “Tớ biết cậu thích tớ nhưng cậu không cần phải nói rõ ra như vậy chứ!”
Trịnh Thanh Mây buồn nôn che miệng, tay còn lại chỉ vào đầu mình: “Cậu đi thi về căng thẳng quá nên chỗ này có vấn đề à?”
Đinh Quang Lưu vốn còn hậm hực vì bị đại ca đẩy ra, nghe thấy vậy không nhịn được phá lên cười: “Ha ha ha! Không ngờ cậu cũng có ngày này!”
Thấy Hứa Định Kiên giơ nắm đấm lên, Đinh Quang Lưu thức thời vội nghĩ cách rút lui an toàn: “Tớ còn có quà đưa cho nữ thần, các cậu từ từ nói chuyện. Từ từ nói, tớ đi trước đây.”
Dứt lời, anh ta nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt bốn người còn lại.
Trên hành lang, Đinh Quang Lưu chặn đường một nữ sinh thường đi chung với Vũ An Miên: “Cậu biết An Miên đang ở đâu không?”
Nữ sinh vừa thấy anh ta theo bản năng hốt hoảng rụt cổ, chỉ tay về phía phòng giáo viên, lắp bắp lên tiếng: “Cậu ấy… Cậu ấy… Cô chủ nhiệm… Cô vừa gọi cậu ấy có việc.”
Đinh Quang Lưu vừa tránh đường, cô gái nhỏ đã vội vàng chạy đi, đến quay đầu nhìn lại một lần cũng không dám.
Anh không quan tâm nhiều đến vậy, đứng khoanh tay tựa lưng vào tường cạnh cửa phòng giáo viên.
Gần nửa giờ trôi qua, Vũ An Miên mới đẩy cửa bước ra.
Đinh Quang Lưu thường ngày hổ báo bao nhiêu, đứng trước mặt người mình thích lại hiền lành dễ mến bấy nhiêu.
Anh nở nụ cười mà bản thân cho là đẹp mắt nhất, đưa túi đồ tận tay Vũ An Miên.
Đinh Quang Lưu gãi đầu ngượng ngùng: “Vừa thấy nó tớ đã nghĩ ngay đến cậu, hi vọng cậu sẽ thích.”
Vũ An Miên nhận lấy nhưng không vội nói cảm ơn ngay.
Nhìn bên trong là chiếc túi xách Christian Dior màu hồng phấn mà mình yêu thích bấy lâu,
nụ cười lan rộng trên khóe môi cô ta.
Vũ An Miên chợt nhớ tới những món quà đắt đỏ gần đây mình nhận được, rồi lại nhìn chàng trai cười ngốc nghếch trước mặt. Cô mơ hồ đoán ra gì đó.
“Cậu thích tớ?”
Đinh Quang Lưu không nghĩ cô sẽ nói thẳng thừng như vậy, nhất thời sửng sốt há hốc mồm.
Nhưng vài giây sau, anh gật đầu chắc nịch.
Vũ An Miên không quá bất ngờ với đáp án này, chỉ hờ hững hỏi lại: “Tại sao?”
Đinh Quang Lưu bất giác đứng thẳng lưng, trịnh trọng lên tiếng: “Không vì lý do nào cả, chỉ là người tớ thích là cậu.”
Ngay sau đó, anh hồi hộp thăm dò suy nghĩ của đối phương: “Cậu… Cậu thì sao?”
“Được.”
Vũ An Miên dứt khoát thốt lên một từ không đầu không đuôi khiến đối phương mơ hồ.
Đinh Quang Lưu ngây người hồi lâu, mãi một lúc sau mới lấy lại giọng nói của chính mình: “Ý cậu là… Cậu đồng ý làm bạn gái tớ?”
Vũ An Miên mỉm cười gật đầu.
Đinh Quang Lưu không thể diễn tả hết niềm vui của mình lúc này, nữ thần anh đặt trên đầu quả tim nay lại trở thành bạn gái của mình. Nếu đây chỉ là giấc mơ anh mong mình mãi không bao giờ tỉnh mộng, nhưng càng bất ngờ hơn khi điều này lại là sự thật.
Cảm xúc ngạc nhiên xen lẫn hạnh phúc và thỏa mãn khiến cả người anh lâng lâng như đi trên mây, thiếu điều anh muốn hét lên cho cả thế giới biết Vũ An Miên là bạn gái của mình.
“Tớ… Tớ nắm tay cậu… Có thể chứ?”
Vũ An Miên phì cười: “Cậu thấy sao?”
Đinh Quang Lưu thoáng thất vọng cúi đầu: “Thôi vậy.”
Vũ An Miên không muốn trêu anh thêm nữa, liền tiến lên chủ động nắm lấy tay anh.
Hai người tay trong tay đi một vòng quanh sân trường, sau đó sánh vai nhau bước vào lớp học.
Mọi người trong lớp không hẹn mà gặp đồng thanh “Ồ” lên rõ to.
Đám đàn em tiến lại gần nháy mắt với Đinh Quang Lưu: “Đại ca của chúng ta đúng là không giống người thường. Đến cả hoa khôi trường cũng cưa đổ được. Chúc mừng đại ca! Chào chị dâu!”
Đinh Quang Lưu đi đến chỗ nhóm bạn mình cười không khép được mồm.
Ba người Trịnh Thanh Mây, Hứa Huân và Hứa Định Kiên không hẹn mà gặp theo bản năng nhìn Lân Nhi, tầm mắt thu trọn nụ cười còn khó coi hơn khóc của cô.
Trịnh Thanh Mây dù đã đoán được, nhưng vẫn muốn nghe một đáp án chính xác từ miệng Đinh Quang Lưu: “Các cậu đang hẹn hò?”
Đinh Quang Lưu không nhận ra sự khác lạ của Lân Nhi, kiêu ngạo giơ cao đôi tay đang nắm chặt của hai người: “Đúng vậy! Về sau nếu không có tớ, các cậu phải chăm sóc cậu ấy thật tốt đấy!”
Trịnh Thanh Mây một mặt ngứa mắt khi thấy Vũ An Miên âm thầm khiêu khích mình, mặt khác cô lại bất bình thay cho Lân Nhi nên thái độ bên ngoài không tốt là bao: “Cậu vừa nói gì nghe sao lùng bùng lỗ tai vậy nè?”
Lân Nhi giật tay cô: “Mây!”
Sau khi ngăn cản Trịnh Thanh Mây nói lời khó nghe, cô cố che giấu nỗi lòng đầy rẫy vết thương, cong môi cười: “Nhất là cậu đấy Lưu ca. Chúc mừng mong ước bấy lâu của cậu đã thành hiện thực.”
Đinh Quang Lưu thần kinh thô, tự hào vuốt tóc: “Còn phải nói!”
Trịnh Thanh Mây không chút khách sáo, mắng thẳng mặt Lân Nhi: “Cậu ta là đồ ngốc cậu cũng ngốc theo sao? Còn ở đây làm gì cho chướng mắt, đi theo tớ.”
Lân Nhi mơ hồ bị cô kéo ra khỏi lớp học.
Đợi đến khi bóng lưng Trịnh Thanh Mây khuất dần, Hứa Huân thu hồi tầm mắt, nghiêm túc hỏi Đinh Quang Lưu: “Cậu chắc chắn?”
Đinh Quang Lưu khó hiểu: “Các cậu bị sao vậy? Tớ và An Miên đến với nhau là chuyện cầu còn không được, sao các cậu mặt cứ như đưa đám vậy?”
Hứa Huân và Hứa Định Kiên nhìn nhau lắc đầu, rồi cũng lần lượt rời khỏi lớp.
Trước khi đi, Hứa Định Kiên vỗ vai Đinh Quang Lưu, nói vài câu thâm thúy: “Tớ nghĩ cậu vẫn còn thuốc chữa nhưng xem ra là tớ đã đánh giá cậu quá cao rồi. Đến cả tình cảm của mình cũng không nhận ra. Ngu ngốc!”
“Này! Hai cậu đứng lại nói cho rõ ràng coi! Hai cậu bị hâm à? Mấy cái đứa này!” Tiếng mắng chửi của Đinh Quang Lưu vang lên phía sau nhưng cả hai đều không bận tâm, vẫn tiếp tục đi thẳng một mạch.
Danh Sách Chương: