Không nghĩ tới, thầy giám thị lại dắt cô đến phòng phó hiệu trưởng. Sau khi gõ cửa vài lần, bên trong vọng ra giọng nói uy nghiêm của Đinh Quang Cung: “Vào đi!”
Thầy giám thị đẩy cửa cho cô tiến vào rồi lập tức rời khỏi, Trịnh Thanh Mây ngờ nghệch nhìn người đàn ông cô không thể quen thuộc hơn đang xuất hiện ở đây, ngồi quay lưng lại với mình.
Đinh Quang Cung niềm nở, phúc hậu hơn cả ngày thường: “Em tới rồi à. Sao em lại không báo với thầy nhà hôm nay có việc, tránh ba em lại phải cất công đến đây xin nghỉ cho em?”
Trịnh Thanh Mây vừa tò mò lại vừa nực cười: Rốt cuộc ông ta lại muốn giở trò gì đây?
Thấy cô vẫn đứng đực ra đó, Trịnh Hà Bân vỗ lên mặt ghế cạnh mình, biểu cảm gương mặt cũng trở nên từ ái: “Con gái đứng đó làm gì, lại đây ngồi với ba.”
Trịnh Thanh Mây không ngại xem đối phương tiếp tục diễn: “Dạ ba.”
Dứt lời, cô cũng theo đó ngồi xuống: “Là ba nhờ thầy dắt con lên?”
Trịnh Hà Bân cười mỉm, còn tiện tay xoa đầu cô: “Hôm nay ba muốn dẫn con đi làm quen một người bạn rất quan trọng.”
Không hiểu sao khi nói lời này, mặt Đinh Quang Cung càng thêm rạng rỡ, tâm trạng tốt hiếm thấy, hết lòng khen ngợi một học sinh cá biệt như cô: “Đứa trẻ này dạo gần đây ở trường hiểu chuyện không ít, thành tích học tập cũng tiến bộ thần tốc. Ngay từ đầu, tôi đã nhìn ra đứa trẻ này rất có tương lai. Ngài Trịnh có được cô con gái ngoan như cháu đây thật có phúc.”
Trịnh Hà Bân sửng sốt nhìn Trịnh Thanh Mây, vài giây sau lại khiêm tốn xua tay: “Nào có, cũng nhờ nhà trường tận tình dạy dỗ, con bé mới được như ngày hôm nay.”
Đây là lần đầu tiên Trịnh Thanh Mây thấy ông ta khách khí với người trong trường đến vậy, lần trước ngay cả hiệu trưởng cũng không được người này để vào mắt.
Hai người anh một câu, tôi một câu làm cô nhức hết cả đầu, liền lên tiếng ngắt ngang: “Con còn hai tiết buổi chiều nữa, đợi học xong con sẽ đi với ba. Con về lớp ạ.”
“Khoan đã!” Trịnh Hà Bân lớn tiếng ngăn cản.
Thấy mình thất thố, ông ta vội hạ giọng ép bản thân hòa nhã hơn: “Không cần đâu. Người bạn này của ba sắp trở lại thủ đô, giờ không chuẩn bị sẽ trễ mất.”
Đinh Quang Cung bất ngờ gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, chuyện nhà quan trọng. Em cứ nghỉ 2 tiết cuối, việc ở trường cứ để thầy thay em xử lý.”
Thỉnh thoảng Trịnh Thanh Mây cũng cùng Trịnh gia gặp mặt đối tác, nhưng thái độ khác thường của Đinh Quang Cung khiến nữ sinh bất giác nảy sinh dự cảm chẳng lành: “Được, để con lấy cặp xách rồi theo ba trở về.”
Trải qua hơn ba tiếng trang điểm tỉ mỉ, Trịnh Thanh Mây dần lột xác tựa như đóa hoa bung nở rực rỡ, vô tình tỏa ra sức dụ hoặc khó cưỡng. Chiếc váy đỏ thắt eo làm tôn lên làn da trắng ngần cùng đường nét gợi cảm trên cơ thể cô. Thiết kế hở vai làm lộ xương quai xanh tinh xảo, kết hợp cùng gương mặt xuất chúng, cô gái hóa thân thành nàng công chúa yêu kiều trong lâu đài cổ kính.
Triệu Thanh Thanh bước vào chứng kiến cảnh này, không những không vui, trong đôi mắt bà ta xen lẫn nhiều cảm xúc phức tạp: tiếc nuối, chột dạ, uất hận cùng sự không cam lòng. Tuy nhiên chỉ là một ánh nhìn thoáng qua, đợi người khác không kịp nắm bắt, bà ta đã trở về dáng vẻ kiêu ngạo từ trong xương cốt của phu nhân chủ tịch.
Nhà hàng nằm ngay trung tâm thành phố tất đất tất vàng, khung cảnh nơi đây chỉ có thể dùng từ xa hoa, lộng lẫy để hình dung. Lần đầu tiên Trịnh Thanh Mây nhận ra, một chốn ăn uống cũng có thể khiến người ta so sánh với bảo tàng nghệ thuật tầm cỡ. Mỗi bức tranh treo trên hành lang đều là những tác phẩm khiến các danh họa thế giới phải kiêu ngạo. Nhìn hàng siêu xe lần lượt tiến vào, Trịnh Thanh Mây bất chợt liên tưởng đến lễ tiếp đón nguyên thủ quốc gia.
Cô theo chân Trịnh Hà Bân và Triệu Thanh Thanh đi vào phòng bao đặt sẵn từ trước.
Đối phương còn đến sớm hơn cả họ, một nhà ba người niềm nở đứng ra tiếp đón.
Nhìn thiếu niên nhỏ tuổi ngồi đối diện, đáy lòng Trịnh Thanh Mây chợt dâng lên cảm giác kháng cự, bất an. Từ cử chỉ ngờ nghệch cho đến những câu nói vụng về, thiếu liên kết, có mù cũng nhận ra cậu ta là kẻ ngốc.
Hai người còn lại chắc hẳn là ba mẹ thiếu niên, đang trần trụi đánh giá Trịnh Thanh Mây. Từ sâu trong mắt họ, cô tự thấy bản thân như một món hàng khiến đối phương hài lòng.
Trong suốt cuộc trò chuyện, ngoài gật đầu chào hỏi, cô vẫn luôn giữ thái độ người ngoài cuộc, im lặng lắng nghe hết thảy.
Người phụ nữ trên người treo đầy đồ hiệu chẳng những không tôn lên khí chất của bà ta, ngược lại càng chứng tỏ chủ nhân của chúng kệch cỡm, lố bịch hơn bất cứ ai: “Tôi nghe Cung nhiều lần nhắc đến Trịnh gia, nhưng hôm nay mới có dịp gặp mặt. Tôi và ông xã chỉ hận không được quen biết mọi người sớm hơn.”
Nói xong, bà ta đánh mắt về phía Trịnh Thanh Mây vốn đang bình thản uống nước ép: “Con bé còn xinh đẹp hơn trong ảnh, chỉ cần nhìn biểu hiện của con trai tôi là thấy, thằng bé này xem ra rất thích Thanh Mây.”
Danh Sách Chương: