Khúc nhạc buồn cứ ngân ngã không dứt. Mỹ Mỹ ngồi đó, lưng dựa vào ghế, hai mắt nhắm chặt. Đến cả nước mắt cũng đã khô từ lúc nào không hay. Cô cứ ngồi đó, im lặng như thế, khổ sở như thế mà để dòng thời gian trôi đi.
Cũng chẳng biết đã trôi qua bao lâu, cô giật mình khi nghe có tiếng mở cửa xe. Hốt hoảng mở mắt ra nhìn, gương mặt non nớt nhưng hiện đầy sự chân thành của Lý Hải Minh lại xuất hiện trong tầm mắt cô.
Nhìn thấy biểu cảm hoảng sợ của cô, cậu vội hỏi.
“Chị sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?”
Mỹ Mỹ im lặng không trả lời, cô chỉ chăm chú nhìn vào ánh mắt chân thành ấy thật lâu. Bất giác, cô nhào đến ôm chầm lấy người trước mặt, gục đầu vào cổ anh mà than thở.
“Hôm nay… chị mệt quá! Cho chị ôm em một chút có được không?”
Lý Hải Minh bị hành động của cô làm cho bất ngờ. Chỉ là có chút bất ngờ thôi. Đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng cô, cậu dịu dàng nói.
“Được! Nếu như mệt, chị cứ dựa vào em. Bờ vai này, em cho chị mượn.”
“Cảm ơn!”
Giữa một bầu không gian vắng lặng, bên trong chiếc xe nhỏ, có một cô gái trẻ đang ôm chặt lấy một cậu thanh niên. Gục đầu vào vai cậu, cô im lặng để nước mắt rơi. Từng giọt, từng giọt cứ rơi xuống, ướt đẫm cả vai áo cậu.
“Giá mà chị gặp được em sớm hơn thì tốt quá.”
Mỹ Mỹ nhỏ giọng nói. Trong lời nói đó, vừa có đau lòng lại vừa có chút tiếc nuối.
Lý Hải Minh khẽ mỉm cười, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc cô rồi nói.
“Bây giờ cũng đâu có trễ! Chúng ta cũng đã gặp nhau rồi còn gì.”
“Nhưng… lại có chút muộn màng.”
“Không muộn! Chị biết không, có những chuyện không thành chính là do ông trời đang cố ý bảo vệ chúng ta. Sống trên đời này, gặp được ai, ở cùng ai, yêu ai, xa ai… tất cả đều đã được an bài từ trước.”
“Có đôi lúc, chị phải gặp qua một số người để học được những bài học quý giá trước khi gặp được định mệnh của đời mình. Cho nên, không có gì là muộn màng cả. Gặp được nhau thì đã là duyên phận rồi.”
Nghe được mấy lời cậu nói, cô bỗng chốc ngây người. Một cậu nhóc mười chín tuổi mà lại có thể nói ra những lời đó sao? Thật không thể tin được.
“Sao hả? Chị ngạc nhiên lắm sao?”
“Đúng… Đúng là có chút ngạc nhiên.”
“Còn nhiều thứ sẽ khiến chị ngạc nhiên hơn nữa kìa. Từ từ rồi chị sẽ biết.”
“Rốt cuộc, em là ai?”
“Em là định mệnh của chị. Là người sẽ bảo vệ cho chị đến suốt đời.”
“Hả???”
“Được rồi! Em lái xe đưa chị về.”
“Hả???”
Mỹ Mỹ nhìn cậu nhóc trước mặt, cứ hả một lần rồi lại hả thêm một lần nữa.
Lý Hải Minh nhìn bộ dạng buồn cười của cô, không nhịn được mà liền cốc nhẹ lên đầu cô một cái.
“Chị hả gì chứ?”
“Em… Có bằng lái xe chưa?”
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên cười. Ánh mắt chân thành đó chớp một cái liền trở nên vô cùng xảo quyệt.
“Bằng lái xe thì chưa có. Nhưng bằng lái máy bay thì có rồi.”
Ở một nơi khác…
Lục Đình Phong ngồi trên ghế sofa, đối diện với ông ta là Lâm Tứ, là người mà trước đây ông ta muốn ép gả Tâm Di.
Lâm Tứ ngồi đó, trên tay là điếu thuốc lá vẫn chưa tàn. Cả người ông ta, từ trên xuống dưới đều toát ra một luồn khí khiến người ta phải e dè.
Mặc dù đã ở tuổi trung niên, nhưng Lâm Tứ vẫn được xem là phong độ. Thân thể cân đối, cường tráng. Đôi mắt lạnh lùng như thể nhìn xuyên thấu được suy nghĩ của đối phương. Mái tóc cắt gọn gàng đã điểm lên vài sợi bạc. Nhìn ông ấy ở độ tuổi của bây giờ thì liền có thể tưởng tượng ra được, Lâm Tứ lúc còn trẻ, soái đến nhường nào.
Lục Đình Phong cười cười lấy lòng, vừa rót trà vừa nhỏ giọng nịnh nọt.
“Anh Lâm à! Ngọn gió nào đã đưa anh tới đây vậy?”
Lâm Tứ nhìn nụ cười gian xảo của ông ta, trên môi liền kéo ra một nụ cười lạnh. Đưa điếu thuốc lên hít một hơi thật sâu rồi lại phả ra một làn khói trắng mờ ảo, ông dập điếu thuốc trên tay rồi mới trả lời.
“Còn không phải là vì chuyện hôn nhân đại sự của tôi sao?”
“Chuyện đó…”
“Lục tổng à! Lẽ nào điều kiện tôi đưa ra vẫn không thể khiến ông hài lòng hay sao?”
Nghe được ngữ khí không mấy vui vẻ ấy, Lục Đình Phong vội lên tiếng giải thích.
“Không không! Tôi nào dám không hài lòng kia chứ. Chỉ là…”
“Chỉ là thế nào?”
“Con bé quá bướng bỉnh, tôi… tôi nhất thời không thể ép buộc nó được. Cho nên… Cho nên tôi cần thêm thời gian.”
“Thời gian? Được! Ông muốn bao lâu?”
“Có thể… Có thể cho tôi thêm nửa tháng nữa có được không?”
“Quá lâu!”
“Vậy…”
“Một tuần!”
“Hả?”
Lâm Tứ lạnh lùng quét mắt nhìn sang Lục Đình Phong. Đôi mày uy nghiêm khẽ nheo lại, biểu cảm trong mắt hình ngư là không được vui vẻ cho lắm.
“Trong một tuần, nếu không được thì tôi sẽ hủy hôn.”
“Được! Chắc chắn… Chắc chắn được.”
“Tốt lắm! Tôi chờ tin vui của ông.”
Nói rồi, Lâm Tứ liền đứng dậy rồi rời đi. Lục Đình Phong vội vã chạy theo tiễn ông ta ra cổng.
Nhìn chiếc xe sang trọng đang lăn bánh rời đi, đến khi nó khuất khỏi tầm mắt, Lục Đình Phong mới lên tiếng thở dài. Chỉ có một tuần! Làm sao mà ông ta có thể thuyết phục được Tâm Di đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta nghĩ thế nào cũng không hiểu được, tại sao vô duyên vô cớ, Lâm Tứ lại cứ nhất định phải cưới cho bằng được Diệp Tâm Di. Liệu trong chuyện này, còn có bí mật sâu xa gì khác hay không?
Thở dài rồi lại thở dài, Lục Đình Phong chỉ đành lầm lũi đi vào trong. Ngồi xuống chiếc ghế sofa, ông ta nâng ly trà lên uống một ngụm. Vị trà hôm nay, thật đắng.
“Không được! Bằng tất cả mọi giá, mình phải bắt con nhóc đó về để làm lễ cưới. Món lợi hời như vậy, mình không thể bỏ lỡ được.”
Danh Sách Chương: