Tám giờ tối…
Nhà hàng Hướng Dương…
Lý Minh Thành ngồi đó, đôi mắt chìm trong vẻ suy tư. Mười hai năm trước, Tô Dĩ Thiên tình cờ nghe được bí mật của ông ta, một bí mật mà nếu bị phanh phui thì ông ta sẽ mất tất cả. Vì lo lắng bí mật bị lộ tẩy, ông ta đã âm thầm cho người đuổi giết anh vợ của mình.
Nhớ năm đó, Tô Dĩ Thiên bị đám người của Lý Minh Thành truy sát, giữa đêm đông tối mịt, một người chạy một đám người đuổi theo. Tô Dĩ Thiên lúc đó đã bị thương, bị đám côn đồ đuổi đến một cây cầu rất cao. Từ trên nhìn xuống, nước chảy cuồng cuộn, dòng nước chảy siết có thể cuốn trôi tất cả mọi thứ.
Bị dồn đến đường cùng, Tô Dĩ Thiên liều mạng nhảy xuống. Đám côn đồ nhìn thấy ông bị nước cuốn trôi, nghĩ là không sống được nên bỏ đi. Lý Minh Thành cũng cho người tìm kiếm nhưng không thấy, cứ tưởng là bị trôi dạt ra biển nên ông ta cũng không tiếp tục truy tìm nữa.
Bao nhiêu năm trôi qua, những tưởng bí mật đó đã theo Tô Dĩ Thiên xuống dưới suối vàng. Nào ai có ngờ tới, ngày hôm nay, Tô Dĩ Thiên lại bình an khoẻ mạnh mà quay về.
“Minh Thành! Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Liêu An ngồi bên cạnh, lo lắng đến run rẩy. Bà nắm lấy cánh tay của người bên cạnh mà hoảng hốt truy hỏi. Chuyện này nếu như đổ vỡ, thì không phải chỉ có bà và Lý Minh Thành mà cả con gái của bà cũng sẽ xảy ra chuyện.
Lý Minh Thành nhìn vẻ mặt lo lắng của Liêu An thì chỉ biết thở dài. Cầm lấy bàn tay đang run rẩy kia mà an ủi.
“Đừng sợ! Dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng nhất định sẽ bảo vệ cho em và Gia Di.”
“Anh nghĩ… Tô Dĩ Thiên… hắn ta… hắn ta có nhận ra Diệp Tâm Di hay không?”
“Anh không chắc! Nhưng theo thái độ của hắn thì… hình như là nhận ra rồi.”
“Vậy… Vậy lỡ như hắn nói với Tô Dĩ Đông thì sao?”
“Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Trước khi hắn nói, anh nhất định sẽ đưa Diệp Tâm Di biến mất khỏi nơi này.”
Liêu An vẫn không thể giảm bớt được sự lo lắng trong lòng mình. Lý Minh Thành chỉ có thể tiếp tục an ủi.
“Liêu An! Em nhất định phải tin anh. Gia Di là con gái của chúng ta, dù bằng bất cứ giá nào, anh cũng sẽ bảo vệ nó chu toàn.”
Bên ngoài cánh cửa, Tô Gia Di bỗng dưng chết lặng.
Cô đang cùng vài người bạn thân đi ăn ở nhà hàng này. Lúc nãy đi ngang qua, vừa hay đúng lúc phục vụ mang thức ăn vào cho nên qua kẽ hở, cô nhìn thấy mẹ của mình.
Vốn định vào trong để chào hỏi, nào ngờ còn chưa kịp đi vào thì đã nghe thấy tiếng hai người họ nói chuyện với nhau. Vì tò mò nên cô mới đứng đó để nghe ngóng, ai ngờ lại nghe được một chuyện hết sức hãi hùng.
Sau một lúc thẫn thờ, Tô Gia Di đẩy cửa đi vào trong.
“Mẹ! Hai người… Hai người đang nói gì vậy? Con… con là con gái của ai hả?”
Liêu An và Lý Minh Thành đều cùng lúc nhìn về phía cô. Bắt gặp ánh mắt hoảng loạn đó, hai người cũng bắt đầu sợ rồi. Người ta nói, con người chúng ta có thể tàn nhẫn ra tay với bất kỳ ai nhưng ngàn vạn lần lại không thể xuống tay với người mà mình đã sinh ra. Cũng giống như thế, Lý Minh Thành và Liêu An có thể tổn hại tất cả những người khác nhưng tuyệt đối không bao giờ có thể tổn thương con gái mình.
Đẩy ghế đứng dậy, Liêu An đi vội ra đóng chặt cửa. Quay lại nắm tay Tô Gia Di, bà nhỏ giọng hỏi.
“Di Di! Sao con lại ở đây?”
“Mẹ! Chuyện đó không quan trọng. Mẹ nói đi, chuyện lúc nãy… là như thế nào?”
“Gia Di…”
“Mẹ mau nói đi.”
Tô Gia Di tức giận hét lên. Liêu An bị thái độ của con gái mình làm cho hoảng sợ. Nước mắt lặng lẽ rơi ra, bà nghẹn ngào nói.
“Tất cả những chuyện mà mẹ làm đều là vì muốn tốt cho con thôi.”
“Muốn tốt cho con? Vậy mẹ nói đi, con… con… rốt cuộc là con của ai?”
Liêu An im lặng không nói nên lời. Lý Minh Thành ngồi đó, thở một hơi dài. Cuối cùng thì… bí mật ông cố giấu bao nhiêu năm trời, giờ có lẽ sẽ không giấu được nữa rồi.
“Gia Di! Con là con gái của ba… Ba… là ba của con.”
Giọng nói của Lý Minh Thành vang lên. Nó chẳng khác gì một mũi tên, mạnh mẽ xuyên qua tim cô khiến cô đau đến không còn biết phản ứng. Đôi mắt ngỡ ngàng, nước mắt lăn dài, Tô Gia Di run giọng hỏi.
“Ông… Ông nói ông là ba tôi. Vậy… Tô Dĩ Đông… là gì của tôi?”
“Gia Di! Con và Tô Dĩ Đông không có bất cứ một mối quan hệ nào cả.”
[…]
Giờ làm việc kết thúc, Tâm Di vẫn không thấy Tô Uyển Ninh đâu.
Tiêu Lệ từ trên tầng đi xuống, nhìn một lượt mọi người rồi nói.
“Bà chủ nói hôm nay không cần dọn dẹp. Mọi người có thể về rồi.”
Mặc dù có chút thắc mắc nhưng Tâm Di cũng im lặng rồi theo mọi người ra về. Cô một mình đi một hướng, vừa đi vừa rơi vào vòng suy tư của mình.
Cô nhớ lại lúc gặp hai người đàn ông đó, cả hai người đều cho cô một cảm giác rất lạ. Một người khiến cô cảm thấy có sự thân thiết, giống như là đã từng gặp qua nhau. Người kia lại cho cô cảm giác ấm áp, thân thuộc, giống như là người thân. Đặc biệt là người đàn ông ít nói đó, người đã nhắc đến tên của mẹ cô.
“Tâm Di!”
Giọng nói khàn khàn vang lên khiến cô giật nảy người. Cứ mải mê suy nghĩ, cô lại không biết có chiếc xe sang trọng ban sáng đang chạy theo mình. Mãi đến khi người nọ bước xuống xe, gọi tên cô thì cô mới quay đầu lại nhìn.
Một người đàn ông trung niên đang chậm rãi đi về phía cô. Tâm Di có chút bất ngờ nhưng lại không hề lo sợ. Bởi vì người này, cô đã gặp qua lúc sáng nay.
“Chào chú! Chú gọi con ạ?”
Tô Dĩ Thiên im lặng quan sát cô gái nhỏ. Kí ức của ông lại trôi dạt về những năm tháng trước đây. Lúc đó, khi ông gặp được cô thì cô chỉ mới là một cô nhóc mười ba mười bốn tuổi gì đó. Bẵng đi một thời gian dài, cô bé năm đó nay đã là thiếu nữ. Ông cũng đã không còn giống như trước nên cô không còn nhận ra ông nữa rồi.
Thấy ông không trả lời, Tâm Di nhỏ giọng gọi lại lần nữa.
“Chú ơi! Chú…”
“Chú nghe rồi.”
“Dạ… Chú… gọi con có chuyện gì không ạ?”
“Tâm Di! Con không nhận ra chú sao? Chú là chú nhỏ đây.”
Danh Sách Chương: