Tâm Di đi đến bên cạnh chú rể của mình, đôi mắt đượm buồn khẽ cụp xuống. Cô không muốn, không muốn đối diện với người đàn ông trước mặt này một chút nào đâu.
Trái ngược với biểu cảm của cô, Lâm Tứ ngược lại rất xúc động. Đôi mắt ấm áp nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, nơi đáy mắt hiện lên một dòng cảm xúc chẳng thể gọi thành tên.
“Ba! Mẹ! Chị hai! Một chút nữa thôi, em sẽ đưa con bé trở về Diệp gia để nó nhận tổ quy tông.”
“Chị hai! Chị ở trên trời có lẽ cũng yên tâm rồi.”
Mấy lời đó, Lâm Tứ nào có dám nói ra, ông chỉ có thể tự nói thầm trong lòng mình mà thôi. Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói cho cô biết nhung lại là giây phút khiến Lâm Tứ vô cùng lo lắng. Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi, ông và cháu gái của mình liền có thể nhận nhau rồi.
Tiếng nhạc dứt hẳn, cả lễ đường chìm vào trong vẻ tĩnh lặng. Giọng cha xứ dõng dạc quan lên, tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi khoảnh khắc trang nghiêm đó.
Tâm Di ngẩng đầu lên nhìn chúa, cô thầm nguyện cầu cho anh có thể được bình an.
Cha Xứ đưa mắt nhìn cô dâu chú rể rồi bắt tiến hành nghi thức lời thề hôn nhân.
Ngay khi thời khắc đó sắp tới,. bên ngoài lễ đường bỗng vang lên tiếng động vang vọng khắp cả một vùng. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều bị tiếng động kì lạ đó làm cho tò mò. Họ đứng dậy, kéo nhau ra ngoài xem.
Khi ra đến ngoài kia, cảnh tượng trước mắt khiến cho họ không khỏi sửng sốt.
Hơn mười chiếc siêu xe nối đuôi nhau dừng lại trước cửa. Tiếp sau đó, những người trong xe lần lượt bước xuống, cung kính cuối đầu với một cậu thanh niên dẫn đầu đoàn siêu xe.
Hạ Nguyên mở cửa xe, Tống An Hạo từ bên trong đi xuống. Từ trên người anh toả ra một luồng sát khí lạnh lẽo khiến cho những người kia thoáng chốc giật mình. Bọn họ cứ sì sầm bàn tán, suy đoán thân thế của cậu thanh niên kia.
Mặc kệ biểu cảm của bọn họ là gì, anh đều không quan tâm. Dáng người cao cao, lạnh lùng đi vào trong lễ đường. Theo sau anh là cả một đoàn hơn hai mươi người, tất cả đều là vệ sĩ.
Tâm Di nghe tiếng ồn ào, cô quay đầu lại. Vừa nhìn thấy bóng người đó, cô vui đến bật khóc. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má làm nhoà đi lớp trang điểm. Hai tay xách váy cưới, cô mỉm cười thật tươi nhìn anh.
“An Hạo! Anh tới rồi.”
Sự việc nằm ngoài dự tính, Lâm Tứ nhìn cậu thanh niên vừa mới bước vào liền nhíu mày không vui. Tại sao, cậu lại có thể đến được đây?
Người lo lắng nhất chắc chắn là Lục Đình Phong. Lần trước gặp nhau, anh đã cảnh cáo ông ta một lần. Lần này thì anh chắc chắn sẽ không tha cho ông ta.
Dáng người cao cao kiên định đi về phía trước. Nhìn cô đứng đó, lộng lẫy xinh đẹp trong bộ váy cưới mà nước mắt lại lăn dài trên má, anh thật sự cảm thấy tức giận rồi. Người phụ nữ của anh mà cũng dám động vào, anh muốn xem thử rốt cuộc là kẻ nào to gan đến vậy.
Bước đến trước mặt Tâm Di, cũng là lúc Lâm Tứ đứng ra chắn trước mặt cô. Hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt đều hằn lên tầng tầng lớp lớp sát khí.
Nhìn người trước mặt mình, Lâm Tứ lạnh giọng hỏi.
“Nhóc con! Mày tới đây làm gì?”
An Hạo không trả lời, chỉ nhìn cô với ánh mắt vô cùng dịu dàng. Môi mỏng nhếch lên một nụ cười nhạt, anh chỉ nói vỏn vẹn hai chữ.
“Cướp dâu!”
Cả lễ đường được một phen hỗn loạn. Hai người đàn ông đối đầu nhau, cả hai người đều toả ra một loại cảm giác khiến cho người khác phải e dè. Lâm Tứ nhìn anh, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Cướp dâu? Mày nghĩ mày có thể sao?”
“Chuyện mà Tống An Hạo này muốn làm thì dù trời có sập đất có nứt nẻ thì cũng không ngăn cản được tôi đâu.”
“Vậy sao?”
“Chú à! Chú cũng lớn tuổi rồi đừng có học theo mấy kẻ không ra gì, trâu già mà muốn gặm cỏ non.”
“Tao cũng muốn xem thử, mày đưa cô ấy đi bằng cách nào.”
An Hạo lại bật cười. Anh đưa tay ra kéo cô về phía mình. Bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay cô. Anh nhìn cô, trong mắt toàn là sự dịu dàng.
“Xin lỗi! Anh đến trễ, để em chịu ấm ức rồi.”
“Anh không sao là tốt rồi.”
“Yên tâm! Có anh ở đây, không ai có thể làm tổn hại đến em đâu.”
Lâm Tứ nhìn cảnh này, trong lòng liền bắt đầu lo lắng. Nhìn cô cháu gái của mình, ông nhẹ giọng hỏi.
“Diệp Tâm Di! Cô thật sự muốn đi với thằng nhóc con này sao?”
“Lâm tổng! Xin lỗi, tôi chỉ yêu một mình anh ấy mà thôi. Dù cho hôm nay anh ấy không xuất hiện thì khi hôn lễ kết thúc tôi cũng sẽ tự sát…”
“Lâm tổng! Mong ông giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi có được không?”
Lâm Tứ nghe xong những lời đó thì chỉ biết thở dài. Muốn dùng cách này để đưa cô đi chính là vì không muốn để cô tổn thương. Vậy mà…
“Diệp Tâm Di! Hôm nay nếu cô rời đi, sau này chắc chắn sẽ hối hận.”
“Không đâu! Tôi tuyệt đối sẽ không hối hận.”
Cô nhìn sang người đang đứng bên cạnh mình, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Khẽ nở một nụ cười, ánh mắt hai người lại dịu dàng quá đỗi.
“Đi thôi! Anh đưa em đi.”
“Được!”
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, anh nắm tay cô dâu mới bước ra khỏi lễ đường. Vậy là cô dâu bị cướp đi mất rồi.
“Bây giờ phải làm sao đây?”
Lâm Tịch Y nãy giờ vẫn luôn ngồi yên lặng, nhìn thấy cô bị đưa đi thì liền hoảng hốt hỏi Lâm Tứ. Khẽ thở dài một hơi, anh ta mới trả lời mẹ của mình.
“Vốn không muốn kéo con bé vào chuyện của người đời trước, không muốn để nó tổn thương… Nhưng xem ra vẫn phải nói sự thật cho nó biết thôi.”
“Khổ thân cháu gái tôi. Ông trời tại sao lại thích trêu chọc người khác như vậy chứ.”
“Bây giờ chỉ mong sao cho con bé có đủ kiên cường để đối diện với sự thật tàn khốc đó mà thôi.”
Chuyện gì nên đến cuối cùng cũng đến rồi…
Danh Sách Chương: