• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Minh Thành đang ngồi trong phòng làm việc ở tập đoàn Tô Thị. Đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Bên trong đó là toàn bộ diễn biến ở trong căn nhà hoang kia.

Hắn nhìn Lý Hải Minh, nhìn thấy cả sự dũng cảm trên gương mặt của cậu, thật sự đúng là ra dáng của một người đàn ông. Hắn cũng rất yêu thích cậu, chỉ tiếc là…

Cánh cửa phòng làm việc đột ngột bị mở ra. Tô Uyển Ninh từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm theo một con dao nhỏ. Bước thật nhanh đi về phía trước bà chỉa mũi dao về phía Lý Minh Thành.

“Lý Minh Thành! Anh đã mang con trai của tôi đi đâu hả?”

Nghe bà hỏi hắn khẽ cong môi lên cười, ánh mắt tỏ ra bản thân vô tội. Đứng dậy đối diện với bà, hắn giả vờ như bản thân không hề hay biết chuyện gì cả. Hắn nói.

“Em đang nói nhảm gì vậy? Con trai của chúng ta chẳng phải đang ở nhà hay sao?”

“Anh đừng diễn nữa! Vở kịch đã hạ màn rồi. Anh mau đưa con trai trả lại cho tôi.”

“Hóa ra cô cũng biết rồi sao?”

Tô Uyển Ninh im lặng, đôi mắt thất vọng nhìn gương mặt quen thuộc của hắn. Chính gương mặt này, chính người đàn ông này, bà đã yêu bằng cả sinh mạng của mình. Cũng chính người đàn ông này đã khiến cho bà đau đến mức sống không được muốn chết cũng không xong…

“Lý Minh Thành! Tôi không muốn quản chuyện của anh nữa. Chỉ cần anh trả con trai lại cho tôi là được.”

“Yên tâm! Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ trả lại cho cô. Nhưng mà cô có biết không… Con trai của cô đúng thật là rất ra dáng đàn ông.”

“Anh có ý gì hả?”

“Cũng không có ý gì đâu. Tôi chỉ sợ là trước khi các người tìm được nó thì chắc là nó… đã sớm về với thế giới bên kia rồi.”

Nói xong, hắn chậm rãi quay màn hình máy tính về phía Tô Uyển Ninh. Mở to mắt nhìn cảnh tượng bên trong màn hình máy tính là hình ảnh Lý Hải Minh đang đánh nhau với đám côn đồ. Một mình cậu mà phải đánh với ba tên cao to lực lưỡng. Nhìn cảnh đó, Tô Uyển Ninh không nhịn được mà hét lên.

“Đồ khốn! Lương tâm của mày bị chó tha rồi đúng không? Nó cũng là con trai của mày mà.”

Lý Minh Thành nhìn bà rồi bỗng dưng bật cười. Giọng cười của hắn lạnh lẽo đến mức khiến người ta ghê sợ. Hắn thở dài rồi đưa đôi mắt nhìn về phía tô Uyển Ninh.

“Con trai của tôi sao? Tô Uyển Ninh, cô đúng là đáng thương thật.”

“Mày có ý gì hả?”

“Ý gì… Chẳng lẽ bản thân cô lại không biết hay sao?”

“Câm miệng! Tao không muốn nghe mày nói nhảm nữa. Mau trả con trai lại cho tao.”

“Tô Uyển Ninh! Cô bớt điên được rồi đó. Rõ ràng là cô biết nó không phải là con trai ruột của cô, vậy thì tại sao cứ phải tự lừa mình dối người như vậy?”

Câu nói của hắn giống như một mũi dao đâm thẳng vào tim của Tô Uyển Ninh. Cơ thể nhỏ nhắn của bà khẽ run lên bàn tay siết chặt thành nắm đấm, bàn tay cầm dao lại run rẩy không thôi. Chuyện mà hắn vừa nói chính là thứ mà bà không bao giờ muốn nghe nhắc tới.

Nhìn thấy biểu cảm của bà, Lý Minh Thành nở ra nụ cười lạnh. Hắn chậm rãi ung dung từng bước đi đến bên cạnh vợ của mình, bàn tay to lớn dễ dàng giành lấy con dao nhỏ từ trong tay của bà. Hắn nói.

“Bao nhiêu năm sống trong mộng cảnh như vậy là đủ rồi. Cũng đã đến lúc cô nên tự đối diện với sự thật đi.”

“Câm miệng! Mày không được phép nói nữa.”

Tô Uyển Ninh ơi là Tô Uyển Ninh. Tôi cảm thấy cô thật sự rất đáng thương."

“Tao bảo mày không được nói nữa… mày không nghe sao?”

“Được! Vậy thì tao không nói nữa.”

“Lý Minh Thành! Tên khốn kiếp mày mau trả con trai lại cho tao.”

Nói rồi bà tức giận túm lấy cổ áo hắn ta. Lý Minh Thành nhìn bà với đôi mắt ghét bỏ. Đưa tay đẩy bà ngã xuống sàn, hắn ngồi xổm xuống trước mặt rồi đưa tay bóp lấy chiếc cằm nhỏ ép Tô Uyển ninh đối diện với mình, hắn nói.

“Lý Hải Minh không phải là con trai của cô. Con trai của cô đã chết từ lúc còn ở trong bụng của cô rồi.”

Tô Uyển Ninh nhìn hắn, trong đôi mắt hiện rõ sự hoảng loạn đến cực độ. Đó là bí mật mà bà đã cố gắng che giấu suốt mười mấy năm trời. Mỗi một giây một phút trôi qua, bà đều phải tự thôi miên bản thân mình để quên đi chuyện đau lòng đó. Mỗi một giây một phút trôi qua bà đều phải tự lừa mình nói rằng, Lý Hải Minh chính là con trai của bà… chính là con trai mà bà đã tự mình sinh ra.

Bà không khóc nhưng nước mắt lại cứ tự trào ra. Đưa tay hất bàn tay to lớn kia ra, bà hét lên.

“Mày nói láo… nó là con trai của tao, là con trai mà tao đã sinh ra. Mày không được phép nói điều đó … không được phép nói nó không phải là con tao.”

“Nhưng đó là sự thật. Nó không phải là con trai của cô, cô đừng tự lừa mình nữa.”

“Không… không phải…không phải như vậy mà. Hải Minh… Hải Minh đó là con của tao mà … là con của tao.”

“Đúng là đồ đàn bà điên.”

“Lý Minh Thành… 19 năm trước mày đã hại chết con của tao một lần rồi. Ngày hôm nay, dù có phải chết chung với mày… tao cũng tuyệt đối sẽ không để mày làm tổn hại đến con tao thêm một lần nào nữa đâu.”

Lý Minh Thành còn chưa kịp phản ứng thì Tô Uyển Ninh đã lấy từ trong túi ra một cây trâm cài tóc. Trong cái chớp mắt, bà dùng hết sức lực của mình… cầm cây trâm đâm một nhát thật mạnh vào bả vai của hắn.

Lý Minh Thành bị đâm thì liền tức giận. Hắn đưa tay lên tát cho bà một cái thật mạnh.

“Con đàn bà điên này. Mày có tin là tao giết mày ngay lập tức không?”

“Mày có giỏi thì thử động đến em gái của tao xem.”

******

Sắp kết rồi nên nhịp điệu sẽ nhanh hơn, cảnh sẽ được chuyển liên tục… mọi người thông kẻm nkoa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK