• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện cũng đã trôi qua rất nhiều năm rồi. Những gì mà Tâm Di biết cũng chỉ là qua lời kể của mẹ cô mà thôi. Bây giờ lại đột ngột muốn điều tra, thật sự mà nói thì chẳng khác nào đang mò kim đáy bể. Hơn nữa, dù có tra ra được thì biết đâu chừng người đàn ông đó đã không còn nữa rồi.

Nhưng đó dẫu sao, đó cũng là hy vọng duy nhất của cô. Người ta nói, lá rụng thì về cội. Dù cho ông ta đã từng bỏ rơi mẹ con cô nhưng đến cuối cùng ông ta và cô vẫn là máu mủ ruột rà. Vậy cho nên, dù là chỉ có một phần trăm cơ hội, Tâm Di cũng muốn thử.

“Mình biết là rất khó, nhưng mình vẫn muốn thử.”

Nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay, cô nhỏ giọng nói. Dù sao đi nữa, chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng.

“Được rồi! Đừng lo lắng, mình sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu.”

“Mỹ Mỹ! Cảm ơn!”

“Cậu điên quá! Giữa mình và cậu còn cần phải ơn nghĩa gì nữa sao?”

Mối quan hệ giữa hai người, có lẽ là đã thân thiết đến hơn cả người thân. Vậy nên, không cần thiết phải nói chuyện ơn nghĩa.

Bọn họ ngồi lại nơi đó, tán gẫu với nhau vài câu rồi ai về chỗ nấy.

Trên đường đi, Tống An Hạo vẫn một mực giữ im lặng khiến Tâm Di có chút khó chịu. Quay sang nhìn anh, cô hỏi.

“Anh… Có chuyện gì sao?”

Anh không trả lời, chỉ quay sang nhìn cô một cái rồi thở một hơi dài.

“Chuyện đó… Sao lại không nói với anh? Em vẫn xem anh là người ngoài sao”

“Không! Không phải như vậy đâu. Anh nghe em nói đi được không?”

“Được! Em nói đi.”

“Thật ra thì… em vốn không có ý định tìm lại ông ta. Chỉ là thời gian gần đây, xảy ra một số chuyện khiến em cảm thấy bất an.”

“Chuyện gì?”

“Một tuần trước… Người nhà họ Lục lại đến tìm em.”

Lục Đình Phong lại vì chuyện kết hôn mà tới tìm cô lần nữa. Chỉ là ngay khoảng thời gian đó, cô và anh lại đang xảy ra chiến tranh lạnh nên cô cũng không nói với anh. Cũng bắt đầu từ lúc đó, trong lòng cô cứ dấy lên một nỗi sợ vô hình.

Tống An Hạo im lặng nhìn cô. Bây giờ, anh quả thật là có chút hối hận rồi. Hoá ra trong thời gian hai người lạnh nhạt với nhau, cô đã phải tự mình đối mặt với những chuyện đó. Vậy mà anh lại…

“Xin lỗi!”

“Hả? Anh nói gì vậy?”

“Xin lỗi vì đã để em phải một mình.”

Cả hai người đều bỗng nhiên im lặng. Ánh mắt nhìn nhau thật lâu. Dường như họ thấy được điều gì đó rất khó nói ở trong đôi mắt của người kia.

Tâm Di khẽ mỉm cười, đưa tay khoác tay anh.

“Không sao! Nếu anh đã biết lỗi vậy thì sau này không được bỏ em một mình nữa, có được không?”

“Được! Sau này không để em một mình nữa.”

“Ừm!”

“Phải rồi! Lúc nãy em nói trên cổ tay người đàn ông đó có hình xăm?”

“Là hình mãng xà. Sao vậy?”

“À! Không, không có gì.”

Chỉ là khi nghe cô nói, anh lại thấy có chút ấn tượng. Trên cổ tay xăm hình một con mãng xà… Hình như là anh đã từng thấy ở đâu đó. Nhưng trong nhất thời, lại không nhớ ra. Đợi sau khi anh chắc chắn rồi thì mới nói với cô vậy.

“Đi thôi! Chúng ta về phòng bệnh đi.”

“Ừm!”

Sân bay Tân Cảng…

Một chuyến bay vừa từ New Zealand hạ cánh. Trên khoang hành khách hạng A, có một vị khách rất đặc biệt. Ông ta là người chuyên khai thác những mỏ kim cương quý hiếm và biến nó trở thành những món trang sức lộng lẫy sa hoa. Nói cách khác, ông ta chính là ông trùm đá quý.

Người đàn ông đó chỉ vừa mới bước ra, trên người liền toát lên một khí chất khiến người ta phải e dè. Những người có máu mặt trong giới kinh doanh chắc hẳn không ai là không biết đến ông ta.

Ông trùm đá quý, doanh nhân thành đạt, người quản lý của tập đoàn kinh doanh bất động sản đứng nhất nhì ở nơi này. Người đàn ông trung niên đó, chẳng ai khác là vị thiếu gia hào hoa phong nhã, là tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn của các tiểu thư khuê các. Người nổi tiếng nhất của hơn hai thập kỷ trước… Tô Dĩ Đông.

“Ông chủ! Phu nhân và tiểu thư đều đã đợi sẵn ở bên ngoài.”

“Ừm!”

Lạnh lùng, kiệm lời. Đó chính là tính cách luôn tồn tại trong con người của ông ta. Hơn mười tám năm trước, cả tầng lớp cao quý của những kẻ lắm tiền nhiều quyền đã được một phen chấn động. Tô Dĩ Đông, cậu thiếu gia ăn chơi có tiếng vậy mà lại cưới một người phụ nữ ở tầng lớp thấp kém chỉ bởi vì… cô ta có thai với ông.

Mà điều đáng nói là họ còn nhận được tin tức, Tô Dĩ Đông gặp một tai nạn nhỏ dẫn đến việc mất đi khả năng sinh con. Vậy cho nên, có thể nói, đứa con của người phụ nữ đó chính là đứa con duy nhất của ông ta.

Sau khi kết hôn, Tô Dĩ Đông cũng giống như là biến mất. Mặt dù vẫn luôn cạnh tranh và có tiếng trong giới làm ăn nhưng lại chẳng có một ai biết chút tin tức nào của ông ta.

“Ba!”

Tô Gia Di từ xa nhìn thấy, liền vẫy vẫy tay với người vừa mới bước ra. Cô mỉm cười rạng rỡ, vội chạy về phía ông.

“Ba! Ba về rồi.”

Dang tay đón lấy cô con gái nhỏ vào lòng, nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn không hề có chút thay đổi. Mặt dù họ là cha con, nhưng chẳng hiểu sao Tô Dĩ Đông lại vẫn cứ có cảm giác xa cách. Bao nhiêu năm qua, ông ta vẫn không thể tìm được lí do cho cảm giác của mình.

“Ba! Mẹ ở bên kia.”

Tô Gia Di chỉ tay về phía trước, ở đó, có một người phụ nữ trang điểm rất xinh đẹp. Mái tóc uốn xoăn, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ hồng càng tôn lên vẻ cao quý của bậc thượng lưu.

Tô Gia Di và Tô Dĩ Đông cùng nhau sải bước đi về phía trước. Nhìn thấy chồng và con gái, người phụ nữ ấy liền mỉm cười dịu dàng.

“Anh về rồi.”

“Ừm! Thời gian qua vất vả cho em rồi Tâm Ly.”

Người phụ nữ đó là Diệp Tâm Ly. Cũng chính là người đã cùng Tô Dĩ Đông kết hôn vào nhiều năm trước. Nhưng cũng giống như đối với Tô Gia Di, ông ấy luôn cảm thấy xa cách đối với người phụ nữ này. Mặc dù năm đó, ông đã cho người điều tra rõ về người đã cùng mình qua đêm chính là Diệp Tâm Ly. Vậy nhưng cảm giác của ông vẫn là cảm thấy có chút gì đó không được ổn.

“Đi thôi! Ba đang đợi chúng ta ở nhà.”

“Phải rồi! Ba chúng ta mau về thôi. Ông nội chờ ba lâu lắm rồi.”

“Được!”

Một nhà ba người, vội vã rời khỏi sân bay… Lẽ ra, khi gặp lại vợ và con gái, ắt hẳn sẽ rất vui mừng. Vậy mà, Tô Dĩ Đông lại vẫn cứ cảm thấy lạc lõng cô đơn. Đến cùng thì là vì lí do gì đây…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK