Đông chí, tuyết bắt đầu rơi, những đứa trẻ sống ở khu Thiên Nguyên nhìn thấy tuyết hưng phấn muốn ra ngoài chơi. Nhưng bố mẹ chúng lại nói "Mưa và tuyết rơi, chó hạnh phúc" (Ý chỉ là có công việc, rất bận rộn), chúng chỉ đành hi vọng sáng sớm hôm sau tuyết sẽ đủ dày để nặn được người tuyết.
Hàng năm cứ đến khoảng thời gian này, việc kinh doanh ăn uống sẽ bị chững lại. Theo phong tục, đêm đông chí là thời gian để mọi người sum họp với gia đình.
Bảy giờ tối, các bác gái hay nhảy múa ở quảng trường nhỏ không xuất hiện. Ven đường chỉ có vài người cao tuổi đốt vàng mã, một số người còn đặt bát đậu phụ bên cạnh nơi đốt vàng mã.
Tờ mờ sáng, "Hảo Vị Đạo" đóng cửa. Mọi người kê những cái bàn nhỏ thành một cái bàn lớn, sau đó đặt lên trên bàn gân bò muối, nộm sứa, nộm rong biển, gà chảy nước miếng và nộm tứ sắc.
Phương Minh Lượng và Lý Hồng Phương đang bộn rộn mang từng món lên bàn. Phó Hiểu Mai ở quầy rót trà sữa và sữa đậu nành vào từng cốc.
Bởi vì tới Đông chí, "Hảo Vị Đạo" cũng vắng khách nên Vương Giai Kỳ quyết định đóng cửa, cùng nhân viên ăn cơm. Cổ Danh Tuyền đã trở về Dư Hàng từ hôm trước, Vương Giai Kỳ đành cùng nhân viên tụ họp ăn bữa cơm Đông chí.
Bữa ăn hôm nay đều do mọi người trong tiệm cùng nhau làm. Những ai biết nấu ăn sẽ xuống bếp làm đồ ăn, những người còn lại không biết nấu ăn sẽ ở bên cạnh rửa rau, bưng đồ.
Vương Giai Kỳ làm nộm tứ sắc, những món còn lại do những người còn lại làm. Lần này Vương Giai Kỳ không làm tất, đầu tiên là muốn kiểm tra trình độ nấu nướng của đội bếp, cuối cùng là muốn gia tăng tình cảm giữa các nhân viên trong quán. Một đầu bếp giỏi không chỉ cần nấu ăn ngon mà còn phải biết phối hợp với những người khác. Hầu hết những nhà hàng hiện nay đều yêu cầu làm việc theo nhóm, một đầu bếp chỉ có thể làm việc một mình sẽ không thể tồn tại ở môi trường này.
"Hảo Vị Đạo" trong tương lai có thể không chỉ bán Ma Lạt Thang. Vương Giai Kỳ càng học được nhiều món, càng muốn làm nhiều thứ không chỉ là Ma Lạt Thang.
Phó Hiểu Mai cũng từng hỏi dự định sau này của Vương Giai Kỳ. Lúc ấy, cô ấy không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ điều hành tốt "Hảo Vị Đạo" là được rồi.
Phó Hiểu Mai nhìn thấy bộ dạng của Vương Giai Kỳ chỉ có thể thở dài.
"Giai Kỳ này. Chị biết em rất tin tưởng giao cửa hàng cho chị quản lý. Nhưng chị chưa chắc đã có thể giúp em mãi được. Kể cả chị có giúp em quản lý ở đây thì những chi nhánh khác trong tương lai phải làm sao? Có phải em quá tin tưởng vào năng lực của chị rồi không?"
Vương Giai Kỳ sửng sốt, không ngờ Phó Hiểu Mai sẽ nói ra những lời như vậy. Nhưng cô biết, Phó Hiểu Mai đang lo lắng cho mình mới đem những điều này nói ra.
Vương Giai Kỳ sau khi nghe xong cũng bắt đầu suy nghĩ. Có phải cô ấy đã sai rồi không? Cô ấy ỷ mình là bà chủ, đem mọi thứ ném lại cho Phó Hiểu Mai. Cô ấy thật không xứng đáng làm bà chủ.
Mặc dù Vương Giai Kỳ có thể liên tục thêm món mới vào thực đơn của "Hảo Vị Đạo" nhưng dù sao đây cũng chỉ là quán bán Ma Lạt Thang, ngoài đồ ăn vặt thì những món khác cũng không thêm vào được.
Hệ thống sau này còn có thể đưa ra những nhiệm vụ quái dị hơn, Vương Giai Kỳ phải liên tục nâng cao tay nghề của mình. Cô ấy cũng không dám đóng cửa "Hảo Vị Đạo". Vương Giai Kỳ đã suy nghĩ rất nhiều. Làm thế nào để vẹn cả đôi đường?
Chẳng mấy chốc, tất cả đồ ăn đã được bày đủ trên bàn.
Mọi người ngồi xuống bàn. Mặc dù bữa cơm Đông chí không phải là cao lương mỹ vị nhưng không một ai động đũa.
"Mọi người ăn đi." Vương Giai Kỳ thấy không ai cầm đũa, vội vàng giục mọi người nhanh chóng ăn cơm.
"Trước khi bắt đầu ăn tối, chị có một chuyện muốn nói với em." Phó Hiểu Mai lên tiếng.
"Cảm ơn em. Nhờ sự tín nhiệm của em đã cho chị tới" Hảo Vị Đạo "làm, chị mới cảm thấy có mục đích trong cuộc sống."
Vương Giai Kỳ cảm thấy nổi da gà với lời cảm ơn trịnh trọng của Phó Hiểu Mai. Đối với Vương Giai Kỳ, cô ấy chưa từng làm gì để khiến người khác có mục tiêu sống.
"Em thật sự không làm gì cả. Chị đừng nói gì mà tín nhiệm, em đối với chị coi như là người nhà." Vương Giai Kỳ không biết phải trả lời ra sao.
"Những việc em làm cho chị thật sự không thể diễn tả bằng lời."
Phó Hiểu Mai không phải dân bản địa. Cô ấy tới Lương Khê để kiếm tiền lo cho người bố bị bệnh của mình. Nếu không nhờ Vương Giai Kỳ, giờ này cô ấy vẫn còn đang bán Shaobing, cũng không có tiền đưa bố mình đi khám. "Hảo Vị Đạo" không chỉ giúp Phó Hiểu Mai tăng thu nhập mà còn giúp cô ấy có một môi trường làm việc thoải mái.
"Ôi. Đừng thế mà!" Vương Giai Kỳ thấy Phó Hiểu Mai sắp khóc, vội vàng đưa cho cô ấy một tờ giấy ăn.
"Cảm ơn bà chủ đã tuyển chúng tôi, lại còn trả cho chúng tôi nhiều tiền lương như vậy. Bà chủ là tốt nhất!" Trải qua mấy tháng làm việc, tiếng phổ thông của Lý Hồng Phương cũng đã chuẩn hơn rất nhiều.
"Đúng vậy. Tiền lương ở đây cao gấp đôi so với những chỗ khác." Phương Minh Lượng không biết ăn nói nói.
"Với cả đồ ăn của bà chủ cũng rất ngon." Nói xong còn ngượng ngùng cười.
Cốc Vũ không thể nói chuyện chỉ có thật gật đầu. Cốc Vũ cảm thấy biết ơn Vương Giai Kỳ. Cô ấy giúp hắn kiếm tiền nuôi gia đình, lại còn giúp hắn không bị mọi người coi thường.
Hai người mới là Nghiêm Thạc và Ngưu Bôn không có nhiều tình cảm tới vậy với "Hảo Vị Đạo" nhưng cũng cảm thấy biết ơn Vương Giai Kỳ đã tiếp nhận bọn họ, giúp họ trở thành đầu bếp chuyên nghiệp.
Bầu không khí trong tiệm trở nên vô cùng cảm động, tất cả mọi người đều nhìn Vương Giai Kỳ.
"Ôi trời. Đừng nói như vậy. Tôi thuê mọi người làm việc cho mình thì phải trả lương. Tôi chính là giai cấp tư bản trong truyền thuyết." Vương Giai Kỳ cảm thấy hơi buồn nôn bèn làm trò để phá tan bầu không khí này.
Sau khi nghe Vương Giai Kỳ nói, mọi người cảm thấy thoải mái bắt đầu ăn bữa tối Đông chí.
"Cốc Vũ. Món cừu hầm củ cải này phải hầm lâu hơn chút, thịt cừu đang hơi cứng. Yan Du Xian (*) thì được rồi." Vương Giai Kỳ đánh giá món ăn của Cốc Vũ.
Cốc Vũ cau mày, đem tất cả những lời nhận xét của Vương Giai Kỳ ghi nhớ.
"Vậy còn của tôi?" Nghiêm Thạc nghe những lời nhận xét của Vương Giai Kỳ thì nghĩ có thể từ cô biết được trình độ nấu nướng của mình.
"Món tôm pha lê của cậu màu sắc không tốt, chưa được." Vương Giai Kỳ ăn thử một miếng.
Vương Giai Kỳ cũng đánh giá món ăn của Hàn Dương và Ngưu Bôn. Năng lực của Cốc Vũ là tốt nhất, có thể làm ra món ăn đạt hạng bảy. Nghiêm Thạc rất có tố chất nhưng chưa được học quá lâu, những thứ cơ bản gần như không nắm bắt được. Hàn Dương hơi kì lạ, tốt nhất vẫn nên làm mấy đồ ăn vặt. Ngưu Bôn về mọi mặt khá đồng đều, cơ bản khá tốt.
"Tôi thấy tất cả đều ngon." Phương Minh Lượng mỗi món gắp một ít, cảm thấy tất cả đều ngon, không hiểu Vương Giai Kỳ đánh giá kiểu gì.
"Anh cái gì chẳng ngon. Bà chủ đương nhiên là biết rõ rồi." Lý Hồng Phương khinh thường nói mặc dù cô ấy cũng cảm thấy tất cả đều rất ngon.
Vương Giai Kỳ đã từng dạy hai người họ nấu ăn. Lý Hồng Phương mặc dù rất cố gắng nhưng lại không có thiên phú, còn kém hơn cả Hàn Dương. Phương Minh Lượng có vẻ tốt hơn nhưng lại quá lười. Hai người họ đối với Vương Giai Kỳ rất ngưỡng mộ.
"Có ai muốn ăn bánh trôi không?"
Cốc Vũ đem bánh trôi ra.
"Tôi muốn tìm viên bánh trôi tôi làm." Phương Minh Lượng nhìn chằm chằm vào bát bánh trôi.
"Ăn bánh trôi vào ngày đầu tiên của Đông chí và mì vào ngày đầu tiên của Hạ chí".
Ở Giang Nam, mỗi khi tới Đông chí, những hàng bán bánh trôi ven đường cực kỳ đông, vừa mới ra mẻ mới đã có thể bán hết sạch.
Chén bánh trôi này do nhân viên "Hảo Vị Đạo" cùng nhau làm ra, người nhào bột, người làm nhân, người luộc bánh.
Phương Minh Lượng mãi không tìm thấy viên bánh trôi của mình, Lý Hồng Phương ở bên cạnh chỉ vào một viên bánh.
"Cái xấu nhất này không phải của anh à?"
"Viên tôi làm là nhân vừng. Đây rõ ràng là nhân thịt heo." Phương Minh Lượng vẫn đang hoa mắt tìm.
Những viên bánh trôi ngập trong nước không nhìn ra bên trong là nhân gì. Cuối cùng, Phương Minh Lượng đành bỏ cuộc, múc đại mấy viên lên ăn.
Không biết do may mắn hay xui xẻo, những viên bánh trôi Vương Giai Kỳ ăn đều là nhân vừng, biết vậy đã nặn thành những hình dạng khác nhau.
Bánh trôi Đông chí thường dùng bột gạo nếp và gạo tẻ, mềm và dẻo, nhân thịt heo thì có vị mặn ngọt, nhân đậu và vừng thì có vị ngọt dịu.
Khi ăn bánh trôi phải cẩn thận không bị bỏng.
Vương Giai Kỳ thích nhất ăn nhân thịt lợn củ cải, chỉ mỗi thịt lợn khá chán, nhân đậu và vừng lại thiên về vị ngọt.
Ăn xong bánh trôi, bữa cơm Đông chí kết thúc, Vương Giai Kỳ muốn để nhân viên trong tiệm về sớm nghỉ ngơi. Nhưng trước đó cô có một số lời cần nói với nhân viên.
(*) Yan Du Xian là một món ăn truyền thống nổi tiếng có nguồn gốc từ vùng Huệ Châu phía nam An Huy, thuộc về ẩm thực An Huy trong tám nền ẩm thực chính của Trung Quốc. Nguyên liệu có thể thay đổi tùy người nấu nhưng về cơ bản bao gồm măng, các phần khác nhau của thịt lợn, thịt xông khói. Món ăn này thiên về vị mặn, nước dùng trong, thịt giòn và béo, măng thơm và mềm, vị umami đậm đà.
Danh Sách Chương: