• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con mèo mướp trong quán không biết vì lí do gì cứ một mực cọ đầu vào chân Lý Tấn. Đối mặt với sự đáng yêu của chú mèo, Lý Tấn rất muốn cho con mèo một miếng sủi cảo. Nhưng nghĩ lại thì, mèo không phải động vật ăn chay, hơn nữa ăn thức ăn chiên rán cũng không tốt cho cơ thể của mèo. Cuối cùng, bác Lưu phải mang cơm lên cho con mèo nó mới bỏ đi.

"Ăn cũng ăn rồi. Chúng ta đi tham quan nông trường đi." Vương Giai Kỳ thấy Lý Tấn vẫn đang chăm chú chơi đùa với mèo, nhanh chóng nói ra, sợ Lý Tấn sẽ ở đây chơi với mèo cả ngày.

"Dục tốc bất đạt. Chuyện đó chỉ cần một cú điện thoại là xong." Nói xong Lý Tấn liền lấy điện thoại ra gọi.

"Hắc cẩu tử, bao giờ mới tới?"

* * *

"Vậy cứ thế đi."

* * *

"Tốt, lát nữa gặp."

Lý Tấn tắt máy, nói với Vương Giai Kỳ đợi 40 phút sẽ có người tới đón. Vì nguyên liệu nấu ăn, 40 phút Vương Giai Kỳ cũng chấp nhận đợi.

"Cô có muốn ra ngoài chơi không? Dù sao chúng ta cũng phải đợi." Lý Tấn là loại người không thể ngồi yên, muốn rủ Vương Giai Kỳ ra ngoài đi một vòng.

"Đi đâu?" Vương Giai Kỳ vừa tới đây chỉ thấy toàn người với người, vốn dĩ không được nhìn thấy nhiều phong cảnh.

"Đây là lần thứ hai tôi tới phố cổ Tây Tân. Vẫn còn nhiều chỗ chưa đi tham quan." Lý Tấn cũng muốn xem kể từ lần cuối mình tới đây, nơi này có gì thay đổi.

Vương Giai Kỳ cũng là lần đầu tới đây, đồng ý ra ngoài đi dạo với Lý Tấn, coi như là tiêu cơm. Hai người họ bắt đầu đi dạo từ một con ngõ nhỏ.

- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --​

Giang Nam có rất nhiều khu phố cổ như Tây Tân. Ở Lương Khê cũng có một vài khu phố cổ như này nhưng không đem lại cảm giác hoài cổ như ở đây mà lại mang cảm giác thương mại.

Phố cổ Tây Tân ở cạnh thịt trấn cổ ngàn năm Trường Giang. Trong quá khứ, người dân đi Quảng Lăng sẽ thường chọn đi thuyền từ Tây Tân sang Qua Châu, nên mới có câu thơ "Kinh Khẩu dưa châu một trong nước".

Sau này, phố cổ Tây Tân cũng dần trở nên thương mại hóa, Lý Tấn đi tham quan cảm thấy chán nản.

Vương Giai Kỳ và Lý Tấn càng đi càng thấy đông người. Hai bên đường chỉ toàn là quầy hàng bán đồ ăn. Vương Giai Kỳ có thể ngửi ra được mùi đồ ăn trong không khí. Không cần nhìn cũng biết phía trước là quầy kem chiên, há cảo nướng, Takoyaki, hồ phấn quấy.

Lý Tấn và Vương Giai Kỳ đều không quan tâm lắm đến mấy món ăn ở lễ hội ẩm thực. Vương Giai Kỳ ngửi thấy mùi lai tạp của đồ ăn, Lý Tấn thì đã nhìn thấy quá nhiều dạng đồ ăn như này ở các lễ hội ẩm thực khác.

Các lễ hội ẩm thực thông thường sẽ lấy cờ hiệu là "Ẩm thực Đông Nam Á" hoặc "Ẩm thực Đài Loan". Các món ăn ở đây đều không phải là ẩm thực địa phương, người bán không có tâm, phần lớn toàn là lừa tiền.

Hai người bị chặn lại bởi một dòng người ở cuối đường. Quầy hàng xôi cuộn xúc xích có một hàng dài người xếp hàng. Bà chủ lúc này đang kéo tay một cô gái trẻ không cho đi.

"Đi ăn chùa còn già mồm? Hôm nay không trả tiền thì đừng hòng đi." Bà chủ dùng sức rất mạnh, cổ tay cô gái bị nắm đến đỏ lên.

"Cháu không ăn quỵt. Chính cô mới chính là người ép mua ép bán." Cô gái trẻ nhìn bà chủ nói.

Những người đứng xem không biết ai đúng ai sai, bà chủ nói cô gái ăn quỵt, cô gái lại nói bà chủ lừa đảo. Lúc này, ông chủ lên tiếng.

"Mọi người xem này. Hai cô gái này mua hai phần xôi cuộc xúc xích nhưng không trả tiền, may mà tôi tóm được một đứa, nếu không thì chắc chắn lỗ rồi. Chúng tôi từ Đài Loan sang đây tham gia lễ hội ẩm thực, món ăn này chi phí cũng rất lớn, bán sáu phần này mới bằng chi phí của hai phần, mong mọi người thông cảm!" Ông chủ thành khẩn giải thích.

"Lừa đảo. Trước đó hai người họ nói với chúng tôi là cho ăn thử, còn mua một tặng một. Chúng tôi ăn xong thì thấy không ngon nhưng lại ép chúng tôi trả tiền, tôi bảo đắt không mua thì liền bị nói là ăn quỵt."

"Cô tin ai?" Lý Tấn hỏi Vương Giai Kỳ.

"Tôi đoán cô gái kia nói thật."

"Sao biết?" Lý Tấn nhìn Vương Giai Kỳ hỏi.

"Bằng chuyên môn của tôi." Vương Giai Kỳ có thể thấy món xôi cuộn xúc xích này có vấn đền.

"Tôi cũng nghĩ vậy." Lý Tấn nói.

Bà chủ vẫn một mực nắm lấy cổ tay cô gái, cô gái vùng vẫy nhưng không ích gì.

"Được lắm, mấy người làm ra món ăn khó ăn như thế còn lâu tôi mới trả tiền." Cô gái mặt mũi đỏ bừng, quyết tâm không nhân nhượng.

"Ông chủ, ông nói chi phí làm ra món ăn này rất cao sao?" Vương Giai Kỳ không nhìn nổi nữa đứng dậy hỏi.

"Đúng vậy. Nguyên liệu đều từ Đài Loan mang sang." Bà chủ tự tin nói.

"Vậy tại sao xúc xích này lại có màu hồng? Tại sao lại không ngừng nổi dầu? Có vẻ như dùng thịt mỡ nhuộm màu làm thành, phần xôi bên ngoài không chắc chắn, không lẽ dùng gạo nếp hạt tròn làm?" Vương Giai Kỳ càng nói, mặt bà chủ càng xám lại.

"Cháu nói gì? Xúc xích của chúng tôi là dùng thịt lợn tươi làm, phần xôi cũng không dùng gạo nếp hạt tròn làm." Bà chủ vội phản bác.

"Thôi chết. Cháu nói nhầm. Món này chính gốc phải dùng gạo nếp hạt tròn làm, cháu cứ tưởng hai người dùng loại gạo nếp hạt dài phổ thông làm ra." Vương Giai Kỳ cố ý nói sai, muốn bà chủ nhảy xuống cái hố mà cô đào.

"Đúng vậy. Bạn của ta cũng từng tới đây. Ban đầu ông chủ nói cho ăn thử. Sau đó thì ăn như thịt mỡ trộn bột, phần xôi cuộn ở bên ngoài thì không thể gói được xúc xích. Vậy mà còn bị hai người họ ép trả tiền, cuối cùng phải trả 60 tệ."

Một chàng trai trẻ tuổi trong đám đông nói vọng ra. Mấy ngày trước bạn hắn còn dặn nếu đi lễ hội ẩm thực nhất định phải né quầy hàng này ra.

Càng ngày càng có nhiều người đã từng bị lừa ra làm chứng. Ông chủ thấy tình hình không ổn thì nhìn bà chủ ra hiệu. Bà chủ vừa nhìn đã hiểu, ngồi xuống dưới đất bắt đầu ăn vạ.

Bà chủ nói Vương Giai Kỳ đang cố tình phá hoại chuyện làm ăn của họ, những nhân chứng kia đều do cô lôi kéo tới.

Vương Giai Kỳ đứng nhìn hai người diễn trò, không ngờ hai người này đã đi lừa đảo lại còn dám ăn vạ.

Bà chủ vẫn ngồi dưới đất ăn vạ, ông chủ ở một bên còn chảy nước mắt, tỏ vẻ oan ức.

"Tránh ra. Cảnh sát tới."

Đám đông kia nhường đường cho cảnh sát vào.

Hai người kia vốn chỉ định ăn vạ nhưng không ngờ lại có người gọi cảnh sát. Cuối cùng mới phát hiện, quầy hàng của hai người họ không có tên trong danh sách lễ hội ẩm thực. Hai người họ cũng không phải người Đài Loan mà là những người lang thang bán hàng trái phép ở các hội chợ ẩm thực.

Vợ chồng ông bà chủ bị cảnh sát giải đi, cô gái trẻ kia tiến tới hướng của Vương Giai Kỳ.

"Chị gái thật là ngầu!" Cô gái nói với Vương Giai Kỳ.

Vương Giai Kỳ nghe thấy liền muốn khóc, cô ấy đã già rồi sao?

"Gặp chuyện bất bình nên giúp đỡ thôi." Vương Giai Kỳ trả lời.

"Không phải chuyện đó. Chị có thể một mạch nói ra được cách làm món xôi cuộn xúc xích, cực đỉnh!" Cô gái trẻ kỳ quái trả lời.

"À. Chị là đầu bếp mà!" Vương Giai Kỳ trả lời.

"Tóm lại là chị cực kỳ lợi hại. Bạn thân của em bị ông chủ dọa chạy rồi. Ví tiền của em ở chỗ cô ấy."

"Hả?" Vương Giai Kỳ không biết nói gì.

"Vậy, chị cho em mượn điện thoại được không?"

Vương Giai Kỳ nhìn cô gái trẻ không mang gì trên người, hẳn là muốn gọi người đến đón.

Một lúc sau, một cô bé buộc tóc đuôi ngựa chạy đến, vừa nhìn bạn mình vừa nói những lời nịnh nọt. Cô bé kia cũng không thèm để ý, lấy lại túi của mình rồi bỏ đi.

- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --​

"Thế nào? Tôi gọi cảnh sát tới đúng lúc chứ?" Lý Tấn hớt hải chạy về.

"Vậy tôi có nên gọi cậu là Tấn đúng lúc không?" Vương Giai Kỳ ghẹo nói.

"Nếu tôi mà là Tấn đúng lúc thì cô là con hổ cái."

"Cậu dám nói lại lần nữa không?" Vương Giai Kỳ lườm Lý Tấn.

"Ôi Vương Giai Kỳ của tôi là người tốt nhất trên thế giới." Lý Tấn sợ hãi nịnh nọt Vương Giai Kỳ, dù sao sau này vẫn phải tới chỗ cô ăn chực.

Lý Tấn còn muốn nói thêm nhưng bị một cuộc điện thoại ngăn lại. Lý Tấn cùng Vương Giai Kỳ đi tới vị trí bạn hắn đang đợi.

Vương Giai Kỳ vừa nhìn đã nhận ra chiếc xe kia, người mặc áo đen trong xe có vẻ là bạn của Lý Tấn.

"Hắc cẩu tử, lề mề thế, tôi không đủ kiên nhẫn chờ cậu đâu." Lý Tấn mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.

"Tôi tới đúng giờ nhé. Đúng 40 phút." Nói xong mở cửa cho Vương Giai Kỳ.

Vương Giai Kỳ ngạc nhiên. Không ngờ Lý Tấn lại có một người anh em ga lăng thế này.

Vương Giai Kỳ cứ tưởng người bạn này của Lý Tấn không khác gì cậu ta, không ngờ lại là một người đàn ông lịch sự, nhìn giống như một nhà nghiên cứu khoa học.

Vương Giai Kỳ leo lên xe. Không nghĩ nhiều nữa, việc chính của cô bây giờ là tìm nguồn cung nguyên liệu nấu ăn sơ cấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK