Sau khi kết thúc bữa tối, Lý Tấn và Trác Dĩ Mặc tạm biệt Vương Giai Kỳ rồi rời khỏi Lương Khê. Vương Giai Kỳ không biết tình hình cụ thể như nào, chỉ biết hai người họ ở lại Lương Khê một ngày rồi sẽ đi Thượng Hải.
Trác Dĩ Mặc đưa Vương Giai Kỳ về Vịnh Thạch Môn rồi rời đi ngay. Vương Giai Kỳ về nhà không thấy ai thì đoán bà ngoại hẳn là đã ra ngoài đi dạo. Trước đó, Vương Giai Kỳ đã gọi điện cho bà ngoại báo không ăn tối. Thật không ngờ khi cô trở về bà ngoại vẫn để phần cơm. Vương Giai Kỳ cảm thấy cảm động, quả nhiên là bà ngoại thương cô nhất. Cũng may hồi chiều cô ăn không nhiều, vẫn còn bụng để ăn đồ bà ngoại nấu.
Hương vị đồ ăn của bà ngoại so với Vương Giai Kỳ có hơi kém hơn chút nhưng lại vô cùng ngon miệng. Trong nháy mắt, Vương Giai Kỳ đã đánh chén sạch sẽ đồ ăn. Vừa ăn cô vừa nghĩ về cảm giác quen thuộc ngày hôm nay. Mặc dù rất cố gắng nhưng Vương Giai Kỳ không thể nhớ ra điều gì.
Sau khi bà ngoại về nhà, Vương Giai Kỳ cùng bà ngoại ngồi xem chương trình đặc biệt dịp Tết. Người Trung Quốc luôn quan tâm đến "cội nguồn" của mình. Vì vậy, những chương trình "tìm người thân" như này thường xuyên được tổ chức để giúp những người có nhu cầu có thể tìm được thân nhân của mình.
"Hai người này nhất định là họ hàng. Cả hai đều có mắt xếch, mũi tẹt, giống nhau như vậy còn không phải sao?" Bà ngoại chỉ vào tivi nói.
Chương trình truyền hình tình cờ chiếu đến cảnh một phú ông Đài Loan vào Đại Lục tìm người thân. Dựa vào những bức ảnh và ký ức của thế hệ trước, anh ta đã tìm được ngôi làng ông nội từng sinh sống và gặp được họ hàng.
"Đúng vậy. Khả năng rất lớn họ là họ hàng." Vương Giai Kỳ đang nói đột nhiên dừng lại.
Lời của bà ngoại khiến Vương Giai Kỳ nhận ra điều gì đó. Cô ấy quyết định sẽ đi kiểm chứng suy nghĩ của mình sau khi bà ngoại đi ngủ. Bình thường, bà ngoại sẽ đi ngủ khoảng tám giờ tối. Sau khi xác nhận bà ngoại đã ngủ, Vương Giai Kỳ nhanh chóng trở về phòng ngủ.
Vương Giai Kỳ không do dự mở giao diện hệ thống ra mua món thịt hấp thính gạo trị giá một trăm điểm tích lũy.
"Xác định tiêu tốn năm mươi điểm tích lũy để huấn luyện món thịt hấp thính gạo?"
"Chốt."
Trước khi bước vào không gian huấn luyện, Vương Giai Kỳ cảm thấy rất lo lắng. Nhưng khi nhìn thấy thầy Tạ, Vương Giai Kỳ bỗng thấy nhẹ nhõm. Vương Giai Kỳ đã từng được thầy Tạ huấn luyện vài lần nên cô ấy có ấn tượng rất sâu đậm với người này. Sau khi gặp Tạ Đồng Ân, Vương Giai Kỳ cảm thấy hai người này quả thật có nét tương đồng, đều là mặt chữ điền, mũi cao, môi dày, khí chất cũng tương tự. Hơn nữa thầy Tạ lại khá quen thuộc với món ăn Thuyền Thái, liệu hai người họ có phải là họ hàng không?
Thầy Tạ là một người ít nói, bình thường khi huấn luyện đều không thích nói chuyện. Cách huấn luyện của thầy Tạ so với những người khác cũng hoàn toàn khác biệt. Đầu tiên, ông ấy sẽ làm mẫu một lần. Sau đó, học trò sẽ phải tự tìm tòi và làm lại món ăn, nếu có gì không hiểu có thể hỏi lại.
Sau khi thầy Tạ làm mẫu một lần, Vương Giai Kỳ tiến hành vào làm lại món ăn. Cô ấy trộn đều thịt lợn đã ướp với thính gạo rồi đặt lên trên lá sen, sau đó cho vào xửng hấp chín.
Một giờ ở bên ngoài bằng một ngày bên trong không gian huấn luyện. Với trình độ hiện tại của Vương Giai Kỳ, cô ấy chỉ cần nửa ngày là đã có thể vừa học món ăn, vừa phân tích ưu nhược điểm của món ăn đó. Điểm tích lũy là một thứ quý giá. Bình thường, Vương Giai Kỳ chỉ tiêu tốn hai mươi lăm điểm tích lũy là đủ thời gian để cô học việc. Nhưng hôm nay, Vương Giai Kỳ đặt biệt tiêu tốn năm mươi điểm tích lũy để có đủ thời gian nghiệm chứng phỏng đoán của mình.
Thầy Tạ ngoài mặt không biểu lộ gì nhưng bên trong cảm thấy rất kì quái. Bình thường Vương Giai Kỳ học xong món ăn thì lập tức biến mất. Hôm nay đã học xong rồi nhưng mãi không chịu rời đi. Thầy Tạ ngạc nhiên nhìn Vương Giai Kỳ.
"Thầy Tạ có từng nghe đến" Hương Mãn Viên "không?"
"Chưa từng nghe qua." Thầy Tạ suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời.
Vương Giai Kỳ không ngờ thầy Tạ sẽ trả lời như vậy. Chẳng lẽ hai người bọn họ thật sự không liên quan đến nhau? Tất cả những gì cô thấy chỉ là tình cờ sao? Không lẽ cô uổng phí hai mươi lăm điểm tích lũy mà lại không thu được gì ư? Vương Giai Kỳ càm thấy không cam tâm. Đột nhiên, cô nhớ ra một điều gì đó bèn hỏi.
"Thầy có phải là người họ Tạ chuyên làm Thuyền Thái không?"
"Ừ."
"Vậy thịt kho chao, măng đỏ nướng, chân giò mật ong, gà sốt màu, canh dưa chua tôm nõn đều là đồ ăn của Thuyền Thái nhà họ Tạ đúng không?"
Mấy món này đều do Tạ Đồng Ân giới thiệu cho Vương Giai Kỳ. Tất cả đều do hắn làm theo công thức gia truyền. Món thịt hấp thính gạo của nhà họ Tạ rất khác biệt. Thính được làm từ gạo nhật và gạo nếp bọc ngoài thịt được ướp vừa ăn rồi dùng lá sen bọc lại để ướp mùi thơm cho món ăn. Khi ăn, miếng thịt vừa dẻo vừa thơm, hương vị đậm đà, ăn nhiều nhưng không bị ngấy. Món này là món ăn gia truyền và đặc biệt của riêng nhà họ Tạ. Vậy mà thầy Tạ lại có thể cùng một cách làm ra thịt hấp thính gạo, Vương Giai Kỳ không thể không nghi ngờ.
"Đúng vậy. Muốn học sao?"
Thầy Tạ không biết tại sao Vương Giai Kỳ lại biết được những món ăn đó. Ông ấy chỉ nghĩ rằng chính hệ thống đã cung cấp thông tin cho cô ấy.
"Thật sao?"
"Có thể nếu tiêu điểm tích lũy."
Quả nhiên không phải là đồ miễn phí. Phàm là những thứ liên quan đến hệ thống thì không có gì là miễn phí cả. Những thứ được hệ thống cho không đều chẳng dùng được.
"Em ở ngoài gặp được truyền nhân của thầy." Dù sao cũng không mong lấy được công thức miễn phí, Vương Giai Kỳ quyết định nói thẳng.
"Vậy sao? Giờ chúng như nào rồi?" Thầy Tạ nghe thấy lời của Vương Giai Kỳ tò mò hỏi.
"Thuyền Thái của nhà họ Tạ đến bây giờ vẫn được kế thừa và tiếp tục phát triển. Tuy nhiên, món ăn được phục vụ trong nhà hàng thay vì trên thuyền như truyền thống."
Mặc dù "Hương Mãn Viên" được gọi là nhà hàng Thuyền Thái nhưng có vẻ không thể ra chất của loại hình ăn uống truyền thống này. Thầy Tạ nghe xong thở dài, có vẻ như những gì ông ấy dự tính đều thành sự thật.
Vương Giai Kỳ qua trò chuyện mới biết thầy Tạ tên đầy đủ là Tạ A Viễn, sinh thời Dân Quốc, là một đầu bếp chuyên phục vụ Thuyền Thái cho tầng lớp quyền quý ở trên hồ Thái Hồ.
Thời Dân Quốc, Bát Đại Thái Hệ (Tám vùng văn hóa ẩm thực Trung Quốc lớn) đã hoàn toàn phát triển, những khu vực lân cận cũng dần hình thành hình thái ẩm thực của riêng mình. Người dân Lương Khê khi ấy đã lợi dụng lợi thế địa hình gần hồ Thái Hồ phát triển loại hình ẩm thực Thuyền Thái, chú trọng vào chữ "tươi" của đồ ăn.
Khi muốn ăn Thuyền Thái, mọi người sẽ nghĩ tới Tứ đại thuyền hoa bao gồm nhà họ Vương, họ Dương, họ Tạ và họ Tưởng. Thuyền Thái nhà họ Tạ nổi tiếng với món thịt hấp thính gạo. Sau đó Tạ A Viễn đã nâng tầm thuyền thái nhà họ Tạ bằng những món ăn như đậu hũ sốt cua, gà hấp dưa hấu được phát triển từ những món ăn truyền thống. Nhưng đến thầy Tạ cũng phải suy nghĩ xem nguyên liệu của món ăn là gì.
"Thầy Tạ, món ăn Thuyền Thái ngoài việc bỏ thêm bột ngọt thì còn cách gì để giữ độ tươi ngon của nguyên liệu không?" Vương Giai Kỳ bỗng nhớ tới những món ăn hôm nay mình được ăn hỏi.
Mặc dù đồ ăn Thuyền Thái không được thêm bột ngọt để tôn lên vị ngọt thanh của nguyên liệu nhưng chất lượng nguyên liệu bây giờ không còn được như xưa, hầu hết đều được nuôi công nghiệp nên vị ngon giảm đi đáng kể. Hơn nữa không thể đợi khách tới mới bắt đầu đánh bắt như xưa nên vị tươi cũng không còn quá nhiều.
"Món ăn Thuyền Thái tuyệt đối không được bỏ bột ngọt. Nếu độ tươi của nguyên liệu không đạt chuẩn thì có thể thay đổi cách chế biến, ví dụ như dùng nước dùng cũng là cách để cải thiện độ tươi ngon của thực phẩm."
Quả nhiên là ông tổ của Thuyền Thái. Chỉ với một gợi ý cũng đã giúp Vương Giai Kỳ có ý tưởng cải thiện món ăn.
"Hay con giúp ta truyền lại điểm này cho truyền nhân nhà họ Tạ." Thầy Tạ do dự một hồi, cuối cùng quyết định nói ra.
"Đương nhiên. Những câu này đều là hỏi hộ hắn."
"Cảm ơn."
Thầy Tạ không muốn nghề của mình bị mai một. Sau khi Vương Giai Kỳ đồng ý, ông ấy nhẹ nhõm thở ra. Nhất định trong tương lai, ông ấy sẽ cố gắng truyền lại kỹ năng của mình cho Vương Giai Kỳ. Mặc dù hệ thống không cho phép họ hướng dẫn công thức miễn phí cho túc chủ, nhưng các kỹ năng mềm đều không thành vấn đề.
Thời gian gần hết, Vương Giai Kỳ nói lời tạm biệt thầy Tạ rồi biến mất, rơi vào trạng thái ngủ.
Danh Sách Chương: