• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Vương Giai Kỳ một mình ngồi tàu rời khỏi Kinh Khẩu.

Vốn dĩ là định cùng Lý Tấn về Lương Khê nhưng hắn nói nhà có việc nên sẽ về Nam Kinh, hai người chia tay nhau ở ga tàu.

Vương Giai Kỳ vừa mới về tới nhà đã bị Phó Hiểu Mai gọi. Cô ấy đành ném hết chỗ hành lý vào nhà rồi vội vàng tới "Hảo Vị Đạo".

Vương Giai Kỳ hoài nghi có phải cô bị trúng tà không. Tại sao cứ lần nào cô có việc phải ra ngoài là y như rằng khi về sẽ nhận được điện thoại của Phó Hiểu Mai?

Vừa mới giải quyết xong chuyện nguyên liệu, không biết lại có chuyện gì nữa đây.



Vương Giai Kỳ tới "Hảo Vị Đạo" phát hiện có cái gì đó khang khác, không lẽ lại là Tiền Như Hải?

"Giai Kỳ, chuyện là có người muốn mua công thức đồ nướng của quán chúng ta." Phó Hiểu Mai thể hiện ra nét cổ quái nói.

"Tiền Như Hải?" Vương Giai Kỳ lúc này chỉ có thể nghĩ tới một người.

"Không phải. Là người đang ngồi ăn mực nướng Teppanyaki ở kia." Phó Hiểu Mai chỉ về một người.

Vương Giai Kỳ thấy một người có mái tóc như tổ chim đang nhấm nháp món mực, tốc độ ăn rất chậm, ăn một xiên bằng thời gian người khác ăn ba xiên. Người bình thường đến "Hảo Vị Đạo" có thể ăn sạch xiên nướng trong hai ba miếng cắn nhưng người này lại ăn rất chậm rãi.

"Ba hôm trước, người này tới tiệm chúng ta hỏi công thức. Bọn chị cũng không để ý nhiều đến hắn. Kết quả là tên này trong ba ngày liên tục tới chỗ chúng ta ăn xiên nướng. Hôm nọ hắn nói xiên nướng của Hàn Dương không đạt chuẩn, nhiệt độ bị sai, gia vị rắc lên trên cũng không đều. Chị mới bảo Cốc Vũ đi làm lại một phần cho hắn. Hôm qua đột nhiên hắn tới nói ra cách làm xiên nướng của chúng ta, lại còn nói xiên nướng của chúng ta hương vị cũng bình thường thôi, không có gì đặc sắc."

Vương Giai Kỳ biết rõ tay nghề của Hàn Dương. Mặc dù không phải quá tốt nhưng tay nghề của Hàn Dương vẫn ở mức tạm ổn nhưng vẫn bị tên này đem ra bắt lỗi. Người này lại có thể đem cách nấu xiên nướng của "Hảo Vị Đạo" nói ra được, xuất thân không hề đơn giản.

Rốt cuộc có phải đến để phá quán không?

"Nếu đã biết cách làm thì đến xin công thức làm gì?" Vương Giai Kỳ khó hiểu hỏi.

"Hắn nói muốn cùng em so tài. Nếu hắn thắng, em phải đưa công thức xiên nướng cho hắn."

Vương Giai Kỳ không biết tại sao người này lại cố chấp lấy công thức của cô đến vậy. Cho dù nắm công thức trong tay cũng chưa chắc đã có thể tái hiện được món ăn này. Lần nào Vương Giai Kỳ cũng đều phải cầm tay chỉ việc để mọi người nắm được cách nướng, nhiệt độ như nào cho chuẩn và lượng sốt phù hợp.

Mặc dù đồ nướng do Cốc Vũ làm đã là rất tốt rồi nhưng với người có vị giác nhạy bén như Vương Giai Kỳ, hương vị do hai người khác nhau làm cũng vẫn khác nhau. Giống như Cổ Danh Tuyền, ông ấy có thể cảm nhận được món ăn của Vương Giai Kỳ ngon hơn so với Cốc Vũ.

Nhưng người này lại cảm thấy món ăn của Cốc Vũ chưa đạt chuẩn. Có vẻ như tên này muốn Vương Giai Kỳ tự mình dạy anh ta nấu ăn.

Vương Giai Kỳ tiến tới trước mặt người đàn ông kia.

"Cậu muốn cách điều chế của quán chúng tôi?"

Nghe thấy Vương Giai Kỳ hỏi, người đàn ông đầu tổ chim kia ngửa mặt lên, miệng còn đang ăn miếng mực nướng.

Vương Giai Kỳ vốn không giỏi nhớ mặt người khác nhưng gương mặt của người kia lại khiến cô ấy không thể quên. Từ bé đến giờ cô chưa từng thấy ai có gương mặt đẹp như vậy.

"Đây là thiêu khảo tiểu ca không phải sao?" Một nữ sinh cảm thán nói.

"Đâu. Đúng là người đó rồi. Đẹp trai quá!" Một nữ sinh khác lấy điện thoại ra chụp hình liên tục.

Vương Giai Kỳ không ngờ tên này lại nổi tiếng như thế. Có vẻ như là đối thủ cạnh tranh muốn đến phá quán đây mà.

"Cái gì mà thiêu khảo tiểu ca, bạn trai em không đẹp sao?" Nam sinh ngồi cạnh nữ sinh kia khó chịu nói.

"Ôi trời. Anh đâu có đẹp bằng anh ấy. Anh ấy là chàng trai đang nổi trên mạng gần đây. Ái chà. Đẹp trai quá đi." Nữ sinh nói xong lại tiếp tục cầm máy lên chụp ảnh tiếp.

Vương Giai Kỳ cuối cùng cũng hiểu. Bây giờ trên mạng đang thịnh hành cái gì mà hot boy chuyển phát nhanh, soái ca trên xe buýt, tiểu thịt tươi đặc công. Tên này được gọi là tiểu ca đồ nướng chắc do hắn chuyên làm đồ nướng lại còn đẹp trai.

"Ừm. Thịt nướng mật ong tuần trước do cô làm à?" Đầu tổ chim ăn xong xiên mực nướng liền hỏi ngược lại Vương Giai Kỳ.

"Đúng vậy. Cậu muốn lấy công thức của chúng tôi?" Vương Giai Kỳ trả lời câu hỏi của tên kia trước sau đó lại đem vấn đề của mình hỏi lại một lần nữa.

"Tôi muốn biết cô làm món đó như nào." Đầu tổ chim thẳng thắn nói.

"Tôi không dạy người ngoài." Vương Giai Kỳ nói xong quay sang nhìn thái độ của tên kia.

"Nên tôi mới muốn đấu với cô. Nếu tôi thắng, cô phải đưa công thức của cô cho tôi." Đầu tổ chim không cảm xúc nói ra.

"Cũng được thôi. Nhưng như thế không công bằng. Cậu thắng thì được công thức của tôi, còn tôi thắng thì cậu tính như nào?" Vương Giai Kỳ tính toán hỏi.

"Vậy cô muốn như nào?" Đầu tổ chim nghi ngờ hỏi.

"Nếu cậu thắng, tôi sẽ đưa công thức cho cậu. Còn nếu cậu thua, ở lại tiệm chúng tôi làm nhân viên."

Lần trước bị mất ba người, Vương Giai Kỳ vẫn mãi không tìm được người thay thế. Lần này, cô đã nhìn trúng đầu tổ chim. Nếu thuận lợi thuê được tên này, dự định mở chi nhánh vào năm sau của cô lại có thể tiếp tục.

"Sao. Nếu cậu thắng sẽ nhận được công thức. Còn nếu cậu thua cũng không thiệt, ở lại tiệm chúng tôi còn có thể học thêm nhiều công thức." Vương Giai Kỳ dụ dỗ nói.

"Được." Đầu tổ chim đối với tay nghề mình cực kỳ tự tin.

"Vậy sở trường của cậu là gì?"

Đầu tổ chim hoang mang nhìn Vương Giai Kỳ.

"Ý tôi là cậu ra đề đi." Vương Giai Kỳ so với đầu tổ chim lại có dáng vẻ tự tin hơn.

Đồ nướng do Vương Giai Kỳ làm đều đạt được hạng sáu. Nếu trình độ của tên kia cao hơn Vương Giai Kỳ thì chắc chắn sẽ biết cách làm đồ nướng của cô. Dù sao cách làm đồ nướng của "Hảo Vị Đạo" cũng không quá khó. Đầu tổ chim nhất định sẽ ở lại "Hảo Vị Đạo". Vương Giai Kỳ cũng đã nghĩ ra phương án đào tạo tên kia.

Đầu tổ chim cũng không hề khách khí, quyết định sẽ so tài món ăn sở trường nhất của cậu ta là gà xiên que nướng.

Hai người bắt đầu nướng thịt. Tay nghề của đầu tổ chim không tệ. Cậu ta khéo léo thoa nước sốt lên xiên nướng, sau đó rắc hạt thì là và hạt tiêu lên trên rồi lật lại thoa dầu hào và rượu nấu ăn lên trên. Một lúc sau, mười xiên gà nướng đã sẵn sàng.

Cùng lúc, Vương Giai Kỳ cũng đã hoàn thành xong mười xiên nướng.

Phó Hiểu Mai mang xiên que nướng của hai người ra cho mười thực khách bên ngoài ăn thử.

Trong mười thực khách, có chín người đánh giá cao món ăn của Vương Giai Kỳ hơn, một người còn lại cảm thấy hương vị của hai người không quá khác biệt.

Đầu tổ chim vốn nghĩ trình độ giữa họ không quá khác biệt nhưng không ngờ chênh lệch lại lớn như vậy.

"Cậu biết mình tại sao thua không?" Vương Giai Kỳ muốn dạy dỗ đầu tổ chim một chút.

Đầu tổ chim lắc đầu.

"Đầu tiên, độ dày thịt của cậu không đồng đều, kích thước của thịt gà và sụn gà cũng chênh lệch, thành ra sụn gà và thịt gà không nóng đều. Thứ hai, mặc dù gia vị được rắc đều nhưng chưa kiểm soát được nhiệt độ nên món ăn của cậu không thể bằng món của tôi được."

Vương Giai Kỳ còn lo đầu tổ chim không hiểu được nên đích thân làm mẫu một lần.

Vương Giai Kỳ cắt thịt gà và sụn gà thành miếng bằng nhau rồi mới đem phần thịt đi ướp gia vị.

Lúc này, đầu tổ chim mới phát hiện, tay nghề của cậu ta còn lâu mới bằng Vương Giai Kỳ. Cùng một món ăn nhưng Vương Giai Kỳ có thể biến nó thành mỹ vị, còn món ăn của hắn cùng lắm có thể gọi là ăn được.

Vương Giai Kỳ cảm thấy đầu tổ chim có vị giác khá tốt, kỹ năng nướng đồ cũng không tệ nhưng lại không chú ý đến kỹ thuật dùng dao.

Những đầu bếp như đầu tổ chim thật ra có rất nhiều, có thiên phú nhưng nền tảng lại rất yếu. Sau khi được Vương Giai Kỳ hướng dẫn, đầu tổ chim càng thấy tâm phục khẩu phục Vương Giai Kỳ.

"Bây giờ cậu là nhân viên của tiệm chúng tôi rồi. Tên cậu là gì?" Vương Giai Kỳ cảm thấy không thể gọi hắn là đầu tổ chim suốt được, vì vậy cô hỏi tên hắn.

"Nghiêm Thạc. Nghiêm trong nghiêm túc, Thạc trong gió Bắc."

"Nghiêm Thạc, cậu yên tâm. Nhân viên trong tiệm chúng tôi đãi ngộ không tệ, vừa có thể học các loại công thức khác nhau, tiền lương so với những nơi khác cũng cao hơn." Vương Giai Kỳ nói những lợi ích khi trở thành nhân viên của tiệm.

"Thế nào cũng được. Tôi chỉ cần nâng cao tay nghề, những thứ khác tôi không quan tâm." Nghiêm Thạc không hề quan tâm đến những việc khác.

"Đương nhiên rồi. Vậy bao giờ cậu tới được?" Vương Giai Kỳ muốn biết thời gian Nghiêm Thạc có thể đi làm để tiện sắp xếp kế hoạch huấn luyện.

"Bắt đầu từ mai." Nghiêm Thạc dứt khoát nói.

Vương Giai Kỳ quyết định lên kế hoạch đào tạo. Vị giác của Nghiêm Thạc không bằng Vương Giai Kỳ nhưng cũng tốt hơn cơ số người. Dù sao có thể nếm ra nguyên liệu cũng không phải là dạng tầm thường.

Ngay cả Cốc Vũ, mặc dù khả năng tiếp thu tốt nhưng vị giác lại không quá nhạy cảm. Nghiêm Thạc này lại có vị giác tốt, nếu được đào tạo, có thể trở thành trợ thủ tốt của cô.

Với Nghiêm Thạc chỉ cần đào tạo cơ bản là được. Chỉ với Hàn Dương sẽ không thể mở thêm chi nhánh. Nhưng giờ có thêm Nghiêm Thạc, Vương Giai Kỳ chắc chắn năm sau sẽ mở được chi nhánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK