• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Giai Kỳ đã hoàn thành món cơm lam, nộm tần ô, măng kho. Vương Miểu cũng vừa hoàn thành hai món chay và một món chính.

Để công bằng, Từ Lâm và Cổ Danh Tuyền sẽ nếm thử món ăn của đối thủ. Mặc dù bình thường hai người này luôn cãi nhau nhưng khi đánh giá thức ăn thì tuyệt đối tập trung.

Hai người bắt đầu với món nộm.

Vương Giai Kỳ quyết định làm nộm tần ô. Chần tần ô trước, sau đó cho đậu phụ khô và nước sốt đã chuẩn bị sẵn vào trộn chung với nhau. Từ Lâm ăn thử một miếng, cảm thấy tay nghề của Vương Giai Kỳ không quá tệ nhưng không thể thắng được Vương Miểu.

Nếm thử một miếng măng kho, Từ Lâm có thể xác định được trình độ của Vương Giai Kỳ.

Từ Lâm lắc đầu. Mặc dù tay nghề Vương Giai Kỳ so với người bình thường khá tốt nhưng so với một Vương Miểu đã học nấu ăn nhiều năm không thể so sánh được. Hơn nữa trên phương diện đồ ăn chay, Vương Giai Kỳ không là gì so với Vương Miểu.

Cổ Danh Tuyền nếm thử nộm rau chân vịt và rau cần ta xào váng đậu tươi, trong lòng không ngừng cảm thán trình độ nấu ăn của Vương Miểu. Món rau cần ta xào váng đậu tươi rất đặc biệt, phát huy hết ưu điểm của từng nguyên liệu.

Cổ Danh Tuyền cũng chuẩn bị tinh thần để nhận thua, dù sao Vương Giai Kỳ mới chỉ học nấu ăn một năm, theo học ông cũng chỉ mấy tháng.

Cổ Danh Tuyền muốn mang Vương Giai Kỳ ra thi đấu không chỉ là muốn giới thiệu với Từ Lâm học trò mới của mình, mà còn muốn Vương Giai Kỳ ra ngoài được tiếp xúc với nhiều đầu bếp, cải thiện kinh nghiệm. Bình thường Vương Giai Kỳ không ở "Hảo Vị Đạo" thì cũng chỉ ở trong nhà, dường như không có nhiệt huyết với việc nấu ăn.

Cổ Danh Tuyền hi vọng sau trận thua này, Vương Giai Kỳ sẽ có tham vọng cao hơn.

Cổ Danh Tuyền và Từ Lâm ăn tới món cơm lam.

Vương Miểu chọn phương pháp nướng, Vương Giai Kỳ lại chọn phương pháp hấp. Cơm lam của Vương Miểu không giống với cơm lam của Vương Giai Kỳ, bên trong chỉ có gạo, loại gạo này cũng không giống với loại gạo phổ thông Vương Giai Kỳ dùng.

Cổ Danh Tuyền nếm thử cơm lam của Vương Miểu, trên mặt hiện ra nét cổ quái.

"Lão Từ, qua đây một chút." Cổ Danh Tuyền gọi Từ Lâm.

"Sao vậy? Chẳng lẽ ông nhận thua?" Từ Lâm cười nói.

"Có ông mới nhận thua ý. Qua đây thử tay nghề của học trò của ông đi." Cổ Danh Tuyền cũng không muốn tranh luận với Từ Lâm.

Từ Lâm thấy Cổ Danh Tuyền nghiêm túc, múc một thìa cơm ăn thử, vẻ mặt lập tức biến sắc.

Từ Lâm và Cổ Danh Tuyền nhìn nhau. Lúc này, Vương Miểu cũng đã hoàn thành món sườn hấp trúc lịch.

Hai người nếm thử món sườn của Vương Miểu. Miếng sườn tươi được giấu trong lá trúc lịch. Khi ăn, miếng sườn đúng ra phải tỏa ra hương thơm của tre nhưng miếng sườn của Vương Miểu có gì đó không đúng, cảm giác thiếu gì đó.

Vương Miểu mang canh măng ra, hoàn thành cả bàn ăn. Vương Giai Ký lúc này vẫn còn đang nấu ăn.

Từ Lâm và Cổ Danh Tuyền trở về trạng thái bình thường, mỗi người múc một bát canh măng ăn thử.

Vương Giai Kỳ thấy Vương Miểu hoàn thành trước mình cũng không quan tâm, dù sao vội vàng cũng không để làm gì. Sau mười phút, Vương Giai Kỳ mới lên món.

Vương Giai Kỳ đem một cái bát lớn đặt lên bàn.

Từ Lâm thử một bát, húp một miếng canh, ăn một miếng thịt, chốc lát đã ăn hết cả bát.

"Lão Cổ, qua đây." Từ Lâm vẫy vẫy tay với Cổ Danh Tuyền.

Cổ Danh Tuyền đoán Từ Lâm gọi ông ra để ý kiến với món ăn của Vương Giai Kỳ.

Vương Giai Kỳ nấu canh đa đa (gà gô) nấm tre, nguyên liệu đều lấy từ trang trại của Mạnh Tam Thì.

Đa đa trong trang trại của Mạnh Tam Thì được thả rông nên thịt vừa chắc vừa mềm, dùng để nấu cau sẽ không sợ bị nát, thêm vào nấm tre sẽ mang lại hậu vị thơm mát và tươi dịu.

Món này ăn vào mùa đông rất hợp, ăn vào cảm thấy vừa ngon vừa ấm bụng.

Cổ Danh Tuyền nếm thử món canh của Vương Giai Kỳ thì ngạc nhiên, uống thêm vài hụm nữa.

Vương Miểu cảm thấy trận đấu này của Từ Lâm và Cổ Danh tuyền là một trò đùa. Mặc dù hắn không biết tay nghề Vương Giai Kỳ tới đâu nhưng chắc chắn hắn sẽ không thua. Nhưng khi nhìn thấy thầy hắn và Cổ Danh Tuyền xuýt xoa món canh của Vương Giai Kỳ, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu. Chẳng lẽ tay nghề của Vương Giai Kỳ nhìn qua thì bình thường nhưng bên trong lại ẩn chứa một bí mật gì sao?

Qua mười phút, Vương Giai Kỳ hoàn thành món ăn mặn.

Từ Lâm xem như cũng đã hiểu rõ tay nghề của Vương Giai Kỳ, không thể chờ được ăn món mặn do cô làm. Cổ Danh Tuyền cũng muốn xem xem rốt cuộc học trò của ông sẽ nấu cái gì.

Vương Giai Kỳ mở nắp nồi, một mùi hương nồng đậm theo hơi nước bay ra ngoài.

Vương Miểu kinh ngạc nhìn Vương Giai Kỳ. Đặt lên bàn đĩa cá, bàn ăn của Vương Giai Kỳ đã hoàn thành.

"Món này thịt cá ngon mềm, mỗi thớ thịt đều thơm mùi rượu nhưng lại không nồng mà lại có mùi tươi mát từ tre, đây không phải là cá nấu rượu sao?" Từ Lâm vẫn chưa biết Vương Giai Kỳ bỏ nguyên liệu gì vào món cá.

"Hừ. Tay nghề của học trò tôi cậu không thể không công nhận." Cổ Danh Tuyền nhìn thấy thái độ của Từ Lâm, giễu cợt nói.

"Ông đừng đắc ý. Có giỏi thì ông đoán xem trong này có những nguyên liệu gì?" Từ Lâm không cam lòng, ông chắc chắn Cổ Danh Tuyền cũng không thể nếm được ra nguyên liệu trong món cá.

"Hai người bình tĩnh. Món này thật ra cũng không có gì đặc biệt. Nếu hai người biết được nguyên liệu con làm đảm bảo sẽ làm ra món ăn ngon hơn. Món ăn này công lớn cũng nhờ chú Mạnh."

Cổ Danh Tuyền và Từ Lâm đồng thời nhìn về phía Mạnh Tam Thì. Hai người họ đã quen biết với Mạnh Tam Thì được một thời gian, Mạnh Tam Thì có thể nấu ăn, nhưng món ăn sáng tạo như này thì chắc chắn hắn không làm được.

"Ôi trời. Cô nhóc này mang rượu ủ tre của em để đi làm đồ ăn." Mạnh Tam Thì thở dài, lòng đau như cắt nói.

"Rượu tre? Tôi lại không biết ở đây lại có thứ đó. Đây rốt cuộc là gì?" Cổ Danh Tuyền không biết nguyên liệu Mạnh Tam Thì nói tới là gì.

"Năm năm trước, em rót một bình rượu Mao Đài vào cây tre và để len men trong đó. Em cũng đã thử qua nhiều lần nhưng đều thất bại. Duy chỉ có một gốc cây này là thành công, thế mà lại bị nhóc kia cưa mất." Mạnh Tam Thì vừa nói vừa bày ra vẻ mặt đau khổ.

Bảo sao Vương Giai Kỳ lại có thể nấu ra món cá có hương vị đặc biệt như này.

Món ăn này trong hệ thống sử dụng một loại rượu khác. Khi làm món này, bản thân Vương Giai Kỳ cũng không chắc chắn về hương vị món ăn. Nhưng vì để có thể chiến thắng, cô bằng lòng mạo hiểm một phen.

Trong khi nấu ăn, Vương Giai Kỳ mở khóa được thành tựu "Lính mới", được buff sức mạnh trong mười phút. Nhân phẩm hôm nay của cô cũng rất tốt, được buff sức mạnh tạo cảm hứng.

Vậy là, Cổ Danh Tuyền và Từ Lâm đã nếm xong thức ăn, sau đó chuẩn bị công bố kết quả.

"Xét về món chay, Vương Miểu chiến thắng." Vương Giai Kỳ cũng đã biết trước kết quả này, quả thật món chay của cô thua xa Vương Miểu.

"Món chính là ngang nhau."

Ngang nhau? Vương Giai Kỳ nghe xong cảm thấy kì quái.

Vương Miểu quay sang nhìn Từ Lâm, phát hiện Từ Lâm hoàn toàn đồng ý với quyết định của Cổ Danh Tuyền.

"Món mặn và món canh, Vương Giai Kỳ chiến thắng." Cổ Danh Tuyền tuyên bố.

"Nhiệm vụ thách đấu hoàn thành, thưởng 5000 điểm kinh nghiệm, 10.000 điểm tích lũy, mở khóa công thức rượu Linh Lục." Hệ thống bình tĩnh thông báo.

Vương Giai Kỳ ngạc nhiên, không nghĩ rằng kết quả hòa cũng được chấp nhận. Lúc này cô thật sự muốn vào hệ thống xem có phải bị nhiễm virus hay không. Nhưng vì vẫn còn nhiều người ở đây nên đành chờ khi vắng người mới có thể vào kiểm tra.

"Con muốn biết lý do của kết quả này." Vương Miểu cau mày, không cam tâm hỏi lại.

"Đến đây ăn thử đi." Từ Lâm muốn Vương Miểu tự mình nếm thử đồ ăn do Vương Giai Kỳ làm.

Sau khi ăn thử, Vương Miểu nhăn mặt.

"Món cá nấu rượu tre có thể chiến thắng. Nhưng còn cơm lam và món canh, sao có thể hơn được món của con làm?" Vương Miểu thì thào nói.

"Chắc con cũng biết lí do rồi đúng không?" Từ Lâm không muốn trách mắng Vương Miểu, ông ấy muốn Vương Miểu tự kiểm điểm lại xem mình thua ở đâu.

"Cơm lam của cô ấy không được khống chế nhiệt độ tốt nhưng lại thơm hơn của con. Canh đa đa nấm tre thơm hơn món canh của con một chút. Chỉ có món cá nấu rượu tre là đem lại cảm giác mới lạ. Con thua tâm phục khẩu phục." Vương Miểu cảm thấy một người đã học nấu ăn lâu như anh mà chỉ có thể nấu ra những món ăn ngang bằng với một người mới như Vương Giai Kỳ chính là thua cuộc.

"Con chưa từng nghĩ mình thua vì lí do gì sao?" Từ Lâm thấy Vương Miểu vẫn còn hoang mang, hỏi lại.

"Con không biết." Vương Miểu thành thật trả lời.

"Đầu tiên, con đã coi thường đối thủ, không chú ý vào việc nấu ăn. Thứ hai, khả năng sử dụng bếp của con vẫn còn kém. Điều cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, con đã không sử dụng nguyên liệu linh hoạt như Giai Kỳ.

Vương Giai Kỳ thấy Vương Miểu bị mắng cũng thấy ngượng ngùng. Sở dĩ cô thắng được là do có sự giúp đỡ của hệ thống, tay nghề của cô không thể bằng Vương Miểu được.

" Mặc dù đây là lần đầu tiên con sử dụng bếp lò nhưng vẫn có thể khống chế được nhiệt độ. Sao có thể thua được? "Vương Miểu cố chấp không muốn chấp nhận.

" Con đi hỏi Giai Kỳ đi. "Từ Lâm muốn Vương Giai Kỳ trả lời thắc mắc của Vương Miểu.

" Mỗi một món ăn tôi sẽ dùng loại mồi lửa khác nhau. Cơm lam và đồ chay dùng rơm, món canh dùng tre, món cá dùng gỗ Dâu Tằm. "

Nghe xong, Vương Miểu cuối cùng cũng hiểu mình thua ở đâu. Sử dụng những loại mồi lửa khác nhau sẽ đem lại hương vị khác nhau.

Vương Miểu vốn đã quen sử dụng nhà bếp hiện đại nên không biết được những thứ này. Lí do món chay của Vương Miểu thắng cũng vì món xào trên bếp truyền thống sẽ ra kết quả ngon hơn khi dùng bếp điện.

- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --​

Tỉ thí kết thúc, Từ Lâm còn có việc nên về trước.

Trong lúc Từ Lâm và Cổ Danh Tuyền còn đang nói chuyện, Vương Miểu tiến tới nói chuyện với Vương Giai Kỳ.

" Lần tới tôi nhất định sẽ thắng. "Vương Miểu nói xong liền muốn rời đi.

" Đợi đã. Chờ chị một chút. "Vương Giai Kỳ bảo Vương Miểu chờ mình lấy đồ.

Một lúc sau, Vương Giai Kỳ mang dụng cụ sơ cứu vết thương quay lại. Cô ấy lúc trước nhìn thấy Vương Miểu bị thương trong lúc nấu ăn nên muốn giúp hắn băng bó vết thương.

Tay của Vương Miểu chằng chịt vết thương, lòng bàn tay đã hoàn toàn bị chai. Con tay của Vương Giai Kỳ lại mềm mại, không có một vết sẹo nào, không giống tay của một đầu bếp.

" Chị. "

Vương Giai Kỳ tưởng mình nghe nhầm, quay sang nhìn Vương Miểu.

" Tiểu Miểu? "Vương Giai Kỳ thăm dò.

" Ừm. "

" Cậu là tiểu Miểu? "

" Ừm. "

" Vậy sao lúc trước lại bơ chị? "Vương Giai Kỳ đột nhiên nghĩ tới chuyện cũ liền muốn hỏi.

" Nộm củ cải tứ sắc."

Cái quái gì mà nộm củ cải tứ sắc? Chẳng lẽ do cô ấy không ăn nên hắn thù từ lúc đó?

Không đợi Vương Giai Kỳ hỏi, Vương Miểu rời đi.

Có vẻ như em trai cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK