Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy, Vương Giai Kỳ cảm thấy thất vọng. Cô ấy cứ tưởng những đầu bếp trong hệ thống đều sẽ giống như thầy Tạ, là những đầu bếp nổi tiếng trong lịch sử. Từ đó, Vương Giai Kỳ có thể mua những món ăn của những đầu bếp nổi tiếng và lấy được công thức miễn phí từ chỗ họ. Nhưng thầy Tạ đã đập tan vọng tưởng của cô. Kể cả Vương Giai Kỳ có gặp được những nhân vật nổi tiếng trong lịch sử thì đã sao, không phải vẫn bị hệ thống khống chế không cho họ dạy cô món mới sao? Hơn nữa cũng không thể chắc chắn sẽ gặp được đúng người, việc gặp thầy Tạ hôm nay coi như là may mắn của cô. Nói tóm lại, chuyến đi này cũng không thu hoạch được quá nhiều. Mà không, vẫn có chút tác dụng. Cô ấy cuối cùng cũng tìm ra kỹ xảo của ẩm thực Thuyền Thái, cũng xem như là lời.
Vương Giai Kỳ quyết định chưa nói cách này cho lão Tạ vội. Cô ấy muốn thử qua trước khi chia sẻ kỹ thuật này với lão Tạ, tránh việc lão nói Vương Giai Kỳ lừa đảo.
Vừa hay trong nhà có sẵn tôm sông, Vương Giai Kỳ quyết định ra ngoài mua chút rượu trắng. Ở Vịnh Thạch Môn có một gia đình có truyền thống lên men rượu trắng. Hồi ông ngoại còn sống, mỗi khi trời nóng, ông thường thích ăn ốc đồng xào và uống rượu trắng. Nhưng kể từ khi ông ngoại mất, nhà Vương Giai Kỳ chưa từng một lần bước chân sang nhà bên đó mua rượu.
Vẫn còn trong những ngày Tết nên trong cửa hàng không một bóng người. Vương Giai Kỳ vừa bước chân vào quán, một cái đầu trọc ngoi lên từ dưới quầy thu ngân.
"Có chuyện gì?" Một cậu bé đầu trọc khó chịu hỏi Vương Giai Kỳ.
Quầy thu ngân cao khoảng một mét ba, thằng nhóc này chỉ khoảng hơn mét hai, bảo sao Vương Giai Kỳ không nhìn thấy. Truyện Cổ Đại
"Chị tới mua rượu." Vương Giai Kỳ mỉm cười trả lời.
"À. Vậy chị chờ chút."
Vừa dứt lời, cậu nhóc kia hét lớn.
"Mẹ, có người tới mua rượu."
Thằng nhóc này chắc chỉ là người trông cửa hàng nhưng xem ra rất thông minh, mức độ cảnh giác không hề thấp.
"Đến đây."
Nghe thấy tiếng thằng nhóc, một phụ nữ trung niên từ trong bước ra.
"Cháu muốn mua rượu à?"
Người phụ nữ nhìn Vương Giai Kỳ, sau đó bảo thằng nhóc ra chỗ khác chơi để mình bán hàng.
"Cho cháu một cân rượu trắng." Vương Giai Kỳ nói.
Rượu trắng của cửa hàng này so với những nơi khác hoàn toàn khác biệt. Đầu tiên họ sẽ lên men lúa mạch rồi trộn cùng men tiểu khúc nhà làm từ ngô, gạo và lúa mì. Món ăn lần này Vương Giai Kỳ muốn nấu vừa hay cần đúng loại rượu này.
"Cháu có phải cháu ngoại của ông Chu không? Lâu lắm không gặp. Cháu có nhận ra ta không? Sao hôm nay lại qua đây mua rượu thế?" Người phụ nữ trung niên hỏi một tràng.
Vương Giai Kỳ không giỏi nói chuyện, cô ấy sợ nhất là những bà thím thích buôn chuyện như này.
"Dì Tôn. Mấy năm nay cháu về quê chỉ ở trong nhà nên không thể gặp dì. Hôm nay cháu sang đây mua ít rượu để về nấu ăn." Vương Giai Kỳ trả lời từng câu hỏi.
"Cháu tự mình làm đồ ăn sao, giỏi thật đấy! Con dâu chỗ chúng ta đều không biết nấu ăn."
Vốn dĩ dì Tôn còn muốn buôn chuyện với Vương Giai Kỳ nhưng cô ấy vẫn luôn nhắc đến chuyện mua rượu, dì Tôn cũng đành thôi, dù sao chuyện buôn bán vẫn là quan trọng nhất.
Khách của quán rượu chủ yếu là những người có tuổi. Giới trẻ hiện tại chỉ thích uống bia hoặc rượu trắng đóng chai bán đầy ở siêu thị. Nhìn thấy Vương Giai Kỳ qua mua rượu, dì Tôn vui ra mặt.
"Không mang theo bình đựng à?" Dì Tôn thấy Vương Giai Kỳ đi tay không hỏi.
Vương Giai Kỳ vốn không chuẩn bị gì, đây là lần đầu tiên cô qua đây mua rượu.
"Phải mang bình sao?"
Dì Tôn thấy vậy đành vào trong nhà lấy bình trong quán ra đựng rượu cho Vương Giai Kỳ, sau đó luôn miệng dặn Vương Giai Kỳ phải đem trả lại bình. Có vẻ như lý do chỉ có người lớn tuổi tới mua rượu của dì Tôn là đây, thế này cũng thật là bất tiện.
Về nhà, Vương Giai Kỳ bắt đầu thí nghiệm của mình. Theo thầy Tạ, có hai cách để giữ vị tươi ngon của hải sản, một là dùng nước dùng, hai là dùng chao. Vương Giai Kỳ quyết định sử dụng phương pháp thứ hai, làm thử món tôm ngâm chao.
Trước khi đi mua rượu, Vương Giai Kỳ đã sơ chế sạch tôm, giờ chỉ cần cho chút rượu trắng, gừng, tỏi, hành hoa và muối vào trộn đều lên. Trong lúc đợi tôm ngấm gia vị, Vương Giai Kỳ đi nghiền nhỏ chao, sau đó cho thêm hồ tiêu, dầu vừng và đường trắng vào trộn chung. Cuối cùng là đem tôm đã ướp trước đó trộn chung với sốt này đậy nắp lại trong khoảng vài phút. Cách làm này không chỉ khiến cho tôm mềm hơn mà còn giữ lại độ tươi ngon và tăng thêm hương vị cho món tôm.
Vương Giai Kỳ vốn không thích mấy món hải sản ngâm sống như kiểu tôm say rượu hay cua ngâm nước muối. Không phải ăn sống không ngon, chỉ đơn giản là nấu lên ăn ngon hơn, nếu không phải vì thí nghiệm, Vương Giai Kỳ nhất định sẽ không ăn món này.
Cô ấy đã nghiên cứu qua, quả thực món tôm ngâm là phù hợp nhất với ẩm thực Thuyền Thái. Trong những cách ngâm tôm, dùng chao là biện pháp hiệu quả nhất để làm nổi bật hương vị tươi ngon của món tôm. Hơn nữa món ăn do chính mình nấu, Vương Giai Kỳ không muốn cũng phải ăn.
Vương Giai Kỳ quyết định ăn thử một miếng. Miếng tôm vừa vào miệng, mắt Vương Giai Kỳ mở to. Hương vị đầu tiên là vị mặn, sau đó là vị ngọt và vị cay, cuối cùng là hương thơm và vị tươi ngon của tôm. Hơn nữa, hương vị của rượu trắng khiến cho miếng tôm thơm vị gạo tự nhiên. Điều quan trọng nhất là không có dư vị của việc nuôi công nghiệp. Vương Giai Kỳ chắc chắn tôm này bà cô mua ở chợ, không phải là loại nguyên liệu thượng hạng.
Quả nhiên đây chính là cách tốt nhất để làm nổi bật hương vị của hải sản. Ngoài phương pháp này ra còn có phương pháp dùng nước dùng, kể cả không thành công thì ít nhất phương pháp dùng chao cũng đã đại thành công.
Sau khi xác định món ăn thành công, Vương Giai Kỳ gọi cho lão Tạ.
"Có chuyện gì sao Giai Kỳ?"
Tiếng lão Tạ nói chuyện rất lớn, nghe ra còn có cả tiếng thái thịt xen lẫn tiếng quạt. Vương Giai Kỳ đoán lão Tạ chắc đang ở trong bếp, nhìn đồng hồ cũng đúng giờ giữa trưa.
"À không phải hôm qua chúng ta bàn về việc Thuyền Thái không thể cho bột ngọt sao?"
Vương Giai Kỳ vừa dứt lời, phía bên kia điện thoại liền lên tiếng.
"Sau khi nghe cháu nói, ta cũng đã nghiên cứu rất lâu nhưng vẫn chưa có kết quả gì. Thủy hải sản bây giờ toàn là nuôi công nghiệp, vị tươi của Thuyền Thái thật sự không thể làm ra được."
"Ây. Vừa hay cháu có hai giải pháp có thể thử."
"Cháu có biện pháp sao?"
Lão Tạ vốn nghĩ kiểu gì Vương Giai Kỳ cũng có sáng kiến gì đó. Chỉ riêng việc cô ấy là học trò của Cổ Danh Tuyền cũng đã nói lên được tay nghề của cố ấy. Huống hồ Vương Giai Kỳ chính là người chỉ ra vấn đề của lão Tạ.
"Một là dùng nước dùng để nấu, hai là dùng chao để ngâm sống. Cháu vừa mới thử phương pháp thứ hai, hiệu quả rất tốt. Phương pháp còn lại mới chỉ là suy nghĩ, chú có thể thử." Vương Giai Kỳ đem hai phương pháp kia nói ra.
"Nghe có vẻ khả thi." Lão Tạ suy nghĩ một hồi đáp.
Lão Tạ đã nấu nướng rất nhiều năm nhưng chính Vương Giai Kỳ đã khiến cho lão có nguồn cảm hứng.
"Sao cháu có thể nghĩ ra những phương pháp này?" Lão Tạ thuận miệng hỏi.
"Cháu chỉ là" đứng trên vai những người khổng lồ "(Ý là sử dụng những thành tựu trong quá khứ để đạt được mục đích của mình). " Vương Giai Kỳ trả lời.
Lão Tạ cũng không hỏi thêm. Vương Giai Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm, cô ấy thật sự không biết trả lời câu hỏi của lão Tạ ra sao, không lẽ lại bảo do tổ tông của chú nói cho cháu biết.
Lão Tạ nói cảm ơn Vương Giai Kỳ và đề nghị nếu có vấn đề gì có thể gọi ông ấy giúp đỡ. Vương Giai Kỳ giúp ông giải quyết vấn đề, mấy công thức lâu đời của nhà họ Tạ cũng có thể chia sẻ cho cô.
Vương Giai Kỳ ngại ngùng từ chối sau đó gác máy. Vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại của Vương Giai Kỳ đột ngột đổ chuông. Vừa nhìn thấy số điện thoại hiện trên màn hình, mắt Vương Giai Kỳ đột nhiên sáng lên.
Danh Sách Chương: