• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tòa nhà ba mươi ba tầng, giống như mèo bắt chuột, cơ thể cô có chút không thoải mái. Khi xuống lầu hỗn loạn, cảm thấy lòng bàn chân hơi lâng lâng. Mãi đến khi anh ta tạm thời nhận cuộc điện thoại, Ôn Kha mới có thể nhân cơ hội đi tới cửa thang máy nhanh chóng đi xuống.

“Người ở đâu?”

“Trái lại các cậu làm việc rất lưu loát.”

“Hôn mê ư? Đợi lát nữa tôi qua đó lại nói.”

Người bên kia điện thoại dạ, bảo Ngụy Tử Thiên nhanh lên, Hách Văn Vũ ngồi ở đó đợi có chút không kiên nhẫn, hơn nữa người đã trói lại, người đại diện của đối phương đã bùng nổ.

Người đàn ông này cúp điện thoại xong, nhìn hành lang phía dưới, kỹ nữ chạy trốn thật nhanh, anh ta không nhanh không chậm đi thang máy xuống, có kế hoạch mới.

Con người từ khi sinh ra bắt đầu vì nhân tố hoàn cảnh mà dù ít dù nhiều có thói hư tật xấu, thói hư tật xấu của anh ta là trong hoàn cảnh đãi ngộ và áp lực cùng tồn tại, mà hình thành hung hãn ương ngạnh hơn người khác.

Làm bạn với anh ta là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bọn họ giấu ở bề ngoài vờ thuận theo, sau lưng thì phản nghịch mọc lan tràn, ngăn cản đường đi là một loại cảnh cáo.

Phía trên viết “vùng cấm tiến vào, tự gánh lấy hậu quả”.Đối với Ngụy Tử Thiên từ nhỏ đã tài trí hơn người mà nói, loại kỹ nữ tầng thấp nhất cần bán đứng cơ thể mới có được ấm no như Ôn Kha, chỉ là món đồ chơi anh ta vui đùa, bắn tên, dùng để giết thời gian mà thôi.

Người đàn ông lái xe đi chặn đường, dọc ven đường tìm người, trạm xe bus cách tiểu khu này gần nhất cũng phải đi 20 phút, cuối cùng thấy được Ôn Kha đi trong góc mặc quần áo thể thao cấp 3 đang vội vàng đi đường, nhìn có chút buồn cười.

Chiếc xe thuần màu trắng hở mui hung hãn ấn còi xe, thong thả ấn bảy tám lần, người phụ nữ nện bước vẫn rất nhanh, không quay đầu lại, và coi như không nghe thấy tiếng còi. Ngụy Tử Thiên dừng xe xoay người nhảy qua, chỉ mấy bước đã đuổi kịp Ôn Kha, kéo người về phía sau.

“Đi ngược chiều à? Cô khá lắm, tưởng tôi là sinh viên tốt tuân thủ luật giao thông ư?”

Thân thể Ngụy Tử Thiên cao lớn, trên 1m85, cách gần khiến người ta có loại cảm giác vô cùng áp lực. Ôn Kha run lẩy bẩy gọi một tiếng anh Thiên, sau đó cởi tai nghe điện thoại ra, vẻ mặt đau khổ nói.

“Anh Thiên… Nhà tôi còn có chút việc.”Ồ, còn gọi là anh, không có cán chuôi gì để Ngụy Tử Thiên nói móc, nhưng mà anh ta cũng mặc kệ nhà cô có chuyện gì, nhà bị đốt cũng không liên quan tới anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK