Vương Á nói rằng mình đảo ngã huyết môi, sao gặp phải anh họ của Đường An An, mới vừa rồi còn nóng bỏng với Lương Xuyên Thế, một giây sau người đàn ông không quan tâm tình thân. Cho dù anh ta không thích người như Ngụy Tử Thiên, nhưng dù sao cũng là bạn trai danh chính ngôn thuận của Đường An An, loại mặt hàng nha Vương Á tìm lầm chỗ dựa, không đảo ngã huyết môi thì là gì.
Cô ấy trang điểm đậm, Ôn Kha biết. Mỗi tối trang điểm sẽ chuẩn bị trước một tiếng, tâm trạng tốt thì trang điểm nhạt, tâm trạng không tốt thì trang điểm đậm.
Lương Xuyên Thế ra hiệu bằng mắt, có người lập tức hiểu ý đóng cửa lại, Vương Á không ra được. Chỉ nghe người đàn ông hỏi, hai mũi trên đầu Đường An An là ai đánh, Vương Á không hề nghĩ ngợi nói mình đánh, cuối cùng còn bổ sung một câu, nói còn rót cô ta đầy chai rượu.
Anh ta không rên một tiếng, phẫn nộ và tàn nhẫn không biểu lộ ngoài mặt, mắt nhìn chằm chằm Vương Á, ma sát cái nhẫn kia. Lưng cô ấy rất thẳng, giống như một cây đại thụ, không dễ dàng quỳ xuống với đàn ông, cũng không khóc, răng bén lưỡi nhọn, răng môi giống như dao mài giũa, sắc bén tỏa ra hàn quang.
“Lương Xuyên Thế, anh muốn đánh thì đánh tàn nhẫn chút, không đánh chết tối nay anh không phải đàn ông.”
“Lương Xuyên Thế, lực quá nhẹ, bị thận hư thì nhanh đi chữa trị, thao tiểu huyệt đều thở gấp và thở khò khè như bà già.”
“Lương Xuyên Thế, em gái kỹ nữ của anh khinh thường người nào? Không phải đều là đồ chơi bị đàn ông cưỡi dưới háng ư, nếu không có anh che chở, bà đây đã gãi mặt cô ta thành tranh trừu tượng.”
Lương Xuyên Thế à Lương Xuyên Thế, anh xem cô ấy gọi anh hung hãn như vậy, mấy ngày hôm trước như con mèo nhỏ thuận theo, bây giờ toàn thân đầy gai.
Ngã xuống lần lượt bò lên, miệng hàm chứa máu, xương đùi mới đang khôi phục lại bị đánh gãy, khung xương rắc một tiếng, xen lẫn với mỗi dây thần kinh cơ thể đều đang kêu gào đau đớn. Nhưng cô ấy vẫn không quỳ, chống người đôi mắt mơ hồ, giương nanh múa vuốt gọi Lương Xuyên Thế, yết hầu đều bị máu ngăn chặn, cường bạo áp xuống, lặp đi lặp lại nhắc Lương Xuyên Thế.
Sau này có lẽ cô ấy không có biện pháp đi đường như người bình thường, sẽ tròng trành lắc lư, cũng không thể đi giày cao gót. Người khác không hiểu, Vương Á muốn sống có chút tôn nghiêm như vậy. Cô ấy biết mình luôn bị đánh, cô ấy cũng tình nguyện để khi mình bị đánh cao giọng tru lên có vẻ không hèn mọn yếu đuối, vẻ mặt phẫn nộ, đôi mắt trợn to, răng môi muốn nhe răng trợn mắt, làm kỹ nữ tiếng xấu lan xa lưu danh sử sách.
Danh Sách Chương: