• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nhà cô khó khăn, cả trường đều biết, cao nhất đến cấp ba, ngay cả chân gà chiên ở cửa trường học cũng chưa từng được ăn. Tuy xã hội tiến bộ, nhưng đừng tưởng rằng loại người nghèo như vậy quá khoa trương, thực sự có. Mà cô lại là một trong những trường hợp đặc biệt đó, là đại biểu của kiểu bệnh nghèo, cả nhà là quỷ nghèo, lại cả nhà hết ăn lại nằm, cả nhà dựa vào trợ cấp tàn tật cộng thêm tiền trợ cấp sinh hoạt. Sau này mẹ cô lĩnh lương về hưu cuộc sống dư dả một chút, nhưng mà sự nghiệp lúc trước dây dựng thất bại lỗ thủng không thể bổ sung, đừng nói cho Ôn Kha tiền tiêu, quần áo cũng không mua cho cô một cái. Mặc quần áo ống quần càng ngày càng ngắn, biến thành cả lớp chê cười cô.

Trái lại cô không tự ti, người nào cười cô đánh người đó, nhà dì út nộp học phí cho cô, cô cũng nghiêm túc học tập, đâu ai có thể sống ru rú trong vùng nông thôn nghèo nàn này học hết cấp 3 mua một bộ quần áo một cái chân gà năm mươi bước cười một trăm bước? Không phải trong sách đã nói sao, bước đầu tiên ra khỏi vùng nông thôn, bạn phải tràn ngập trí tuệ. Ánh mắt phải nhìn xa một chút, đường tự chúng ta coi.

Con người Dương Trầm bình thường không thích nói chuyện yêu đương, Ôn Kha thì luôn ầm ĩ, hai người tụ lại với nhau, thì giống như một người chít chít như pháo đốt, một người buồn bực không nói một tiếng. Nhưng mà đám con gái cùng tuổi đều nhìn ra cô thích người ta, thích Dương Trầm người ta, theo đuổi khí thế ngất trời.

Từ nhỏ Ôn Kha đã da dày gan lớn, trước đây làm không ít chuyện xấu, trộm tiền trong nhà, cho tới bây giờ chưa từng sợ hãi. Dương Trầm che chở cô ở phía sau, cánh tay dang ra, giọng nam còn đang trong thời kỳ đổi giọng không hiểu sao lại dễ nghe, nói Ôn Kha là con gái, trên người đừng nên có vết thương.

Cừ thật, khiến trái tim của thôn cô Ôn Kha đập thình thịch, không ai bảo vệ cô,chỉ có mình Dương Trầm, xử lý vết thương giúp cô, lại dạy cô học toán, khi gần kết thúc lớp 12 lại mua chân gà cho cô ăn. Đây không phải là tình yêu thì là gì, đây là yêu sâu đậm, yêu không cần nói cũng biết, yêu hàm súc săn sóc, bao hàm nhu tình.

Sau này Ôn Kha luôn hỏi mình rất lâu, lúc đó có phải đầu óc ăn phân hay không? Đều nói cùng sơn nước biếc ra điêu dân, chỗ bọn họ mọi người không giàu, bao gồm Dương Trầm trong đó, cũng rất nghèo. Sao cô lại tin lời người ta nói, bỏ trốn với người ta, muốn cùng người ta gây dựng sự nghiệp tung hoành thiên hạ, nói muốn mở cửa hàng sủi cảo, nhưng trước đó phải đi làm việc kiếm tiền, Ôn Kha hỏi đi đâu làm việc, Dương Trầm nói em đi theo anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK