Chứng kiến Thạch Phong đi tới, còn nói ra câu như thế.
- Mày là ai?
Ngô Nghị đầu tiên là sững sờ, hai mắt dò xét Thạch Phong, một bộ đồ thể thao màu xanh trắng giá re, mặc dù biểu hiện ra khí thế làm cho phía sau lưng hắn rét lạnh, bất quá liếc tới cổ tay thì đồng hồ Quang Não cũng không có, trong con mắt nhiều hơn mấy phần khinh thường.
Đầu năm nay sinh viên nào hơi có tiền đều dùng đồng hồ điện tử Quang Não. Trong lòng nhận định Thạch Phong không phải công tử ca, chắc giống Hắc Tử.
- Phong ca, sao ngươi lại tới đây?
Vẻ mặt Hắc Tử có chút khẩn trương, lo lắng Thạch Phong hiểu lầm hắn muốn đi ăn máng khác.
- Phong ca, ta thật không có tìm U Ảnh, ta đang từ chối, nhưng Ngô Nghị dây dưa ta mãi.
Các bạn học khác của Hắc Tử chứng kiến Hắc Tử căng thẳng giải thích như vậy, đều rất tò mò người mới đi vào ký túc xá là ai?
Hắc Tử nói như thế nào cũng ở Thần Vực lên tới cấp 5, tuyệt đối là cao thủ, rất nhiều phòng Studio chỉ sợ đều sẽ đoạt, khách sáo có thừa, ngay cả U Ảnh cũng phái người qua khuyên bảo gia nhập, chỉ sợ cao tầng U Ảnh nếu nhìn thấy Hắc Tử, cũng sẽ rất hòa thuận, cho vài phần mặt mũi.
Nhưng người xa lạ trước mắt, Hắc Tử lại gọi Phong ca, mấy người liền thấy lạ, chẳng lẽ người nọ là danh nhân nào trong trường học sao? Nhưng bọn họ không nhớ nổi trong trường đại học có nhân vật như vậy.
- Ta biết.
Thạch Phong quăng đi một cái ánh mắt an tâm cho Hắc Tử, quay đầu nhìn về phía Ngô Nghị, cười nói:
- Ta tên Thạch Phong, cũng là a miêu a cẩu đi thành lập Studio trong miệng ngươi, ngươi không phải muốn biết tên Studio sao?
- Ta có thể nói cho ngươi biết, Studio tên Linh Dực, mang ý nghĩa hết thảy bắt đầu từ số không, giương cánh bay lượn, nếu như ngươi không có chuyện gì khác, liền trở về đi, quay về nói cho lão bản của các ngươi, không cần phải nghĩ đào thành viên Studio khác, vẫn nên trông nom tốt một phần ba tấc đất của bản thân, đỡ cho ngày nào đó chia năm xẻ bảy cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Ngô Nghị nghe Thạch Phong nói, không khỏi lộ ra nụ cười chế nhạo, cười ha hả.
- Quả nhiên là a miêu a cẩu cũng mở Studio, không nhìn sức của mình, Studio nói mở là có thể mở sao? Không cần chọc cười tao.
Hai mắt Ngô Nghị nhíu lại, cười nhạo nói:
- Mày biết Stuido U Ảnh bọn tao lớn bao nhiêu không? Biết rõ Studio U Ảnh có bao nhiêu người không? Biết Studio bọn tao có ai làm hậu trường không? Biết Stuido bọn tao đầu tư vào bao nhiêu không? Còn cần đào nhân tài từ Studio không đáng giá nhắc tới hả?
- Chỉ nhìn các người sử dụng nón ảo chơi thử là biết bọn bay nghèo kiết xác, cho rằng dựa vào một bầu nhiệt huyết có thể kiếm tiền ở Thần Vực sao? Muốn đặt chân ở Thần Vực, Studio nào hiện tại chẳng đầu tư mấy triệu, bọn bay muốn tiền không có tiền, muốn người không có người, muốn thiết bị không có thiết bị, ngay cả bảo đảm cơ bản cũng không có, mày có tư cách gì so sánh cùng U Ảnh bọn tao?
- Hiện tại quỳ xuống van xin tao, nói không chừng tao còn có thể nói tốt vài câu với Lam ca, nói không chừng tiêu tốn mười hai mươi nghìn thu mua Studio bọn bay. Nên suy nghĩ thật kỹ càng, cơ hội này đối với mày mà nói cũng không nhiều.
Ngô Nghị cười rất càn rỡ, lập tức chuyển tầm mắt lên người Hắc Tử, cười lạnh nói:
- U Ảnh phái tao tới tìm mày, đã cho mày rất nhiều mặt mũi, chỉ cần mày gia nhập chính là đãi ngộ của thành viên trung tâm, một tháng chí ít có năm nghìn tiền lương, dù sao cũng mạnh hơn gấp trăm lần ngồi ngốc ở một cái Studio ngay cả sinh hoạt cũng khó khăn.
Mấy người cùng ký túc xá nghe được đãi ngộ này xong, đều mang vẻ mặt khiếp sợ, không nghĩ tới hiện tại chơi Thần Vực kiếm tiền như thế. Thu nhập này còn cao hơn những thành phần tri thức đô thị không ít, lập tức ánh mắt mấy người nhìn Hắc Tử cũng thay đổi, không còn khinh thị, mà là ghen tỵ và hâm mộ.
Bọn họ cách tốt nghiệp đại học còn mấy tháng, bây giờ còn đang phát sầu vì tìm việc làm, mà Hắc Tử lại là người khác chủ động tìm tới tận cửa mời, khai ra tiền lương một tháng thu nhập gốc là năm nghìn, người so với người làm người ta tức chết nha…
Sớm biết như vậy bọn họ cũng nên chơi trò chơi, đi thử Thần Vực một lần, nói không chừng liền thành cao thủ. Trong bốn năm đại học suốt ngày tán gái, còn bị những con gái kia không nhìn trúng, nếu kiếm được nhiều tiền, còn không phải có đầy mỹ nữ để mình chọn.
Bất quá sau khi Hắc Tử nghe được lại cười, Ngô Nghị cũng dám chế nhạo Thạch Phong mở Studio, còn giáng chức không đáng một đồng, càng muốn để Thạch Phong quỳ xuống, mới giúp gia nhập U Ảnh, quả thực là tên ngu ngốc. Phong ca chính là người được nữ thần Băng Tuyết nhìn trúng, thậm chí còn muốn mời chào Phong ca.
Nữ thần Băng Tuyết là ai?
Đây chính là Phó hội trưởng công hội nhất lưu Phệ Thân Chi Xà, nữ thần giới trò chơi thực tế ảo công nhận, đem Studio U Ảnh so sánh với Phệ Thân Chi Xà, ngay cả lông cũng không bằng.
Hắc Tử sớm nhìn Ngô Nghị ngứa mắt, cười nói:
- Ngô Nghị, cho dù mày ở đây ba hoa chích choè, tao cũng sẽ không thay đổi chủ ý, tuy Studio Linh Dực vừa khởi bước, nhưng tao tin tưởng thành tựu trong tương lai tuyệt đối cao hơn U Ảnh, tao khuyên mày sớm một chút rời U Ảnh, đến Studio Linh Dực bọn tao đi, tao cầu Phong ca một chút, mày quỳ xuống nói lời xin lỗi, nói không chừng còn có thể trở thành thành viên Linh Dực.
Nghe Hắc Tử nói, vài người trong ký túc xá sợ ngây người, điều này làm cho bọn họ không hiểu nổi, Studio mới trâu bò như vậy sao.
Chẳng lẽ đầu năm nay, Studio dùng không nổi nón ảo chính thức mới là lựa chọn xác đáng?
- Mày… mày quả thực không thể nói lý.
Ngô Nghị tức đến thiếu chút nữa nói không ra lời, lại dùng lời của hắn mỉa mai hắn, nếu không phải Trương ca phân phó nhất định phải mời được Hắc Tử, hắn đã sớm bỏ đi, hết lần này tới lần khác Hắc Tử không biết ở đâu ra đầy tật xấu, tuơng lai tốt đẹp không cần, còn muốn đi lăn lộn trong cái rãnh nước bẩn.
- Hắc Tử, ta là yêu tài, mới đề tỉnh ngươi một câu, gần đây U Ảnh bọn ta đang chiếm đoạt Studio Ngạ Lang đứng thứ bốn mươi lăm thành phố Kim Hải, đến lúc đó U Ảnh có thể được xếp hạng cả thành phố Kim Hải, nếu ngươi bỏ lỡ cơ hội này, từ nay về sau có thể sẽ không có.
Ngô Nghị liếc Thạch Phong, cười lạnh nói:
- Hơn nữa Studio các người ngay cả nón ảo chính thức cũng mua không nổi, từ nay về sau ngươi còn làm sao chơi Thần Vực, không bằng theo ta cùng nhau gia nhập U Ảnh, tương lai tốt đẹp đang chờ ngươi phía trước.
Đào nhân tài trắng trợn như vậy, dù cho tính tình Thạch Phong tốt cỡ mấy, cũng sẽ có chút căm tức, bình thường không tìm U Ảnh gây chuyện cũng không tệ rồi, hiện tại ngược lại đến bắt nạt.
Đã nhất định phải đánh, vậy thì đánh đi!
- Ai nói Studio chúng ta mua không nổi nón ảo chính thức?
Thạch Phong từ trong túi tiền lấy ra hai mươi nghìn điểm tín dụng, tùy ý ném trên mặt bàn.
- Ta quyết định mở Studio quá đột ngột, vẫn luôn chưa quyết định mua hình thức nón ảo gì, cho nên mới dùng nón ảo chơi thử thay thế một hồi, hôm nay ta đến nơi này chính là cho Hắc Tử tiền mua nón ảo cao cấp.
- Ta nói cho U Ảnh các người biết, đào người cũng đừng keo kiệt thế, ta cấp tiền lương cho Hắc Tử là hai mươi ngàn, U Ảnh các người giàu như vậy, đầu tư nhiều như thế, sao mới cho năm nghìn?
Hắc Tử chứng kiến điểm tín dụng trắng bóc trên bàn sách, không thể tin nhìn về phía Thạch Phong, gia cảnh Thạch Phong không ai có thể rõ hơn hắn, như thế nào đột nhiên liền lấy ra hai mươi nghìn điểm tín dụng, chẳng lẽ Thạch Phong đi cướp ngân hàng?
Mấy người trong ký túc xá chứng kiến một bàn điểm tín dụng rơi lả tả, đều nuốt nước miếng một cái.
Bình thường Hắc Tử không hiển lộ chút tài cán nào, không nghĩ tới là một tháng thu nhập hai chục nghìn, cũng khó trách không đi Studio U Ảnh, dù sao U Ảnh mới cho năm nghìn, thu nhập kém bốn lần, ngu ngốc cũng biết chọn bên nào.
Càng không nghĩ đến, Thạch Phong mặc quần áo thể thao giá rẻ, lại là người giàu có, quả thực mắt chó không phân biệt được vàng ròng mà…