Nhìn Chu Ngọc Hổ nằm dưới đất không dậy nổi, rõ ràng là ngất đi, khi nghe giáo viên dạy võ nói Chu Ngọc Hổ không có việc gì, qua một hồi sẽ tỉnh, bất quá còn phải đi phòng cứu thương băng bó một chút, tĩnh dưỡng hơn một tháng.
Về phần ba tuần lễ sau giải thi đấu võ thuật trong thành phố, Chu Ngọc Hổ là đừng nghĩ tham gia.
Ánh mắt của mọi người đều chuyển qua Thạch Phong, nhìn Thạch Phong thân thể gầy yếu, vậy mà có thể bộc phát ra sức mạnh kinh khủng như thế, đều hít vào một ngụm khí lạnh, nghĩ đến trước đó mình nói với Thạch Phong những lời khó nghe, sau lưng bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
Lúc này những nam sinh trong lớp nhìn Thạch Phong ánh mắt hoàn toàn thay đổi, không còn cười nhạo và xem thường, mà là sợ hãi thật sâu, nhân vật trâu bò đứng thứ ba toàn trường lại bị một chiêu đánh ngã, toàn trường còn ai có thể là đối thủ của Thạch Phong?
Nếu Thạch Phong muốn trừng trị bọn họ, hậu quả khó mà lường được, mà bọn họ lại dám chắp tay đưa bằng cử nhân của Thạch Phong cho Lâm Phi Long…
Nghĩ tới đây, trái tim trở nên kinh hoàng.
Ở dưới sự chứng kiến của lãnh đạo nhà trường, Thạch Phong cầm lấy thẻ hội viên trung tâm tập thể hình Bắc Đẩu và một vạn điểm tín dụng, sau đó nhìn người dưới lôi đài, mấy nam sinh nhát gan chỉ nhìn thoáng qua đôi mắt thâm thúy của Thạch Phong, nhất thời hai chân mềm nhũn, té xỉu, miệng sùi bọt mép.
- Thầy ơi không xong rồi, Tiểu Lưu ngất.
Câu này còn chưa nói hết, lại một nam sinh khác nằm trên đất…
Còn sót lại nam sinh không có nằm đất, trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi, Thạch Phong này quá khủng bố, chỉ liếc mắt nhìn, liền dọa hai tên nam sinh bất tỉnh, bất quá trong lòng bọn họ rất ước ao người té xỉu, nếu như ngất đi, hiện tại không cần chịu đựng loại áp lực này, bây giờ không khí bốn phía giống như đọng lại, hô hấp khó khăn, tứ chi giống như bị rót chì nặng trĩu…
Về phần những nữ sinh kia thì ngây người, thấy Thạch Phong nhìn lại, vội vã cúi đầu, cả người không được tự nhiên, tựa như từng con từng con thỏ trắng nhỏ hoảng sợ, bị sói xám lớn nhìn chằm chằm.
Tần Thục Vũ mở to miệng, dụi dụi con mắt, nhiều lần xác nhận xong, mới rõ ràng Chu Ngọc Hổ xác thực là bị Thạch Phong đánh bất tỉnh, Thạch Phong quá lợi hại, tại sao trước đây nàng không phát hiện?
Nếu như có thể cùng nam nhân như vậy ở chung một chỗ, cảm giác an toàn hoàn toàn tăng mạnh, suy nghĩ một chút liền cảm thấy hạnh phúc, về phần tiền thì càng không thành vấn đề, dựa vào thực lực của Thạch Phong, hoàn toàn có thể đánh vào giải thi đấu võ thuật trong thành phố, trở thành mười người đứng đầu cũng không thành vấn đề, đến lúc đó người mời làm minh tinh đại diện khẳng định không thể thiếu.
Nhìn thấy Thạch Phong nhìn sang, Tần Thục Vũ hơi sửa sang lại quần áo và tóc, có vẻ quyến rũ mê người, trước ngực càng lộ ra rãnh sâu, giả yếu ớt nói:
- Phong ca, đã buổi trưa, ta biết một nhà hàng không tệ, hoàn cảnh rất tốt, mùi vị cũng khá ngon, ta đãi khách, chúng ta đi nơi đó nếm thử được không.
Chỉ có điều Thạch Phong không đi quan tâm Tần Thục Vũ, hắn chỉ đang tìm Triệu Nhược Hi, nhìn thấy Triệu Nhược Hi, hắn trực tiếp đi tới, căn bản không có để ý Tần Thục Vũ.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thạch Phong, Tần Thục Vũ đột nhiên cảm thấy hình như mất đi thứ gì trọng yếu, tim giống như bị đao cắt, hối hận vì sao thời trung học mắt bị mù.
- Lớp trưởng, đây là một vạn điểm tín dụng của cô, còn lại một vạn điểm tín dụng ta sẽ mau chóng trả lại.
Thạch Phong cười nhạt nói, đưa tiền tới.
Bất quá Triệu Nhược Hi căn bản không đưa tay nhận, chỉ chớp đôi mắt to động lòng người nhìn hắn, dường như nhìn thấy động vật hiếm lạ, có khiếp sợ, có mừng rỡ.
- Ngươi thực là Thạch Phong?
Triệu Nhược Hi có chút không xác định nghẹ giọng hỏi.
Bốn năm đại học, trong ấn tượng của nàng thì Thạch Phong trầm mặc ít lời, bị không ít người bắt nạt, biểu hiện cũng rất cao ngạo, xưa nay không chấp nhận những người khác cứu trợ, lại như một con sói nhỏ bị thương, một mình liếm vết thương.
Không nghĩ tới hôm nay các loại cử động của Thạch Phong rất khác ngày xưa, nàng hoàn toàn nhìn Thạch Phong với con mắt khác, Thạch Phong lại như từ một con sói nhỏ lớn lên thành cự long ngủ đông, bất động thì thôi, động một cái thì kinh người, ngay cả Chu Ngọc Hổ đứng thứ ba toàn trường cũng không phải đối thủ, nếu như hắn tham gia giải thi đấu toàn trường, nói không chừng đã là quán quân.
- Ta đương nhiên là Thạch Phong, vì sao lớp trưởng hỏi như vậy? Lẽ nào ta quá đẹp trai, không giống như bộ dáng trước kia sao?
Thạch Phong nói đùa, hiển nhiên hiểu ý nghĩ của Triệu Nhược Hi, ngày hôm nay làm người khác chú ý quá mức, bất quá hắn cũng không muốn, chuyện phát triển đến đây, chỉ do cử chỉ không phải cố ý.
- Hừ, bớt thối đi, trong mắt của ta thì ngươi chỉ qua loa có thể vừa mắt mà thôi.
Triệu Nhược Hi lập tức đoạt lại số tiền mà Thạch Phong đưa ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện ra nụ cười thản nhiên, thật giống như nghĩ tới điều gì, nhẹ giọng nói.
- Mười ngày sau chính ngày trường học tổ chức hội liên nghị, còn có vài người cấp cao của xí nghiệp nổi danh ở thành phố Kim Hải sẽ đến, ngươi không phải muốn tìm công việc để kiếm tiền sao? Đây chính là cơ hội, ngươi có thể thử suy nghĩ kỹ xem.
Triệu Nhược Hi mới vừa nói xong, nghĩ đến tình hình thực tế của Thạch Phong, căn bản không bỏ ra nổi những tiền kia, bèn nhỏ giọng nói:
- Về phần phí tham gia hội nghị liên hiệp, ta có thể chi giúp ngươi.
Thạch Phong suy nghĩ một chút, đại học Kim Hải hàng năm tổ chức hội liên nghị chính là hoạt động lớn, nói không chừng người kia cũng sẽ người tham gia, thế là gật đầu đáp ứng nói:
- Cám ơn lớp trưởng, ta sẽ đi, chi phí tham gia ta sẽ tự mình thanh toán.
Triệu Nhược Hi nghe Thạch Phong muốn đi, còn có chút vui vẻ, bất quá nghe Thạch Phong nói sẽ tự thanh toán chi phí tham gia, trong lòng cảm giác mất mác không nói ra được.
Mọi người nghe được đối thoại của hai người, đặc biệt là nghe lớp trưởng Triệu Nhược Hi chủ động mời Thạch Phong, còn sẵn lòng vì hắn thanh toán chi phí tham gia, tất cả mọi người cho là mình nghe lầm.
Triệu Nhược Hi là mỹ nữ chân chính, chỉ là bình thường không trang điểm, ăn mặc giản dị, bất quá không che giấu được gương mặt thanh nhã không dính bụi trần và vóc người lả lướt, chỉ cần tùy tiện trang điểm một hồi, coi như là hoa khôi của trường cũng không nhất định sánh được.
Vì lẽ đó không ít người có tiền theo đuổi Triệu Nhược Hi, có điều từng người đều bị từ chối dứt khoát, chỉ có Lâm Phi Long thật vất vả rút ngắn quan hệ, nhưng cũng bất quá là làm Triệu Nhược Hi đối xử tốt hơn một chút mà thôi, có thể thấy được Triệu Nhược Hi kiêu ngạo, hiện tại Triệu Nhược Hi chủ động mời Thạch Phong, tuyệt đối là làm người rớt cả quai hàm.
Có mỹ nữ như vậy mời, ai sẽ từ chối?
Chỉ có Thạch Phong vậy mà uyển ngôn cự tuyệt ý tốt của Triệu Nhược Hi.
Lâm Phi Long ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, lửa giận trong lòng càng đốt càng mạnh.
- Thạch Phong, người phải tự mình biết mình, trường học tổ chức hội liên nghị này, sẽ xuất hiện vài nhân vật lớn của thành phố Kim Hải, chỉ bằng ngươi mặc những thứ này trên người, nói không chừng sẽ bị bảo an đuổi ra, đến lúc đó ném thể diện của lớp chúng ta.
Lâm Phi Long châm chọc nói.
- Điểm ấy bạn học Lâm Phi Long không cần quan tâm.
Thạch Phong quay đầu nhìn về phía Lâm Phi Long, chỉ chỉ võ đài, trong con ngươi lóe lên vẻ lạnh lẽo, cười lạnh nói.
- Trái lại lúc trước ngươi không phải nói muốn dạy ta làm người như thế nào sao? Nơi này chính là sàn đấu võ, không bằng chúng ta đi lên luận bàn một lần, để ta biết phải làm người như thế nào đi.
- Thạch Phong… mày… không nên quá đáng, tao chỉ là theo kiến nghị của cả lớp mà thôi.
Lâm Phi Long nhất thời cảm giác cả người phát lạnh, không tự chủ được lùi về sau một bước, ánh mắt do dự nhìn về phía Thạch Phong, lắp bắp nói.
Để hắn luận bàn với Thạch Phong, quả thực là muốn chết, người không có tham gia qua thi đấu võ thuật, căn bản không biết Thạch Phong giao thủ với Chu Ngọc Hổ khủng bố cỡ nào, trước đó Chu Ngọc Hổ trâu bò bao nhiêu, ngay cả hắn cũng tự nhận tuyệt đối không phải đối thủ, nhưng còn không phải bị Thạch Phong một chiêu giải quyết, thậm chí một trận giao đấu này, cũng không đáng xưng giao đấu, mà là đơn phương đùa bỡn.
- Cả lớp kiến nghị?
Ánh mắt Thạch Phong quét về phía các sinh viên đứng ở một bên, lạnh lùng nói.
- Các người kiến nghị cái gì?
Mọi người đương nhiên sẽ không đứng ở bên Lâm Phi Long, kẻ ngu si cũng nhìn ra, Lâm Phi Long sợ Thạch Phong bao nhiêu.
- Được rồi, tao nhận là tao vu oan, là tao có mắt không tròng, mày nói làm sao bây giờ đi.
Lâm Phi Long nhìn Chu Ngọc Hổ đã ngất trên võ đài, cắn răng nói, nếu như bây giờ đi luận bàn, hắn căn bản không có cơ hội phản kháng, hắn cũng không tin Thạch Phong sẽ hạ thủ lưu tình, hắn đắc tội Thạch Phong như vậy, nằm bệnh viện một tháng là không thể tránh, đến lúc đó thì giải thi đấu võ thuật trong thành phố cũng không tham gia được, tổn thất kia hắn không hề muốn tiếp nhận.
- Trường học khen thưởng tấm séc chi phí trị giá năm nghìn điểm tín dụng ở Bắc Đẩu.
Thạch Phong mở miệng nói, Bắc Đẩu là nơi có bình dinh dưỡng tốt nhất ở thành phố Kim Hải, có tấm séc chi phí này, hắn có thể bổ sung dinh dưỡng cần thiết cho thân thể, nhanh chóng tăng lên tố chất.
Lâm Phi Long cực kỳ không muốn lấy tấm séc chi phí Bắc Đẩu ra, vật này coi như là dùng một vạn điểm tín dụng ở bên ngoài cũng không mua được…
Lấy được tấm séc chi phí, Thạch Phong liền rời khỏi sàn đấu võ.
Trở lại phòng trọ, Thạch Phong bắt đầu rèn luyện thân thể, nếu mệt mỏi thì lên internet tìm đọc tư liệu về Thần Vực và một ít thông tin về thành phố Kim Hải, vì sự phát triển của tương lai chuẩn bị kế hoạch thật đầy đủ.
Đặc biệt là hội liên nghị của trường lần này, hắn nhất định phải ở trước khi hội liên nghị hội bắt đầu, chuẩn bị kỹ càng đầy đủ vốn liếng, bằng không kế hoạch phát triển rất khó thực thi.
Mãi cho đến buổi chiều sau khi cơm nước xong, Thạch Phong mới nằm ở trên giường, mang nón Thần Vực, bắt đầu ngày thứ hai ở Thần Vực.