Hỏa Vũ chứng kiến thân ảnh Thạch Phong, đôi mắt đẹp chớp động, ngoại trừ việc nàng cảm nhận được áp lực cực lớn ra, còn ngửi được khí tức tử vong.
Bắt đầu từ giây phút Thạch Phong xuất hiện, nàng liền phát hiện Thạch Phong tồn tại.
Bất quá Thạch Phong di chuyển lẫn phương thức chiến đấu quá nhanh, làm cho nàng cảm thấy hết thảy đều là ảo giác, thẳng đến khi đội trưởng Kiếm Sĩ chết, nàng mới giật mình tin là thật.
Từ Mục Sư thứ nhất ngã xuống, đến đội trưởng Kiếm Sĩ Võ Lâm Minh chết, chỉ qua ngắn ngủn chưa tới 5 giây.
Hơn nữa Thạch Phong di chuyển có thể dùng cụm từ phiêu hốt bất định để hình dung, áo choàng màu đen hoàn toàn che khuất đầu, căn bản thấy không rõ mặt, tăng thêm Mặt Nạ Ác Ma có thể che dấu tính danh, đẳng cấp và tin tức khác của người chơi, ngoại trừ có thể chứng kiến biểu hiện cột máu ra, cái gì khác cũng nhìn không thấy, cho dù coi thành quái vật cũng không thấy kỳ quái chút nào.
Sở dĩ Hỏa Vũ phát giác Thạch Phong không phải quái vật, là vì nàng nghe thấy lời trầm thấp mà Thạch Phong nói với đội trưởng Kiếm Sĩ Võ Lâm Minh kia. Nhưng nếu không phải quái vật, mà là người chơi, thì càng khiến Hỏa Vũ chấn kinh.
Rốt cuộc cần thuộc tính đạt tới trình độ nào, mới có thể mạnh như vậy!
Bản thân Thạch Phong đối với việc làm được như bây giờ, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì thuộc tính mấy người chơi này còn chưa tới một nửa của hắn.
Trò chơi thực tế ảo chính là tàn khốc ở điểm này, tổng cộng lại mỗi một chút xíu chênh lệnh giữa đẳng cấp và thuộc tính, nhìn như mỗi một lần chênh lệch đều rất nhỏ, nhưng tính tổng tới mức độ nhất định, thì chênh lệch thực lực sẽ nhiều như thế.
- Chạy mau, nó là quái vật.
- Đừng đánh nữa, con quái vật này quá kinh khủng.
Mặc dù biết suy nghĩ của mình là ảo giác, nhưng năm tên người chơi còn lại của Võ Lâm Minh vẫn hoảng sợ, tim đập loạn. Đội trưởng mạnh nhất cũng bị một kích miểu sát, phản kháng cơ bản cũng không làm được, thì đây không phải là quái vật mà người chơi có thể đối phó.
Mọi người nhấc chân bỏ chạy, muốn chạy tới tụ họp cùng những người khác, chỉ như vậy mới có thể mang cho bọn họ một xíu cảm giác an toàn.
- Muốn đi, đã chậm.
Thạch Phong mở ra Phong Hành Bộ, một bước nhảy ra, tựa như mũi tên bay, lập tức đuổi kịp Thích Khách muốn chạy trốn thứ nhất, tên Thích Khách kia hoảng sợ muốn xoay người đón đỡ, nhưng tốc độ công kích của Thạch Phong quá nhanh. Thâm Uyên Giả vung lên, ba bóng kiếm đã trước một bước rơi vào chỗ hiểm của tên Thích Khách ấy. Tên Thích Khách đó thậm chí ngay cả một bóng kiếm cũng không ngăn trở được đã đi đời nhà ma.
Mấy người khác chạy trốn, chứng kiến Thích Khách mang tiếng nhanh nhẹn cũng không đón đỡ được đã chết. Sợ hãi trong nháy mắt xâm chiếm đầu óc của bọn họ, dùng ra sức lực bú sữa mẹ mà liều mạng chạy như điên.
Chỉ có điều nó không có tác dụng, chỉ thấy Thạch Phong cách bọn họ càng ngày càng gần, thanh lợi kiếm đen nhánh kia, uyển chuyển đặt ở trên cổ họ như lưỡi hái của tử thần, chỉ cần nhẹ nhàng động chút, có thể mang đi tánh mạng của bọn hắn.
Chỉ chốc lát sau, dưới sự chênh lệch tuyệt đối ở phương diện tốc độ, Thạch Phong rất nhanh đã đánh chết năm người chạy trốn, bắt đầu thanh lý thu hoạch.
Những người chơi Võ Lâm Minh này đều có trang bị rất tốt, đa số thuần một thân trang bị Thanh Đồng, bất quá đều là trang bị cấp 4-5, còn lẫn chút trang bị Huyền Thiết cấp. Mà sau khi bọn họ chết ít, nhất đều có thể rơi xuống một trang bị.
18 người chính là mười tám món trang bị Thanh Đồng cấp 4-5, nếu bán đi cũng có thể kiếm được một khoản nhỏ.
Ngay lúc Thạch Phong nhặt đồ rơi xuống, Hỏa Vũ ở xa xa, bàn tay nhỏ trắng noãn vỗ vỗ ngực đang kinh hoàng, bình phục tâm tình, lấy can đảm đi đến trước người Thạch Phong cảm ơn:
- Ta tên Hỏa Vũ, cám ơn ngươi đã cứu chúng ta.
Vốn Hỏa Vũ đã tuyệt vọng, chuẩn bị chờ chết.
Chỉ là không nghĩ tới sẽ có người đột nhiên xuất hiện, còn đánh chết tất cả người của Võ Lâm Minh.
Quả thực giống như nằm mơ.
Tuy Hỏa Vũ cũng lo lắng người thần bí trước mắt nói không chừng lại đột nhiên phát điên. Cũng giết người bên nàng cướp đoạt trang bị, bất quá từ cử động mới vừa nãy, Hỏa Vũ biết nam nhân thần bí trước mắt sẽ không thương tổn mấy người các nàng, bằng không đã sớm xử lý sạch rồi.
- Ngươi không cần cám ơn ta, những người này cũng vì đối phó ta mới cài bẫy, các ngươi nhanh rời đi đi. Nơi này rất không an toàn, thành viên Võ Lâm Minh khác hẳn sẽ mau chóng đến đây.
Thạch Phong vừa nhặt trang bị rơi xuống vừa nhẹ giọng nói.
Hắn cứu mấy người bên Hoả Vũ bất quá là thuận tay, vừa vặn cảm ơn Hỏa Vũ bỏ công đánh chết người Võ Lâm Minh.
Hỏa Vũ nghe xong lập tức sững sờ, mắt to ngập sóng nhìn chòng chọc Thạch Phong, tim đập không ngừng gia tốc, cảm giác không thể tin.
- Ngươi… ngươi là Dạ Phong?
Hỏa Vũ không thể tin được hỏi.
Sở dĩ nàng đến thung lũng Cuồng Phong, là vì nghe nói Võ Lâm Minh muốn đối phó đồng đội của Dạ Phong, nghĩ muốn đi qua giúp đỡ một tay, nói không chừng còn có thể nhìn thấy Dạ Phong thật.
Thế nhưng không nghĩ tới, vận mệnh trêu người.
Vốn dĩ nàng muốn trợ giúp Dạ Phong, kết quả ngược lại được Dạ Phong cứu.
Chẳng lẽ đây là sự an bài của vận mệnh?
Nghĩ tới đây, gò má trắng nõn như tuyết của Hỏa Vũ đỏ ửng nhàn nhạt, cảm giác mình suy nghĩ nhiều, cũng không rõ ràng lắm vì sao bản thân sẽ nghĩ như vậy.
- Không sai, ta đúng là Dạ Phong, sao thế, ngươi biết ta?
Thạch Phong nhìn Hỏa Vũ kích động, không rõ ràng lắm, hắn khẳng định không biết mỹ nữ có vóc người nóng bỏng trước mắt này, bất quá chứng kiến dáng vẻ của Hỏa Vũ, hình như là Hỏa Vũ biết hắn.
Mà Cuồng Chiến Sĩ Thủy Ngưu đứng ở một bên, nghe Thạch Phong nói mình chính là Dạ Phong, thần tượng của Hỏa Vũ xong, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, trong ánh mắt toát ra vẻ cuồng nhiệt.
Trước kia hắn cảm giác Thạch Phong không quá lợi hại, chỉ là được những người khác thổi phồng lên thành cao thủ.
Hiện tại hắn thật phục rồi.
Quả nhiên dưới thanh danh vang dội không phải là giả.
Có thể một mình đánh chết đoàn tinh anh của Võ Lâm Minh mà bọn họ không đối phó được, nếu đặt ở trước kia, cho dù người khác nói ba hoa chích choè, hắn cũng không tin, hiện tại ngoại trừ khiếp sợ, chính là sùng bái.
Khó trách Dạ Phong sẽ là thần tượng của Hỏa Vũ.
- Dạ Phong đại ca, ngươi không biết đâu, kỳ thật Hỏa Vũ tỷ là…
Thủy Ngưu lời còn chưa nói hết, đã bị Hỏa Vũ đạp mạnh một cái, đau nhe răng nhếch miệng, khi nhìn đến ánh mắt đủ để ăn thịt người kia của Hỏa Vũ, lập tức lựa chọn ngậm miệng, không dám nói nữa.
- Là cái gì của ta?
Thạch Phong càng nghe càng không rõ.
- Không có gì, Thủy Ngưu chỉ là thỉnh thoảng đầu óc không bình thường, Dạ Phong đại ca, ngươi không theo chúng ta rời đi sao?
Hỏa Vũ lắc đầu, lo lắng nói:
- Lúc này Võ Lâm Minh đến đây hơn hai trăm người, đã sớm bao vây tầng tầng lớp lớp, còn có mấy cao thủ cấp 9 rất lợi hại, đều mặc một bộ trang bị Huyền Thiết cấp, giết thật nhiều người đoàn bọn ta, nếu như bị mấy cao thủ ấy bao vây, căn bản trốn không thoát, hiện tại Dạ Phong đại ca rời đi còn kịp, nếu lại chờ một lát, muốn đi cũng khó.
Nếu không phải mấy cao thủ đó, đoàn đội của nàng cũng không tổn thất nặng nề, còn luôn bị đuổi theo đánh.
- Cao thủ cấp 9 sao?
Thạch Phong kinh ngạc.
Cao thủ cấp 9 ở trong Hồng Diệp Trấn tuyệt đối là cấp cao nhất rồi, hiện tại đột nhiên xuất hiện vài cao thủ ngầm cấp 9, còn là người của Võ Lâm Minh, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cao thủ cấp 9 thì thế nào.
Đã muốn đối phó hắn, vậy hắn sẽ tiếp đón toàn bộ, vừa vặn dùng để thử kiếm.
- Mấy người đi nhanh đi, ta ở chỗ này nhìn xem coi có cao thủ gì.
Thạch Phong mỉm cười, ngược lại rất muốn gặp những cao thủ này một lần.