Nửa đường gặp được bọn ăn cướp, cộng thêm khu thương mại lại đang náo nhiệt như vậy, muốn không đưa tới sự chú ý cũng khó.
Chỉ thấy Thiết Kiếm Cuồng Sư nói dứt lời, liền có một đống người chơi vây quanh tham gia náo nhiệt.
- Ơ, đây không phải Thiết Kiếm Cuồng Sư của Võ Lâm Minh sao?
- Tên ấy rất trâu bò sao?
- Nói nhảm, ngươi không nhìn xem cấp bậc cùng trang bị của tên đó sao, hắn ta chính là cao thủ cấp 5 hiếm thấy. Toàn thân từ trên xuống dưới chí ít có 6 món trang bị Thanh Đồng, cầm vũ khí kia ta cũng đã thấy, nó tên là Kỵ Sĩ Trưởng Kiếm, ở trong nhưng vũ khí Thanh̃ Đồng cấp 4 rất trâu bò, hơn nữa lúc trước tên đó tại dã ngoại giết không ít người chơi, đánh ra uy danh không chỉ chút xíu.
- Thôi đi ba ơi, không phải là dựa vào nhiều người, lấy nhiều bắt nạt ít, tính là bản lãnh gì. Có bản lĩnh thì đi đối nghịch cùng công hội lớn khác. Bọn họ cũng chỉ có thể ở nơi này ức hiếp người mới, còn há mồm đòi hai mươi ngân tệ. Đây cũng hơi quá đáng, coi như là những game thủ VIP kia trên người có ba bốn ngân tệ là đã không tệ rồi, chớ nói chi là hai mươi ngân tệ. Cái này rõ ràng không muốn để người sống mà.
- Suỵt, nhỏ giọng một chút, tên đó cũng không phải là lấy nhiều bắt nạt ít, tên đó thực có thực lực. Trước đấy ở game võ hiệp thực tế ảo khác cũng coi là cao thủ đứng đầu, buộc lòng liên tục chiến đấu nhiều nơi trong Thần Vực. Ngày hôm qua đoạt quái ở dã ngoại, tên đó một người xử lý bốn người chơi phe kia, bốn người ây cũng không ph́ải là gà mờ, đều là tay sành trò chơi, so với chúng ta đều mạnh hơn một chút. Nếu để cho tên đó nghe được, chỉ cần ngươi dám rời khỏi tiểu trấn, vậy coi như ngươi chết chắc rồi, đến lúc đó ngươi chỉ có một đường ra, xóa nick lập lại…
Nghe đến đó, người chơi vây xem đều hít một hơi lạnh lẽo, không dám lại nói lung tung, nhìn về phía Thạch Phong quăng đi ánh mắt thương hại. Chọc ai không chọc, lại rước lấy một cao thủ, hơn nữa là một cao thủ bao che khuyết điểm. Hai mươi ngân tệ này là bắt buộc phải đền rồi, trừ phi xóa nick lập lại, nhưng lên tới cấp 4 cũng không dễ dàng, nếu như xóa nick, cố gắng hơn hai ngày liền uổng phí, người thường tình nguyện đền chút tiền, cũng không muốn xóa nick.
- Người nọ là họa đến dồn dập nha, nếu như bình thường, tốn ít tiền liền có thể gom góp được hai mươi ngân tệ, hiện tại tiền của trò chơi không chỉ giá cả đắt, còn rất khó thu được.
- Ai nói thế, giá thu cao như vậy, ta đều muốn bán đi, bất quá với xu thế này, về sau còn có thể tăng, ta muốn dồn nhiều một ít, giữ lại sau này bán.
Ngay khi người chơi vây xem cảm khái Thạch Phong không may mắn, ở một cai sáp hạ̀ng trên đường cái, có mấy người chơi mặc trang bị xa hoa, lẳng lặng nhìn Thạch Phong, mỗi người đều mỉm cười.
- Thứ Tâm đại ca, chúng ta có cần đi lên giúp một chút hay không? Như vậy cũng có thể làm cho Dạ Phong thiếu nợ chúng ta một cái nhân tình.
Một Mục Sư nam như con khỉ gầy nhom nhìn về phía Thứ Tâm nói.
Thứ Tâm chợt lặng im suy nghĩ, cảm thấy rất có lý. Tuy Thạch Phong kỹ thuật rất mạnh, lại nhận thức đại nhân vật như nữ thần Băng Tuyết. Nhưng gặp phải cao thủ lỗ mãng như tên Thiết Kiếm Cuồng Sư kia, cộng thêm có công hội cầm cự, song phương đánh nhau, khẳng định Thạch Phong bất lợi. Nếu như đến lúc đó giúp Thạch Phong một tay, Thạch Phong nhất định sẽ biết ơn hắn.
Đại cao thủ rất coi trọng nhân tình, có đôi khi có người đầu tư tài chính nhiều cỡ mấy, nhưng vẫn thiếu đại cao thủ như vậy. Thế nhưng nghĩ muốn mời được họ, không có quan hệ tốt nhất định, bình thường đều là nhìn cũng không nhìn, thậm chí còn sẽ bị đại cao thủ khinh bỉ, ngay chút văn hóa còn không có, cho là mình là ai?
- Đi qua nhất định phải đi, bất quá chúng ta cứ chờ một chút, tại thời điểm mấu chốt đi ra, mới có thể bộc lộ ý nghĩa của chúng ta. Vừa vặn cũng làm cho những công hội chưa nhập kia biết rõ thoáng sự lợi hại của chúng ta.
Thứ Tâm nhẹ giọng nói xong, trong đôi mắt còn lòe ra một ánh nhìn lạnh lẽo.
Ở giới trò chơi thực tế ảo nhiều năm, Thứ Tâm biết rõ một đạo lý, giao thiệp nhiều thêm một cao thủ, từ nay về sau là hơn một con đường. Huống chi Thạch Phong chính là đại cao thủ ở ẩn quen biết nữ thần Băng Tuyết, không kết thân thật tôt, nǵược lại đi đối địch, quả thực là tự tìm phiền phức, là từ nay về sau dựng thêm một kẻ địch cực mạnh.
Công hội nhỏ rốt cuộc vẫn chỉ là công hội nhỏ, ra lăn lộn nhiều năm như vậy, chút năng lực quan sát đều không có, không bao lâu khẳng định bị loại bỏ.
Đến lúc đó cầm Võ Lâm Minh giết gà dọa khỉ, cũng có thể giúp địa vị của Liên Minh Thích Khách vững chắc tại Hồng Diệp Trấn.
- Fuck, mày không phải rất trâu bò sao, thế nào ngu người rồi? Ta đã sớm nói, ta sẽ trở lại, đến lúc đó sẽ là thời điểm mày chết, hiện tại ngoan ngoãn dâng hai mươi ngân tệ, mày còn có thể lăn lộn tiếp, bằng không liền xóa nick chơi lại đi.
Nhìn Thạch Phong trầm mặc không đáp, Tây Môn Phiêu Huyết đứng sau lưng Thiết Kiếm Cuồng Sư hết sức đắc ý, cho rằng Thạch Phong đang sợ hãi. Bất quá cũng đúng, thực lực Thiết Kiếm đại ca khó dò, mười tên này cũng không phải đối thủ. Chẳng qua chỉ là một người chơi bình thường, nhìn thấy khí phách mạnh mẽ của Thiết Kiếm đại ca, e rằng đã sợ choáng váng.
- Được rồi Phiêu Huyết, ta cũng không muốn thêm chuyện, ta cũng không phải ác bá, hai mươi ngân tệ này cũng coi như là lần giáo huấn cho hắn ta, để hắn ta biết rõ người nào dây vào được, người nào không nên dây vào.
Thiết Kiếm Cuồng Sư liếc Tây Môn Phiêu Huyết, quay đầu nhìn về phía Thạch Phong ngạo nghễ nói.
- Ngươi cũng không cần lo lắng, Thiết Kiếm Cuồng Sư ta đây nói lời giữ lời, đưa hai mươi ngân tệ, chỉ cần ngươi từ nay về sau không chọc tới Võ Lâm Minh, Võ Lâm Minh cũng sẽ không tìm ngươi gây sự.
Nghe được Thiết Kiếm Cuồng Sư nói như vậy, Thạch Phong thật đúng lấy hai mươi ngân tệ trong ba lô ra, ánh bạc lập lòe, mê hoặc lòng người.
Ở thời kỳ mấu chốt thế này, hai mươi ngân tệ chính là rất nhiều điểm tín dụng, cũng rất khó mua đến nhiều như vậy, chớ nói chi là xuất ra hai mươi ngân tệ một lần.
- Mẹ nó, thằng nhóc này thật là có tiền, hóa ra Phiêu Huyết nói là sự thật! Thằng nhóc mày đúng là kẻ giàu có, không bằng chúng ta làm bạn bè đi, từ nay về sau ta bảo kê chú, sau này ai chọc giận ngươi, chính là chọc Võ Lâm Minh bọn ta.
Thiết Kiếm Cuồng Sư nhìn hai mươi ngân tệ, chấn động, nuốt nước miếng một cái. Ngay cả trên người hắn hiện tại cũng không có hai mươi ngân, không nghĩ tới Thạch Phong một cái người chơi bình thường có thể lấy ra hai mươi ngân tệ. Có những ngân tệ này, đi tranh đoạt bản thiết kế Vi Quang nắm chắc lại thêm vài phần.
Người chơi vây xem chứng kiến những ngân tệ này, khiếp sợ miệng đều phải rớt xuống.
Thạch Phong kia cũng quá có tiền rồi, tuyệt đối là nhà giàu.
Một ít cao tầng công hội lớn sau khi thấy, lập tức đỏ mắt, Thiết Kiếm Cuồng Sư này cũng thật may mắn quá rồi, tùy tiện tìm một ngươì chơi, cũng có thể gặp phải kẻ giàu có.
- Làm sao lại như vậy?
Thứ Tâm ở xa sau khi thấy, nét mặt vô cùng khiếp sợ.
Bất quá Thứ Tâm khiếp sợ không phải vì nhiều tiền, mà là cử động của Thạch Phong hoàn toàn nằm ngoài sự dự liệu của hắn. Cho dù đánh chính diện không lại đi nữa, ñ ơi này là khu vực an toàn, ai cũng không dám động thủ. Đi dã ngoại với kỹ thuật của Thạch Phong, chạy trốn tuyệt đối không có vấn đề, tại sao phải tạm nhân nhượng miễn cưỡng, dâng lên hai mươi ngân tệ đâu này?
- Ngươi muốn hai mươi ngân tệ đúng không?
Thạch Phong cười nhìn về phía Thiết Kiếm Cuồng Sư hỏi.
- Ừm, chúng ta giao dịch đi.
Thiết Kiếm Cuồng Sư phát giác mình thất thố, lập tức nghiêm túc lại, muốn cùng Thạch Phong giao dịch. Vào lúc mọi người ở đây hâm mộ Thiết Kiếm Cuồng Sư lấy trắng hai mươi ngân tệ.
Một thanh trường kiếm đen nhánh vô cùng, đâm vào trong ngực Thiết Kiếm Cuồng Sư, trong nháy mắt Thiết Kiếm Cuồng Sư mất hơn một trăm điểm sinh mệnh, vừa muốn phản kháng, phát hiện rất nhiều xiềng xích trói buộc hắn ta lại, không thể động đậy được.
Thạch Phong lạnh nhạt rút Thâm Uyên Giả ra, một cái Trảm Kích, một cái Liệt Địa Trảm, chém vào thân thể Thiết Kiếm Cuồng Sư. Điểm sinh mệnh của Thiết Kiếm Cuồng Sư điên cuồng giảm xuống, không thấy dừng lại.
Sức mạnh của Ma Khí kinh người, chớ nói chi là có Trảm Kích cấp 6 cộng thêm Liệt Địa Trảm cấp 4, giết chết Kiếm Sĩ một thân Thanh Đồng cấp 5, thật sự rất dễ dàng, càng chưa nói đến việc chủ động đánh lén, dù cao thủ cũng làm theo đó mà ngã xuống.
Sau đó lập tức mang đi hết thảy điểm sinh mệnh của Thiết Kiếm Cuồng Sư. Ngay cả năng lực phản kháng Thiết Kiếm Cuồng Sư cũng không có, liền hét thảm một tiếng, nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, sau đó hóa thành những ngôi sao lấp lánh, lưu lại một trang bị.
- Các ngươi ai còn muốn?
Thạch Phong nhìn về phía Tây Môn Phiêu Huyết và những thành viên Võ Lâm Minh còn lại, cười vui vẻ mở miệng.
Lập tức cả đường cái biến thành hoàn toàn tĩnh mịch, ai cũng nói không nên lời nửa câu.