Bạch Khinh Tuyết đưa ra lời mời, làm cho Triệu Nguyệt Như và Hiểu Nguyệt đều rất chú ý.
Thực lực của Thạch Phong khẳng định rất cao, nhưng các nàng không có xem qua cụ thể, rất tò mò điều này, muốn biết một chút về thực lực của Đoán Tạo Sư thủ tịch Tinh Nguyệt Vương Quốc trong truyền thuyết.
- Đúng rồi, Hắc Viêm đại ca, đến tiểu đội chúng ta đi, tiểu đội chúng ta kỹ thuật rất tốt, cùng nhau thăng cấp hiệu suất sẽ mau không ít.
Hiểu Nguyệt đứng cười nói.
Triệu Nguyệt Như trừng Hiểu Nguyệt, lại cướp lời nàng muốn nói trước.
Hiểu Nguyệt trốn về sau lưng Bạch Khinh Tuyết, le lưỡi nhỏ với Triệu Nguyệt Như, rất là đáng yêu.
Triệu Nguyệt Như tức giận dậm chân, sóng lớn trước ngực phập phồng bất định, nếu không phải Hắc Viêm ở đây, nàng sẽ dạy dỗ cô nhóc kia một hồi.
Các mỹ nữ hết sức tò mò với thực lực của Thạch Phong, hai người chơi nam còn lại ý chí chiến đấu ngẩng cao, dựa vào cái gì mà ba mỹ nữ đều quan tâm Thạch Phong như thế, lập tức sinh ra lòng so bì, mang theo ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Thạch Phong, không tin mình kém đối phương.
Đối với những ánh mắt khiêu khích kia, Thạch Phong chẳng thèm ngó tới, trầm thấp nói:
- Cám ơn ý tốt của Bạch tiểu thư, bất quá ta ở nơi này có nhiệm vụ phải làm, không thể cùng mọi người thăng cấp.
- Nhiệm vụ sao?
Bạch Khinh Tuyết có chút kinh ngạc, nơi này là khu vực quái vật cấp 8, nàng rất tò mò nhiệm vụ này, bất quá hỏi thăm bí mật người khác là không lễ phép, lập tức khách khí nói:
- Chúng ta sẽ không quấy rầy, nếu như ngươi cần giúp đỡ, cứ việc nói, tuy không biết có thể giúp hay không, bất quá chúng ta nhất định sẽ hết sức.
Nghe được Bạch Khinh Tuyết nói như vậy, Thạch Phong mỉm cười, có người đồng ý giúp đỡ đương nhiên là chuyện tốt, tiến vào Pháo đài thép cũng không phải dễ dàng như vậy, khẳng định có quái vật canh giữ, tự mình giải quyết quá chậm, nếu có tiểu đội thực lực mạnh như thế này, có thể tiết kiệm không ít thời gian.
- Vậy thì tốt quá, ta cần đi một chỗ, bất quá chỗ đó quái rất nhiều, không dễ đi vào, các ngươi có thể giúp ta thanh lý những quái kia không?
Thạch Phong nói.
Vốn Bạch Khinh Tuyết còn muốn kéo gần quan hệ với Thạch Phong, không nghĩ tới Thạch Phong lại chủ động để họ hỗ trợ, đáp ngay:
- Được, ta tổ ngươi (ý là cho vào đội), ngươi dẫn đường đi.
Thạch Phong tiếp nhận lời mời, gia nhập tiểu đội của Bạch Khinh Tuyết.
Có Thạch Phong dẫn đường, đoàn người rất nhanh liền tới khu trung tâm thung lũng Fisies.
- Vượt qua khu rừng cây này có thể tới nơi, bất quá bên trong có rất nhiều Điểu Nhân, đều ẩn mình trên cây, sẽ rất khó phát hiện, luôn phải chú ý Điểu Nhân bay xuống từ trên trời, nếu bị móng vuốt của bọn chúng bắt được, sẽ mang ngươi bay lên không trung, ném xuống ngã chết.
Thạch Phong vừa đi vừa nhắc nhở.
- Không phải là Điểu Nhân thôi sao, sợ cái gì, xem bọn này thu thập những Điểu Nhân kia như thế nào.
Thuẫn Chiến Sĩ vỗ ngực, khinh thường nói.
Thạch Phong không nói gì, chỉ yên lặng tách ra lá cây chắn ngang.
Bất quá Bạch Khinh Tuyết không có chủ quan, mà ra lệnh:
- Tất cả mọi người chú ý bầu trời, thời khắc mấu chốt bảo vệ trị liệu.
- Vâng!
Hai người chơi nam lập tức nghiêm túc lại, không dám khinh thường, gắt gao canh giữ ở bên người Hiểu Nguyệt, chỉ cần Hiểu Nguyệt không chết, có thể sau cuộc chiến phục sinh bọn họ, như vậy giảm bớt tổn thật điểm kinh nghiệm và độ thuần thục kỹ năng rất nhiều.
Quả nhiên không bao lâu, trên ngọn cây bay xuống bốn con Điểu Nhân đầu chim thân người cánh trắng, móng vuốt hai chân bay nhanh xuống, giống như chim ưng vồ mồi, thoáng cái liền tóm lấy nam Du Hiệp, mọi người còn lại tay mắt lanh lẹ, dùng vũ khí chặn mới tránh khỏi.
- Giết chết chúng nó! Nguyệt Như công kích Điểu Nhân đang bắt Tiểu Tống, dựa vào lưng Nguyệt Nhi.
Bạch Khinh Tuyết hô to một tiếng, một cái Toàn Phong Trảm bổ về phía hai con Điểu Nhân, hai con Điểu Nhân ấy phản ứng rất nhanh, trực tiếp bay lên tránh đi, sau đó Bạch Khinh Tuyết thi triển Xung Phong chạy đi cứu Du Hiệp tên Tiểu Tống bị bắt.
Tuy Tiểu Tống cầm đôi đao vẫn luôn phản kháng, bất quá móng vuốt Điểu Nhân rất cứng rắn, như thế nào cũng bổ không ra, muốn công kích Điểu Nhân, nhưng lại chém không trúng, chỉ có thể bất đắc dĩ bị tóm lên, chậm rãi bay lên không trung.
Triệu Nguyệt Như thi triển Viêm Bạo đánh vào trên cánh Điểu Nhân cấp 9, tạo thành 53 điểm tổn thương, ngọn lửa đốt rụi bộ lông, trong nháy mắt Điểu Nhân rơi xuống, vừa vặn Bạch Khinh Tuyết đã chờ ở dưới, thuận tay bổ một trảm vào cổ Điểu Nhân, chém bay Điểu Nhân, tạo thành 61 điểm tổn thương.
Triệu Nguyệt Như và Bạch Khinh Tuyết đối mặt Điểu Nhân cấp 9, chênh lệch những 4 cấp, có thể đánh ra thương tổn cao như vậy, đã không dễ dàng rồi.
Điểu Nhân bị thương nhìn như rất thảm, bất quá thanh máu của Điểu Nhân chừng 1000 điểm, chút điểm tổn thương kia đối với chúng nó mà nói không coi vào đâu, nhả xíu nước miếng bôi chút là ổn.
Hơn nữa hình thức công kích của quái vật biết bay, mấy người bên Bạch Khinh Tuyết là lần đầu tiên tiếp xúc, cũng không biết phương thức công kích và kỹ xảo chiến đấu hữu hiệu.
Tuy tiểu đội Bạch Khinh Tuyết đã cứu được Du Hiệp Tiểu Tống, bất quá đối mặt bốn con quanh quẩn trên trời, Điểu Nhân nắm giữ chủ động, chính là lâm vào bất lợi. Ngoại trừ Bạch Khinh Tuyết và Triệu Nguyệt Như thương tổn vượt qua 50 điểm, Du Hiệp và Thuẫn Chiến Sĩ thương tổn đều không vượt qua 20 điểm, không phải là bọn họ quá yếu, mà Điểu Nhân mặc áo giáp, phòng ngự không thấp, tăng thêm đẳng cấp áp chế, tự nhiên thương tổn không có bao nhiêu.
- Thằng ranh này có ý gì, nửa ngày cũng không tới hỗ trợ, còn ở một bên nhìn xem, không phải là hổ giấy chứ!
Thuẫn Chiến Sĩ nhìn không được, nhỏ giọng châm chọc nói.
Ngay khi Thuẫn Chiến Sĩ vừa dứt lời, Thạch Phong liền có hành động.
Đột nhiên nhảy lên trên cây, thông qua cây cối, cộng thêm tốc độ của Thạch Phong đạt đến 40 điểm, mở ra kỹ năng che giấu Võ Nghệ Cao Cường, thoải mái bay vọt xuyên qua trên tàng cây, giống như cao thủ võ lâm, một kiếm tiếp một kiếm chém lên người Điểu Nhân giữa không trung.
Thạch Phong chém ra mỗi một kiếm đều tạo thành 160 điểm tổn thương, cao hơn gần gấp ba so với thương tổn mấy người bên Bạch Khinh Tuyết đánh ra.
Điều này làm cho Thuẫn Chiến Sĩ và Du Hiệp lập tức ngậm miệng.
Hiểu Nguyệt mang vẻ mặt sùng bái nhìn Thạch Phong nhảy trong rừng, hai mắt lóe lên ánh lửa.
Triệu Nguyệt Như nhìn thôi cũng có chút mê muội, không giống với vài người chỉ gặp được chút may mắn.
Chỉ có Bạch Khinh Tuyết biểu hiện rất hờ hững, bất quá loại phương thức chiến đấu này của Thạch Phong, để nàng có không ít dẫn dắt, cảm thấy phương thức chiến đấu trước kia có chút cũ kỹ, không biết thay đổi cho hợp, nhưng cái này cũng không có cách nào, trò chơi thực tế ảo hồi xưa không có phương thức chiến đấu linh hoạt như vậy, muốn trong thời gian ngắn thay đổi, không dễ dàng.
Không mất bao nhiêu thời gian, bốn con Điểu Nhân xoay quanh trên bầu trời đều thành chim chết, nặng nề ngã trên đất, tuôn ra vài đồng tệ và một vài cọng lông chim.
- Chúng ta đi thôi.
Sau khi Thạch Phong hạ xuống đã thu hồi hai kiếm, tiếp tục đi về khu vực cần.
- Hắc Viêm đại ca, ngươi đừng đi nhanh như vậy, ngươi dạy ta chiến đấu như thế nào được không?
Hiểu Nguyệt hưng phấn đuổi theo, loạng choạng ôm lấy cánh tay Thạch Phong.
- Đây là kỹ xảo chức nghiệp cận chiến mới cần, một Mục Sư như cô không cần học đâu.
Thạch Phong không nghĩ tới Hiểu Nguyệt lại có vẻ ngây ngô như vậy, hoàn toàn không giống danh nhân lớn vài năm sau.
- Cái cô gái nhỏ này, nếu mà nhảy lên sẽ lật cả ngói nhà, Hắc Viêm đại ca không phải đã nói, ngươi không thích hợp sao.
Triệu Nguyệt Như thở phì phì kéo Hiểu Nguyệt ra, trong lúc vô tình cách gọi Thạch Phong cũng thay đổi, nhất thời thân thiết hơn chút.