[39] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Bắt Được Thực Hủ Yêu
Dưới sự chỉ huy của Godo, một con thực hủ yêu lao tới Cố Phán Hề, đồng thời ở giữa không trung phun ra dịch ăn mòn xanh biếc.
Nhưng chất dịch nhờn này còn chưa kịp tiếp xúc với cơ thể Cố Phán Hề đã bị ánh sáng trắng hất văng ra, sau đó Cố Phán Hề đạp mạnh tới trước một cái, túm lấy cổ thực hủ yêu, dùng sức một phát làm làn da của nó nứt toát, trong những khe hở kia lóe ra ánh sáng màu trắng.
Buông tay, thực hủ yêu rơi xuống đất thành một đống khối vụn nhưng không hề có huyết dịch chảy ra, bởi vì máu của nó đã bị ánh sáng hơ khô mất rồi.
Biểu tình của Godo lại càng ngưng trọng hơn, bốn con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Cố Phán Hề.
Nó hiểu được, cũng giống như đám nhân loại vô dụng ở bên cạnh Cố Phán Hề, đám quái vật lây nhiễm của hắn cũng chỉ có thể hỗ trợ một chút mà thôi, thậm chí ngay cả kéo dài thời gian để nó chạy trốn cũng rất cố sức.
Cho nên, nó nhất định phải tự mình ra tay.
Số xúc tua nhỏ chia chít rậm rạp ở phía sau Godo bắt đầu biến thành lớn hơn dài hơn, phần đầu mọc ra gai nhọn sắc bén, chỉ cần bị cái gai này đâm trúng thì sẽ bị tiêm virus tang thất vào cơ thể!
Nhìn thấy mớ xúc tua này, Ôn Văn rụt về sau xa hơn chút nữa, bị cuốn vào trong cuộc chiến của hai vị này rồi bị chích cho một phát virus thì chẳng vui chút nào.
Đối diện với mớ xúc tua đầy gai nhọn kia, Cố Phán Hề không có chút sợ hãi nào, trên tay kia ngưng tụ thành một cái khiên sáng lóng lánh, nhắm về phía Godo.
Hai bên bắt đầu va chạm.
Đám thực hủ yêu, con chuột khổng lồ và cái cục nước bẩn không biết là gì kia bắt đầu dùng phương thức của mình tấn công Cố Phán Hề.
Nhưng cho dù đối mặt với nhiều quái vật như vậy, thân thể Cố Phán Hề vẫn kiên cố không thể nào bị tổn thương, giống hệt như một thiên sứ chân chính, dùng bạo lực nghiền ép đám quái vật này.
Ôn Văn núp ở phía sau nhìn thực hủ yêu phun ra dịch nhờn ăn mòn mà thèm thuồng.
"Phải nghĩ cách túm một con thực hủ yêu mới được, bằng không chuyến này triệt để trắng tay rồi."
Sau đó Ôn Văn bắt đầu tìm kiếm mục tiêu tiện ra tay trong số thực hủ yêu kia, có một con bò ở bên ngoài không ngừng phun ra dịch nhờn về phía Cố Phán Hề.
Dịch nhờn của thực hủ yêu mặc dù không có cách nào ăn mòn được ánh sáng trắng trên người Cố Phán Hề nhưng vẫn có thể làm suy yếu đi, nhờ đó cũng giảm bớt áp lực cho Godo.
Nó đang phun hăng say thì đột nhiên có một con dao đâm vào vai.
Nó quay đầu lại, ánh mắt kép tởm lợm nhìn về phía Ôn Văn nhưng không phát hiện gì, nó quay đầu lại tiếp tục công việc phun dịch nhờn của mình.
Sau đó lại thêm một dao nữa ghim vào người.
Tiếp đó lại một dao nữa...
Rốt cuộc, lúc trên người bị ghim tới con dao thứ sáu, cơ thể mẹ khống chế con thực hủ yêu này cũng bắt đầu chịu không nổi, cái con sâu chết tiệt lén lén lút lút kia rốt cuộc muốn ghim bao nhiêu dao chứ hả?
Nó dùng ánh mắt ra hiệu với thực hủ yêu, con thực hủ yêu kia lập tức gầm thét phóng tới chỗ Ôn Văn, trên người bị ghim sáu dao, có là kẻ ngu cũng biết mấy con dao này tới từ hướng nào.
Thực hủ yêu chạy rất nhanh, nó quẹo một phát liền chui vào trong cống thoát nước mà Ôn Văn đang trốn, sau đó liền vấp té...
Đúng vậy, lúc quyết định ném dao thu hút sự chú ý của thực hủ yêu, Ôn Văn đã phóng ra xiềng xích tạo thành một cái bẫy gạt chân ngựa đơn giản.
Xiềng xích màu đen rất khó bị phát hiện trong hoàn cảnh cống thoát nước tối tăm này.
Thừa dịp nó ngã chỏng vó, Ôn Văn lập tức cưỡi lên người nó, dùng xiềng xích ghìm chặt cổ nó, muốn khống chế nó.
Trải qua quan sát, Ôn Văn phát hiện dịch nhờn chỉ có thể phun ra từ miệng nó nên chỉ cần ở phía sau lưng nó thì sẽ an toàn.
Theo lý thì lâm vào tình thế như vậy cuộc chiến đã sớm kết thúc rồi, nhưng thực hủ yêu ở trước mắt Cố Phán mới yếu đuối như một con búp bê vải mà thôi, Ôn Văn muốn khống chế nó thật sự không dễ dàng.
Sức mạnh của nó thậm chí còn lớn hơn cả Ôn Văn đang sở hữu thể chất vampire, nhưng xét về phương diện tốc độ thì chậm hơn không chỉ một bậc, cộng thêm thân mình trơn trượt, không chỉ phần đầu là côn trùng, thân thể cũng có cấu tạo lớp giáp như côn trùng.
Ôn Văn chỉ có thể dùng xiềng xích trói chặt, thuận tiện ghim thêm dao găm vào thân mình nó mới có thể miễn cưỡng cố định ở phía sau, cảm giác như đang chinh phục một con ngựa hoang cuồng bạo.
Thực hủ yêu không ngừng đập vào tường hoặc mặt đất để tạo thành va chạm kịch liệt, Ôn Văn bị tông tới mắt nổ đom đóm.
"Sinh lực của con quỷ này quá dồi dào, cho dù mình có thể chất tự lành cũng chịu không thấu!"
Mục đích của Ôn Văn không phải giết, muốn giết chết thì chỉ cần bắn vài phát đạn săn ma vào sọ não của nó là được, vấn đề là Ôn Văn muốn bắt sống nó.
Ý thức được cứ vậy thì không ổn, Ôn Văn cắn răng búng tay một cái, khí lạnh từ trong tay anh toát ra làm nhiệt độ cơ thể thực hủ yêu cấp tốc giảm xuống.
"Nếu lớn lên giống côn trùng thì tập tính có lẽ cũng không khác mấy đi?"
Ngoại trừ một số ít côn trùng, phần lớn đều sẽ chết khi đối mặt với giá rét, vì thế Ôn Văn mới dùng phương thức này để đối phó thực hủ yêu, trong nhiệt độ quá giá lạnh, cơ năng của nó sẽ bị đình trệ!
Sau khi đóng băng một hồi, động tác của thực hủ yêu ngày càng chậm hơn, cuối cùng hoàn toàn dừng lại, chỉ còn cọng râu trên đầu vẫn còn ngo ngoe.
Ôn Văn thở hắt một hơi, sợi xích màu đen tuôn ra trói chặt thực hủ yêu lại, sau đó từ từ kéo vào trong găng tay.
Giải quyết được thực hủ yêu, Ôn Văn ngồi bệt dưới đất thở hổn hển vài tiếng, sau khi hồi phục lại chút thể lực thì rút khẩu súng chứa đạn săn ma ra, rời khỏi cống thoát nước này.
Anh muốn đi chắt mót một chút, hai loại quái vật khác cũng có năng lực rất hấp dẫn, gặp được nhiều quái vật như vậy, lại còn có người giúp anh hấp dẫn hỏa lực, cơ hội như vậy quả thực không nhiều.
Nhưng khi nhìn thấy chiến trường, Ôn Văn phát hiện đã không còn gì để mình mót nữa rồi.
Chuột yêu khổng lồ bị cắt thành hai mảnh, cái đuôi thỉnh thoảng co rúm hay phát, mà cái cục nước bẩn kia.... ừm, chỉ còn sót lại một đống bẩn bẩn rớt xuống đất, không còn sót lại gì, cũng không có cách nào cứu chữa.
Còn có rất nhiều xúc tua của cơ thể mẹ tang thất bị chặt đứt, cả mấy con thực hủ yêu không bị Ôn Văn chọn vồ vào trạm thu nhận bị cắt cụt tay chân.
Cơ thể mẹ tang thất bị đánh tơi bời hoa lá, mà Cố Phán Hề thì ngay cả chút bụi nhỏ cũng không thể chạm vào lớp giáp của cô, chỉ là ánh sáng trắng đã yếu hơn lúc ban đầu khá nhiều mà thôi.
Bốn con mắt của Godo phát ra ánh sáng quỷ dị, nó muốn thao túng đám quái vật nhỏ để kéo dài thời gian cho mình bỏ trốn, nhưng Cố Phán Hề không cho nó có được cơ hội này.
Bây giờ chỉ cần nó đưa lưng về phía Cố Phán Hề thì chính là tự tìm đường chết, chờ đợi nó đúng là tử vong!
Hiện giờ thủ hạ của nó đã chết gần chết rồi, nếu còn tiếp tục giấu giếm thì tuyệt đối không thể nào trốn thoát, vì thế ánh mắt Godo lóe lên tia ngoan độc.
Số xúc tua còn lại đều tự đâm vào thân thể mình, cắt đứt nửa thân dưới như sâu lông của mình, huyết dịch tanh hôi văng tung tóe khắp mặt đất.
"Nó muốn tự hại mình à?" Ôn Văn quan sát cuộc chiến kinh hoảng.
Khi đống xúc tua kia ngừng lại, cơ thể mẹ tang thất cư nhiên bị phân tách ra làm hai, biến thành một quái vật hình người sở hữu tay chân và một con sâu lông có chân là bắp đùi nhân loại!
[hết chương 39]