[45] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Năng Lực Của Thụ Tinh
"Alo, Lâm đội trưởng, là tôi...."
"Ôn thám tử, tôi biết là cậu, trong nhóm thợ săn tự do chỉ có mỗi mình cậu là chịu thương chịu khó gọi điện thoại cho tôi mà thôi." Lâm Triết Viễn thở dài nói, lần này gọi tới cũng không biết lại làm chuyện thiêu thân gì rồi.
"Ah là vầy, tôi tiêu diệt được một con quái vật ở công viên nhỏ gần nhà máy xe hơi, bọn anh tới xử lý chút đi."
"Lại tiêu diệt quái vật?"
Âm thanh Lâm Triết Viễn nhịn không được cất cao, với hiệu suất làm việc của Ôn Văn, nếu như ở trong Hiệp Hội Thợ Săn thì nói không chừng đã được cấp trên khen thưởng, đồng thời còn có được kỳ ngộ tốt hơn.
Đáng tiếc, cậu ta chỉ là thợ săn tự do.
"Ah, còn nữa, hiện trường có mười mấy bộ thi thể, là những người bị mất tích khoảng thời gian gần đây, nếu người nhà có treo tiền thưởng tìm người thì nhớ gửi tiền vào tài khoản của tôi nha." Ôn Văn bổ sung.
"Tiền này mà cậu cũng không bỏ qua hả?" Lâm Triết Viễn kinh ngạc hỏi.
"Không ai treo thưởng thì tôi, nhưng nếu có thì sao bỏ qua được, tôi đâu có gia lớn nghiệp lớn như Hiệp Hội Thợ Săn bọn anh, nếu có người chết liền không lấy tiền thì tôi đã chết đói từ sớm rồi." Ôn Văn nhướng mày nói.
"Được rồi, cậu yên tâm, nếu có thì không thiếu phân tiền nào của cậu đâu."
"Đừng yếm bớt đấy!" Ôn Văn nhấn mạnh.
Lâm Triết Viễn bất đắc dĩ: "Yên tâm, sẽ không."
Cúp điện thoại, Ôn Văn cầm lấy mớ trang bị của mình, lại liếc nhìn số thi thể kia rồi rời khỏi công viên.
Sau khi báo tin tức lần hành động này cho Hiệp Hội Thợ Săn, Ôn Văn cũng không có cách nào, có Lâm Triết Viễn ở đây, Ôn Văn không thể nào thoát khỏi liên hệ với chuyện này, vì thế không bằng cứ trực tiếp báo cho bọn họ biết.
Trở lại xe, Ôn Văn lái xe về nhà.
Ah đúng rồi, mọi người vẫn chưa biết chiếc xe này từ đâu mà có.
Sau khi bắt được thực hủ yêu, Ôn Văn bị chiếc mô tô của Cố Phán Hề hấp dẫn, cũng sâu sắc cảm nhận được mình thiếu phương tiện đi lại, vì thế anh không do dự nữa, lập tức sắm cho mình một chiếc xe.
Đó là một chiếc xe xài rồi màu đen, giá cả không đắt, tính năng cũng ok, dù sao thì Ôn Văn cũng chỉ muốn một phương tiện đi lại mà thôi, chứ không phải muốn lái xe để trốn truy sát.
Trên cửa sổ xe dán miếng dán chống nhìn trộm, vì thế ở trong xe tiến vào Trạm Thu Nhận Tai Ách cũng không cần lo lắng bị người ta phát hiện, lúc cần thiết Ôn Văn có thể tiến vào từ đây.
Sau khi về nhà, Ôn Văn lập tức đi vào WC, tiến vào Trạm Thu Nhận Tai Ách.
Quỷ ngôn thụ tinh bị giam ở phòng giam Tai Họa - 0004, phòng bên cạnh phòng thực hủ yêu, lúc Ôn Văn đi vào, nữ vampire và quỷ hồn Tần Sảng vẫn như cũ.
Làm Ôn Văn có chút ngoài ý muốn là thực hủ yêu đã ăn hết số nội tạng heo mà anh đã ném vào, xem ra mặc dù đã biến thành con rối nhưng thực hủ yêu vẫn biết tự ăn đồ ăn, không đến mức để mình chết đói.
Điều này làm Ôn Văn rất vui mừng, ít nhất anh không cần lo lắng năng lực phun ra dịch ăn mòn của mình sẽ biến mất.
Mà phòng giam Tai Họa - 0004 lại làm Ôn Văn có chút kinh hãi, mặt đất của phòng giam này cư nhiên đã biến thành đất để quỷ ngôn thụ tinh có thể cắm rễ!
Những phòng giam giam giữ quái vật trước đó tuy có khác biệt nhưng cũng không có biến hóa quá lớn, nhưng căn phòng này xuất hiện đất thì làm Ôn Văn có chút khó hiểu.
Anh hiểu là phòng giam cho mỗi loại quái vật có chỗ khác biệt, anh cũng biết Trạm Thu Nhận Tai Ách có khoa học kỹ thuật cao hơn ngoài thực tế, nhưng có thể đột nhiên biến hóa ra đất như vậy thì thật sự không bình thường.
Số quái vật này được nhốt vào phòng giam theo thứ tự bị bắt giữ, không hề được chuẩn bị trước, ngay cả chính bản thân Ôn Văn cũng không biết mình sẽ bắt được quái vật gì.
Mà Ôn Văn cũng không phát hiện trong trạm thu nhận có người máy trí năng hay gì đó tương tự, cho nên số đất này rốt cuộc từ đâu mà có?
Nói chung thì nó làm Ôn Văn có chút kiềm nén, giống như Trạm Thu Nhận Tai Ách này là một sinh vật khổng lồ có ý chí của riêng mình vậy.
Mà Ôn Văn thì đang vận chuyển chất dinh dưỡng cho sinh vật này, mà số quái vật bị vồ vào đây chính là chất dinh dưỡng, sau đó sinh vật khổng lồ này sẽ cho anh chút phần thưởng ngon ngọt.
Suy nghĩ thật lâu, Ôn Văn vẫn không có được đáp án, trong trạm thu nhận này thật sự có quá nhiều thứ mà anh không hiểu, cũng không thể nào thay đổi, chỉ có thể tiếp tục sống như vậy.
Trước khi đáp án cuối cùng bị vạch trần, không quản suy luận theo hướng tốt hay hướng xấu thì đều không có ý nghĩa.
Sau đó, Ôn Văn đi tới khu đầu mối, dựa theo lệ cũ thử năng lực của quỷ ngôn thụ tinh, theo số lượng quái vật bắt được ngày càng nhiều, Ôn Văn cũng ngày càng quen việc quen tay hơn.
Khi biến thành thể chất quỷ ngôn thụ tinh, động tác của anh sẽ trở nên chậm chạp, nhưng năng lực phòng ngự sẽ tăng lên, năm giác quan đều yếu hơn tiêu chuẩn của người bình thường, ngay cả tư duy cũng trở nên chậm chạp, ngoài ra còn một khả năng khá đặc biệt chính là có thể khống chế lông tóc trên người mình để công kích...
Ôn Văn thử một chút, có thể dễ dàng khống chế tóc của mình, những sợi tóc ngắn trên đầu lúc nhúc ngọ nguậy trông quỷ dị như một ổ giun sắt, ngoài ra thì chẳng có hiệu quả gì khác.
Lực chống đỡ thì cũng chẳng mạnh bao nhiêu, không thể bay ra đâm mù mắt người khác, cũng không thể mọc dài ra để bảo vệ thân thể, thậm chí khi tóc bị gãy còn cảm thấy đau đớn!
"Hầy... thể chất này ngoại trừ gây cười thì không có tác dụng nào khác, đặt trong phòng giam làm vật biểu tượng vậy."
Ôn Văn trầm mặc bỏ qua năng lực này, sau đó chuyển Tai Họa - 0004 tới chiếc nhẫn trên ngón áp út, thấy được năng lực của quái vật quỷ ngôn thụ tinh.
Cái năng lực này tên là quỷ ngôn!
Dùng năng lực này có thể bắt chuốc bất cứ giọng nói nào mà mình từng nghe qua, ấn tượng càng sâu sắc thì âm thanh bắt chước càng chuẩn, ngược lại ký ức về âm thanh mơ hồ thì giọng bắt chước cũng rất thô.
Nếu là âm thanh rất quen thuộc thì không quản là giọng điệu hay thói quen cũng có thể bắt chước hoàn mỹ, đồng thời còn có chút ma lực làm người ta tin tưởng.
Trước đó Đào Văn và Lý Đại Trang dễ dàng bị quỷ ngôn thụ tinh dụ dỗ như vậy cũng vì năng lực này, bằng không... hai đứa nhỏ này cũng không dễ dàng tin tưởng âm thanh của cụ già kia.
Quỷ ngôn thụ tinh dựa vào năng lực này mới có được thu hoạch phong phú như thế, chỉ cần nó không săn quá nhiều lần, Hiệp Hội Thợ Săn sẽ không dễ dàng túm được đuôi nó.
Năng lực này rất thú vị, chắc chắn là thú vị hơn điều khiển tóc.
Sở dĩ Ôn Văn chọn làm thám tử có phần lớn nguyên nhân là bị bộ phim hoạt hình thám tử Conan của khu Anh Đào ảnh hưởng.
Trong bộ phim này cũng có một thiết bị có thể giả giọng người khác, nhờ vào nó mà có thể giải quyết được rất nhiều phiền toái.
Mà bây giờ bản thân Ôn Văn cũng có được năng lực này, anh không khỏi có chút hưng phấn, cho dù sau này không săn quái vật nữa cũng có thể đi biểu diễn giả giọng kiếm sống.
Làm xong tất cả thử nghiệm, Ôn Văn liền rời khỏi Trạm Thu Nhận Tai Ách, mở TV, dự tính bắt chước giọng nói của những người xuất hiện trong chương trình.
"Bánh nướng, bánh nướng, bánh nướng của tôi..."
"Xin chào mọi người, tôi là XX, là anh em thì mau tới chém gió...."
"Xin chào, tôi là thực tập sinh XXX, thích hát, thích nhảy, thích RAP, cũng thích chơi bóng rổ..."
...
[hết chương 45]