[71] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Chước Hổ & Quần Lang
Ôn Văn theo Miêu Hân Di tới trước phòng làm việc của Lâm Triết Viễn, sau đó một mình tiến vào, mặc dù cô là vợ của Lâm Triết Viễn nhưng ở nơi này thì cô là cấp dưới.
Trên người Lâm Triết Viễn quấn một tầng băng vải, trận chiến với L tiên sinh làm anh bị thương rất nặng, hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
"Anh tìm tôi có chuyện gì không? Thời gian của tôi đáng tiền lắm đấy." Ôn Văn như thường lệ bắt đầu luyên thuyên.
"Vấn đề cần hỏi, cậu đã trả lời trong phòng kia rồi, mời vào hiệp hội chắc cậu cũng không đồng ý, nên lần này tôi gọi cậu tới chủ yếu là có hai chuyện."
"Hai chuyện?" Ôn Văn nghi hoặc hỏi.
Lâm Triết Viễn giơ một ngón tay: "Thứ nhất, Cố Phán Hề đã rời khỏi thành phố Phù Dung Hà."
Ôn Văn nhún vai, hiểu ra: "Tôi cũng sớm đoán được rồi, cô ta là siêu thợ săn, không có khả năng ở lại một chỗ quá lâu."
"Hôm qua cô ta có gửi cho tôi một túi đồ, nói là thù lao của cậu, kiểm tra chút đi." Lâm Triết Viễn giao một chiếc hộp đặc biệt tinh xảo cho Ôn Văn.
"Thù lao của tôi có rồi à?"
Ánh mắt Ôn Văn sáng ngời nhìn thoáng qua Lâm Triết Viễn một cái rồi ôm cái hộp vào lòng, dự định sau khi về nhà rồi mới mở hộp ra.
Lâm Triết Viễn cười khổ: "Cậu không cần cảnh giác như thế, tôi biết thứ bên trong là gì, tất cả bưu phẩm gửi tới Hiệp Hội Thợ Săn đều phải kiểm tra..."
"Hơn nữa thứ này phân hội Phù Dung Hà bọn tôi cũng có góp tiền, đoạn thời gian này cậu hoạt động dăn giết quái vật tích cực như vậy, cộng với hỗ trợ ở khu vui chơi Phù Dung Hà, tất cả thù lao được gửi cho Cố Phán Hề để mua thứ này cho cậu."
"Vậy tôi phải cám ơn anh rồi."
Nói xong, Ôn Văn cũng không tiện tính toán nữa, thực mong đợi mở hộp ra.
Bên trong là hai khẩu súng, một khẩu hơi lớn một chút, trên lớp nền màu đen có hoa hoa văn như da hổ, cây còn lại nhỏ hơn một chút, rất tinh xảo, trên lớp nền màu trắng bạc là hoa văn chó sói màu xanh nhạt.
Bên cạnh mỗi khẩu súng có mười viên đại, mỗi viên có màu xám xanh.
Lâm Triết Viễn chỉ hai khẩu súng nói: "Đây là hàng cao cấp chỉ có thợ săn ở cấp bậc siêu thợ săn trở lên mới làm ra được, ngay cả tôi cũng rất hâm mộ đấy."
"Khẩu màu đen này gọi là Chước Hổ, tốc độ bắn rất chậm nhưng uy lực rất lớn, mười viên đạn màu đỏ này là đạn nổ, uy lực của nó không hề yếu hơn hỏa tiễn RPG, đối với quái vật thì sát thương thậm chí còn mạnh hơn!"
"Cho dù là viên đạn bình thường cũng có thể phát ra hiệu quả của đạn săn ma, nếu sử dụng đạn săn ma thì uy lực lại càng mạnh mẽ hơn."
"Khẩu màu trắng gọi là Quần Lang, khẩu này có uy lực giống như súng bình thường, nó có hai loại trạng thái là tĩnh âm xạ kích và phân tán xạ kích, tốc độ rất nhanh, về phần nhanh cỡ nào thì cậu tự thể nghiệm mới biết được."
"Mười viên đại kia là đạn xuyên thấu, cho dù là tấm thép cũng có thể dễ dàng bắn thủng."
Nghe Lâm Triết Viễn miêu tả mà ánh mắt Ôn Văn sáng ngời, bàn tay vuốt ve hai khẩu súng thậm chí đã có chút run rẩy.
Giống như đang vuốt ve tình nhân trong mộng của mình vậy, đây đúng là vũ khí hạng nặng mà anh vẫn khao khát ước mơ, hai khẩu súng này thực sự quá soái, bỏ xa khẩu RPG kia!
"Trong hộp vẫn còn một lớp chắn, mở ra xem đi." Lâm Triết Viễn nói với Ôn Văn.
Ôn Văn dựa theo hướng dẫn của Lâm Triết Viễn mở tầng chắn của hợp gỗ, bên dưới cư nhiên chứa năm hộp đạn, mỗi hợp bốn mươi viên, tổng cộng là hai trăm viên đạn săn ma!
Hai mươi viên lần trước, Ôn Văn tiết kiệm nên vẫn chưa dùng hết, lần này đã có thêm nhiều như vậy.
Lâm Triết Viễn chỉ số đạn nói: "Số đạn này coi như phân hội Phù Dung Hà tặng cậu, đạn đặc biệt có giá rất cao, bình thường dùng đạn săn ma thay thể thí tốt hơn."
"Cái này có hơi quý quá." Ôn Văn nhét đạn vào túi tùy thân, giả vờ nhăn nhó nói.
"Cũng không quý gì, thực tế thì thứ này có thể sản xuất hàng loạt, chỉ là cung cấp cho thợ săn tự do như bọn cậu thì phải giới hạn số lượng, thế nào, có kích động muốn gia nhập hiệp hội không?" Lâm Triết Viễn dụ dỗ nói.
Ôn Văn bĩu môi, anh mới không bị viên đạn bọc đường đánh bại đâu.
"Ừm... hai cây súng này rất mạnh, khẩu RPG mà Hiệp Hội Thợ Săn bọn tôi đưa cho cậu... cậu cứ nháo động tĩnh lớn như vậy hoài bọn tôi cũng không tiện khai báo." Thấy Ôn Văn rất thích hai khẩu súng này, Lâm Triết Viễn thử dò hỏi.
"Không có khả năng, đó là của tui, là mấy người cho tui." Ôn Văn trực tiếp từ chối Lâm Triết Viễn, ống phóng hỏa tiễn chính là sự lãng mạn của đàn ông, lấy đi chính là muốn cướp đi sự lãng mạn của Ôn Văn.
Lâm Triết Viễn thở dài một tiếng: "Được rồi... aiz, chỉ hi vọng lần sau cậu đừng sử dụng ở nơi đông người nữa, như vậy làm khó bọn tôi lắm."
Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, một người mặc giáo phục màu đen, trước ngực đeo dây chuyền thánh giá bằng bạc, trên mặt đeo mặt nạ thuần trắng đi tới.
Ôn Văn kinh ngạc nhìn người này, chỉ có người của giáo hội Sáng Thế mới mặc giáo phục, nhưng rất hiếm khi mặc giáo phục đi ngoài đường thế này, lại còn đeo mặt nạ như sợ người ta nhận ra vậy.
"Tôi là thợ săn mới tới, trực thuộc giáo đường Vinh Quang, khoảng thời gian này tôi sẽ làm việc ở thành phố Phù Dung Hà, tên của tôi là Diêm Tu." Người nọ lạnh giọng nói.
"Theo âm thanh thì tuổi tác không quá lớn nhưng giọng điệu thì cứ như người ta thiếu tiền mình vậy, với lại giáo đường Vinh Quang là tổ chức nào? Sao mình chưa từng nghe qua vậy nhỉ." Ôn Văn đánh giá Diêm Tu, muốn biết rõ lai lịch của người này.
"Ôn thám tử, cuộc nói chuyện của chúng ta dừng ở đây, cậu ra ngoài trước đi, chú Cung đang ở bên phòng bệnh, nếu cậu muốn tới thăm thì tôi sẽ bảo thư ký dẫn cậu qua đó."
Sau khi Diêm Tu vào phòng, Lâm Triết Viễn không tiếp tục tám chuyện với Ôn Văn nữa, hai bọn họ có chuyện quan trọng hơn cần bàn.
"Được rồi, vậy tôi ra ngoài trước, đứng rồi, thứ này cám ơn nhá." Ôn Văn quơ quơ tay, anh biết rõ giá của hai khẩu súng này không nhỏ, Cố Phán Hề có thể làm ra loại hàng cao cấp thế này, Lâm Triết Viễn phỏng chưng cũng ra sức một phen.
Sau đó Ôn Văn vỗ vỗ vai Diêm Tu nói: "Mới tới hả, sau này ở chung vui vẻ nhá."
Diêm Tu gạt tay Ôn Văn, liếc nhìn anh, ánh mắt có chán ghét, có cao cao tại thượng, duy chỉ không có thân thiết hòa đồng.
Hay rồi, lại thêm một người khó sống chung.
Ôn Văn không để ý tới thái độ ác liệt của Diêm Tu, anh không phải người thích hoan nghênh, không cầu tất cả mọi người đều thưởng thức mình, ngoại trừ mỹ nữ, anh không muốn được người ta yêu thích đâu.
Rời khỏi phòng làm việc của Lâm Triết Viễn, Ôn Văn nói Miêu Hân Di dẫn mình tới phòng của chú Cung, anh muốn tới xem một chút.
"Đúng rồi chị dâu, tôi có chút chuyện muốn hỏi, giáo đường Vinh Quang có lai lịch thế nào vậy?" Ôn Văn đi theo phía sau Miêu Hân Di hỏi.
Miêu Hân Di sửa lời lại: "Xin hãy gọi tôi là Miêu thư ký, cậu cũng biết giáo hội Sáng Thế đúng không?"
"Đương nhiên biết, tín ngưỡng là Đấng Đạo Hóa, là tôn giáo hợp pháp lớn nhất liên bang, có mấy nghìn năm lịch sử, có vài khu lớn gần như toàn dân đều theo tín ngưỡng này."
Ôn Văn không chút nghĩ ngợi thuận miệng nói ra tư liệu về giáo hội Sáng Thế, mặc dù không phải tất cả người dân liên bang đều theo giáo hội nhưng tri thức về giáo hội thì ai ai cũng biết.
[hết chương 71]