[48] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Tập Kích
Chú Cung vừa uống trà lạnh ăn sủi cảo đông lạnh vừa giảng giải những kiến thức cơ bản của người siêu năng với Ôn Văn, nói tầm một tiếng thì Ôn Văn đã ghi chú đầy mấy trang giấy.
Ừm, làm một thám tử, tốc độ bút ký của Ôn Văn rất nhanh, có thể coi là tiêu chuẩn của tốc ký viên.
"Được rồi, đại khái thì thế tôi, bao nhiêu kinh nghiệm trong bụng tôi bị cậu moi hết rồi, chỉ được lấp bằng ba cái thứ thực phẩm đông lạnh."
Chú Cung đứng dậy, xoa xoa bụng cảm thán nói: "Nói ra thì cậu là người trẻ tuổi mà rượu không dính thuốc lá không dính, ăn thì chỉ ăn mớ hàng đông lạnh này, sống chẳng có gì thú vị."
"Tôi thấy chú ăn ngon lành còn gì..." Ôn Văn nhướng mày, sau đó anh có nấu thêm một nồi, cũng đã bị chú Cung tiêu diệt hết.
"Khụ khụ khụ, bình thường ở nhà tôi cũng ăn mấy món này, chỉ là không được ăn món ngon khác nên có chút thất vọng thôi, được rồi, không nói thêm nữa, tôi cũng phải đi rồi, còn ở nữa thì người trẻ tuổi sẽ không vui mất."
Chú Cung ăn mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, Ôn Văn rất muốn nói bây giờ mình không muốn đuổi nữa, chỉ là cuối cùng vẫn không nói.
Lúc châm chích cà khịa người khác Ôn Văn có thể nói rất lưu loát, nhưng những lời tiết lộ tình cảm thật sự của mình thì anh rất hiếm khi nói ra.
"Rất cám ơn buổi chỉ dạy này, tôi nợ chú một ân tình."
Tiễn chú Cung ra cửa, Ôn Văn trịnh trọng nói, anh rất ít khi cám ơn người khác, trước kia khi làm thám tử, Ôn Văn vẫn luôn là người nhận lời cám ơn.
"Cám ơn thì không cần, sau khi trở thành thợ săn tự do cậu đã hoạt động rất mạnh mẽ, như vậy đã giúp chúng tôi giảm bớt rất nhiều áp lực."
"Có lẽ cậu cũng nhìn ra được, nhân thủ của chúng tôi hiện giờ đang khá eo hẹp, vì thế cho dù cậu chỉ là nhân viên ngoài biên chế, chỉ cần cậu có thể giúp đỡ thì chúng tôi cũng không e ngại giúp đỡ cậu mạnh mẽ hơn. Nhưng nếu có thể, tôi hi vọng cậu gia nhập tổ chức, chúng tôi bây giờ thật sự không dễ dàng."
Sau khi nói xong, chú Cung liền xoay người rời đi, Ôn Văn thì quay trở về phòng, bắt đầu dọn dẹp hiện trường bẩn thỉu mà chính mình tạo ra.
Đúng là tự tạo nghiệt mà.
...
Một mình đi trên đường, chú Cung có chút xúc động, gần đây phân hội Phù Dung Hà của bọn họ thật sự quá bận rộn, bận tới mức chỉ dẫn cho Ôn Văn lại chính là ngày thả lỏng nhất của ông.
Giống như lời ông đã nói với Ôn Văn, Hiệp Hội Thợ Săn hiện giờ áp lực rất lớn, chỉ cần xác nhận là không có tâm tư xấu với hiệp hội, bọn họ không ngại để người siêu năng trở nên mạnh mẽ hơn.
Quái vật hay người siêu năng của tổ chức bí mật, những năm gần đây đám đáng ghét này ngày càng xuất hiện nhiều hơn.
Đột nhiên chú Cung dừng bước, trên con đường này không hề có người đi lại, tất cả cửa nẻo đều đóng chặt, cả con đường cực kỳ vắng vẻ, điều này hiển nhiên không bình thường.
Có người siêu năng ở gần đây đã ảnh hưởng tới mọi người!
"Ai đấy?"
Trong con hẻm nhỏ chật hẹp, một người đàn ông mặc áo khoác cổ cao màu đen đi tới đối diện chú Cung.
"Mày là.... Đọa Thần Huyết L, bọn tao vẫn luôn tìm kiếm mày, không ngờ mày lại chủ động xuất hiện." Trong lòng chú Cung có dự cảm không may.
"Bọn mày đang tìm tao... nhưng kỳ thực đang cũng đang tìm mày đấy, năng lực của mày có hơi phiền, sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của tao, cho nên mày chết đi." L tiên sinh mặt không biến sắc nói.
"Mày tin tưởng có thể bắt được tao, chứ không phải là tao bắt được mày à?" Chú Cung giống như tám chuyện mà hỏi L tiên sinh.
L tiên sinh lắc đầu: "Đúng vậy, tao nắm chắc, mày có kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn tao rất nhiều, thế nhưng dù sao thì mày vẫn chưa bước ra một bước kia, kết quả chiến đấu của tao và mày đã xác định rồi."
Chú Cung ném tàn thuốc đi, một quả cầu lửa bao lấy nó: "Sao mày biết tao sẽ xuất hiện ở đây?"
"Tao đã nói đủ nhiều rồi..."
L tiên sinh không nói thêm nữa, hai tay vươn tới trước làm thành động tác kỳ quái, hai con mắt nhanh chóng phình ra còn to hơn cả trứng ngỗng, chú Chung vừa định phóng lửa về phía hắn thì phát hiện mình không thể động đậy!
Không phải ràng buộc về tính chất vật lý mà càng giống như một loại kinh sợ hơn, giống như động vật nhỏ yếu sẽ vô thức kinh sợ kẻ săn đuổi cấp bậc cao hơn!
Ngay sau đó, L tiên sinh nhanh chóng xông tới, tay xẹt qua lồng ngực chú Cung, vết cắt thật dài xuất hiện, máu tươi phun ra!
Chú Cung còn không kịp khiếp sợ đã không còn sức lực ngã xuống đất, hết thảy diễn ra quá nhanh.
"Xin lỗi, còn chưa nói xong đã đánh lèn rồi, tuy mày chỉ là cảnh giới nắm giữ nhưng nếu mày dốc hết toàn lực thì tao cũng rất khó đối phó."
Trên tay L tiên sinh lộ ra một lưỡi dao cong màu đen, nhắm ngay cổ chú Cung mà chém xuống, nhưng ngay lúc này hắn nhìn thấy tay chú Cung phát ra ánh sáng đỏ hóng rực phóng về phía mình, tạo thành một cột lửa thật lớn!
Cột lửa tiêu tán, trên người L tiên sinh bao phủ một lớp năng lượng màu đen, vẻ mặt âm trầm, quần áo của hắn đã bị đốt trụi, gò má bên phải nổi lên mụn bóng nước, mặc dù đã đánh lén trước đó nhưng hắn vẫn còn sức phản công.
"Chết tiệt, thế mà vẫn chưa mất đi ý thức."
L tiên sinh gầm nhẹ một tiếng, lưỡi dao trên tay một lần nữa chém xuống cổ chú Cung, lần này không quản chú Cung có làm ra phản ứng gì cũng không thể cản được hắn!
Đột nhiên, một tiếng chuông lanh lảnh vang lên, lưỡi dao của L tiên sinh dừng lại trên cổ chú Cung.
L tiên sinh cắn răng, muốn tiếp tục chém xuống.
Sau đó tiếng chuông lại vang lên, đồng thời nhịp điệu cũng gấp gáp hơn.
"Không phải mày nói cho tao biết nó ở đây à? Sao bây giờ lại không cho tao giết chứ?" L tiên sinh đứng dậy, phẫn nộ quát.
Nhưng mà, không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại hắn.
"Mày đã không muốn nó chết thì tao tha cho nó đấy."
L tiên sinh thu hồi dao, con mắt cũng biến về hình dạng ban đầu, xoay người biến mất trong bóng đêm.
Trên dao của hắn có nọc độc trí mạng, cho dù bây giờ chú Cung không chết thì cuối cùng cũng phải chết vì loại độc này.
...
Ôn Văn đang ở trong nhà dọn dẹp, lúc đứng trước cửa sổ thì nhìn thấy ở phía xa có một cột lửa phóng lên cao.
Anh sửng sốt một hồi lâu rồi vội vàng mặc quần áo, chạy tới hướng đó.
Chú Cung tới đây kiểm tra anh, kết quả kiểm tra rất có lợi với Ôn Văn, nhưng nếu sau khi kiểm tra lại bị tập kích gặp chuyện không may thì Ôn Văn sẽ bị Hiệp Hội Thợ Săn hoài nghi!
Lúc Ôn Văn chạy tới, từ rất xa đã nhìn thấy chú Cung nằm dưới đất, anh không vội chạy tới kiểm tra thương tích mà lập tức gọi điện cho Hiệp Hội Thợ Săn.
Anh không thể xác định được là nơi này còn kẻ địch hay không, tùy tiện xông ra có khả năng sẽ bị tập kích, kẻ địch có thể dễ dàng giải quyết chú Cung thì đương nhiên cũng có thể dễ dàng giải quyết anh.
Chuyện liên quan tới sống chết của một thợ săn, Hiệp Hội Thợ Săn hành động rất nhanh, chỉ không tới mười phút, Lâm Triết Viễn đã từ trên một chiếc xe bước xuống.
Chuyện đầu tiên anh làm là bảo mười mấy nhân viên hỗ trợ vây ở xung quanh, sau đó anh tiến hành kiểm tra vết thương của chú Cung, làm anh an tâm là hiện giờ chú Cung vẫn chưa chết, nhưng xung quanh vết thương có màu đen, hiển nhiên là trên vũ khí có độc.
Ôn Văn từ trong bóng tối bước ra, đứng phía sau Lâm Triết Viễn.
[hết chương 48]