[50] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Quá Điên Cuồng
"Với năng lực của mình bây giờ thì không có cách nào tấn công được nó, cho nên nhất định phải ra chiêu bất ngờ..."
"Tốc độ di chuyển không quá nhanh, có lẽ nhờ vào cấu tạo cơ thể quái dị nên mới có thể dễ dàng né được công kích..."
"Nó không chủ động tấn công mình có lẽ không phải là không muốn, mà là không thể...
Ôn Văn vừa duy trì công kích mãnh liệt vừa nghĩ cách thoát khỏi tình huống này, sau khi quyết định chủ ý, anh xoay người bỏ chạy!
"Nếu nó không thể đuổi kịp thì mình cứ vậy chạy đi, nếu nó đuổi kịp..."
Tốc độ của Ôn Văn rất nhanh, nhưng bóng đen kia cũng không chậm, vẫn cứ bám sát phía sau Ôn Văn, cho dù không thể đuổi theo nhưng Ôn Văn cũng không có cách nào cắt đuôi nó.
"Quả nhiên không có cách nào đơn giản kết thúc như vậy..."
Ôn Văn đột ngột dừng lại, vì quá đột nhiên nên dày da để lại vết tích thật dài trên đường, ngay sau đó anh xoay người lại búng tay một cái, dịch ăn mòn màu xanh phun về phía bóng đen kia.
Người trước mặt bất ngờ dừng lại làm bóng đen hình người cũng có chút không ngừng kịp, chỉ có thể nhìn dịch ăn mòn phun tới chỗ mình, nhưng nó không hề hoảng sợ, thân thể màu đen giống như bị làn khói bị nứt ra, dịch ăn mòn xuyên qua kẽ nứt đó, không thể chạm vào nó.
"Loại công kích vụng về này không thể nào chạm vào tao đâu... mày..."
Đột nhiên bóng đen há to miệng, bởi vì Ôn Văn xòe năm ngón tay chắn phía trước dịch ăn mòn!
Bị bàn tay cản lại, chất dịch giống như vòi sen phun về phía bóng đen, dịch ăn mòn dày đặc làm nó không quản vặn vẹo thế nào cũng không né tránh được hết phạm vi ảnh hưởng!
Dịch ăn mòn giống như giọt mưa rơi lên người bóng đen phát ra tiếng xèo xèo và khói trắng, nó bắt đầu bị ăn mòn!
Làn da màu đen bị ăn mòn lộ ra thân thể trống rỗng ở bên trong, bên trong nó chẳng có gì cả, chỉ có một màu đen kịt.
"Tao sơ ý quá rồi... vì đánh bại tao mà nguyện ý phế một tay của mình, mày quả nhiên rất điên cuồng."
"Lần này coi như mày thắng, lần sau gặp mặt sẽ rất thú vị, mày chờ tao."
Nói xong, bóng đen thì trực tiếp hóa thành khói tan biến trong không khí, không để lại chút dấu vết nào.
Lúc nó mất đi năng lực phản kháng, Ôn Văn có thử muốn kéo nó vào trong trạm thu nhận, thế nhưng trạm thu nhận lại không có phản ứng gì với nó!
Bóng đen này mặc dù không thể công kích nhưng với kinh nghiệm của Ôn Văn thì thực lực của nó tuyệt đối không đến mức làm trạm thu nhận không có phản ứng như vậy, cho nên đáp án chỉ có một, anh vẫn chưa chế ngự được nó!
"Con mẹ nó, khó hiểu mà!"
Ôn Văn ngửa đầu nhìn bầu trời, tâm tình vừa mới chuyển biến tốt lại một lần nữa trở nên ác liệt.
Lúc này tay trái của anh chỉ còn lại xương trắng, dịch ăn mòn tuy là anh phun ra nhưng anh cũng không có khả năng miễn dịch với nó, vì muốn đánh bại bóng đen kia, Ôn Văn không thể hi sinh một tay của mình.
Nhưng may mắn là thần kinh cũng ăn mòn tới tê dại nên không cảm thấy đau đớn.
Ôn Văn giơ tay lên, dùng dao găm nạo đi toàn bộ phần máu thịt còn dính dịch ăn mòn, quá trình này đau tới nghiến răng nghiến lợi nhưng tay cầm dao của anh không hề run rẩy một chút nào.
Sau khi trên tay đã không còn dịch ăn mòn, tốc độ hồi phục cũng bắt đầu nhanh tới mức mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ cần dưỡng một đoạn thời gian thì cánh tay này có thể hồi phục như ban đầu.
"Mình quá yếu, mình muốn làm thợ săn chứ không phải một con cá mặn chỉ biết hò hét trợ uy hay thỉnh thoảng nhân cơ hội ăn hôi, phải nghĩ cách trở nên mạnh mẽ hơn!"
Lời nói của bóng đen trước khi biến mất làm Ôn Văn có cảm giác nguy cơ rất lớn, anh cảm thấy khi nó một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mình, nó tuyệt đối sẽ không dễ dàng đối phó như thế này.
"Mục đích của nó rốt cuộc là gì... chỉ muốn làm mình sa đọa thôi sao?"
...
Về tới nhà, Ôn Văn đặt mông ngồi trên ghế sô pha, lười tiếp tục dọn dẹp nhà.
Hiện giờ anh đang rất phiền, chú Cung bị tập kích và bóng đen hình người xuất hiện đã triệt để quấy rồi tâm tình vốn đã vững vàng bình ổn của anh.
Vì vậy anh mở máy tính, bắt đầu lướt xem tin của trang web thám tử, xem thử xem gần đây thành phố Phù Dung Hà đã xảy ra chuyện gì, hi vọng tìm được chút chuyện làm mình cảm thấy hứng thú, phân tán lực chú ý.
Sau đó, anh thấy được một tin.
Cảnh sát thành phố Phù Dung Hà phá được vụ án lớn, mười lăm người bị hại chỉ vì tiền!
Tài xế taxi họ Ngô nào đó suốt mấy tháng qua đã giết hại khách hàng cướp tài sản, thi thể thì chôn dưới tàng cây công viên gần xưởng chế tạo ô tô, hiện giờ đã tìm được, người nhà cũng đã tới nhận...
Tính chất vụ án này cực kỳ ác liệt, tình tiết nghiêm trọng, hung thủ họ Ngô kia không chút ăn năn hối lỗi, tòa án đã phán tử hình...
Người nhà của mười lăm người bị hại liên hợp biếu tặng cẩm kỳ cám ơn cảnh sát thành phố Phù Dung Hà, đồng thời cũng bày tỏ biết ơn Ôn tiên sinh đã cung cấp đầu mối quan trọng...
"Hiệp Hội Thợ Săn xử lý chuyện như vậy sao... cộng thêm xóa bỏ ký ức và phong tỏa tin tức, mỗi ngày xảy ra nhiều vụ án như vậy, vụ nào là quái vật làm, vụ nào là người làm, ai phân biệt được thật giả chứ?"
Xem tin tức xong, tâm tình Ôn Văn thoải mái hơn rất nhiều, ít ra thì những việc anh làm cũng có ý nghĩa.
"Nhưng nói tiếp thì cái vị Ngô tiên sinh xúi quẩy kia tìm ở đâu ra thế nhỉ?
Ôn Văn vừa định tắt tin này chuyển sang xem tin khác thì trên màn hình xuất hiện một tin quảng cáo.
"Nửa tháng sau, khu vui chơi Phù Dung Hà tổ chức kỷ niệm mười năm thành lập, rất nhiều hoạt động vui chơi giải trí chờ bạn tham gia... mình cũng đâu phải con nít, đề cử thứ này làm quái gì chứ, bệnh tâm thần!"
Mạng internet bây giờ chính là vậy, luôn đụng phải mấy tin quảng cáo khó hiểu, phiền chết được mà, mà Ôn Văn cũng lười xử lý mấy thứ này...
...
Rèm cửa sổ hé mở phân nửa, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu rọi vào phòng, một người đàn ông không thấy rõ mặt ngồi trên ghế, tay khẽ vuốt ve chiếc cốc chân dài chứa rượu chát.
Trần căn nhà này tựa hồ bị dột, thỉnh thoảng có giọt nước nhỏ xuống đất, người đàn ông kia cũng không đi xử lý mà lắng nghe âm thanh tí tách kia, giống như đang hưởng thụ.
"Bị phá hỏng rồi sao, chậc, có chút đau lòng nha... tuy mình đã tốn không ít công sức nhưng cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi... he he, Ôn Văn... mày có giống như tao không, tao sẽ tới gặp mày."
"Nhưng chuyện này cứ để sau đi đã, bây giờ nên bàn về vấn đề của chúng ta, nhân loại như bà, ta rất không thích."
Người đàn ông đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Chỉ thấy trên trần nhà cư nhiên có một người phụ nữ trung niên mập mạp!
Thân thể người phụ nữ bị mấy cây thép xuyên qua đóng đinh vào trần nhà, mà tiếng nước nhỏ trước đó không phải là nước, là máu!
Người phụ nữ dùng ánh mắt cầu xin nhìn người đàn ông, bà chưa từng trêu chọc, thậm chí còn không nhận ra người này, vì sao lại muốn đối xử như vậy với bà chứ?
Đúng rồi, miệng của bà đã bị dính lại, không thể mở ra.
"Cái truyện bà viết trên mạng, chính là truyện có rất nhiều người hùa theo ấy, ta rất không thích, vốn ta còn tưởng bà là một người phụ nữ xinh đẹp kiêu hãnh, nào ngờ lại là dáng vẻ này, ta lại càng không thích, cho nên bà cứ ở trên đó mà mốc meo đi."
Người đàn ông phất tay với người phụ nữ rồi rời khỏi căn phòng này, không hề có ý giúp đỡ.
Hắn làm hết thảy chỉ vì cảm thấy thú vị, về phần mục đích?
Hắn không có mục đích!
[hết chương 50]