[22] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Bùng Nổ
Wilson cố kiềm chế đôi cánh thép rục rịch muốn ngóc đầu dậy, sau đó đẩy khúc côn kia ra, trừng mắt nhìn đám người trẻ tuổi này.
Ông hiểu ra được, đám người này không như ông nghĩ, không phải chỉ là mấy người trẻ tuổi có 'cá tính' mà thôi.
Bọn họ đã vượt qua từ cá tính này một bước, tiến hóa thành một sự tồn tại khác, chính là cặn bã xã hội, sự tồn tại bị người ta chán ghét, khinh bỉ.
Sau này, bọn họ phải gánh chịu sự tàn nhẫn của xã hội, nhưng bây giờ, bọn họ chính là mối nguy hiểm với những người bình thường.
"Tôi biết các cậu muốn làm gì, mau rời đi đi, bằng không... chịu thiệt chính là bọn cậu." Wilson cố gắng khuyên nhủ, nếu có thể không phát sinh xung đột thì tốt.
"Hiểu thì mau đưa cho bọn này chút tiền tiêu vặt, nơi này tối lửa tắt đèn, xung quanh cũng không có ai lui tới, bọn này có làm gì cũng không ai phát hiện, ông chú thức thời một chút thì tốt hơn."
Người trẻ tuổi tóc đỏ thấy Wilson có dấu hiệu nhượng bộ, liền bức ép nói.
"Tao nói, bọn mày cút ngay cho tao!"
Wilson hét lớn một tiếng, ông vốn là người nóng tính, cảnh ngộ gặp phải hai ngày nay làm ông gần như tan vỡ, với tính tình trước kia thì ông sớm đã lao vào đánh nhau với đám này rồi, nhưng hiện giờ ông tuyệt đối không thể ra tay.
Thanh niên tóc đỏ kia hoảng sợ, Wilson ngồi ở vị trí khá cao, gầm lên một tiếng như vậy trông đặc biệt có khí thế.
Nhưng rất nhanh đã nghĩ lại, đã nghèo túng tới mức qua đêm trong đường hầm, lại còn là một kẻ gù, ông chú này còn bày đặt giả vờ giả vịt gì chứ.
Hắn vung côn về phía đầu Wilson, đám đàn em cũng bu tới quyền đấm cước đá Wilson.
Suốt mấy ngày nay không được sống một cách bình thường, thể lực của Wilson sớm đã chống đỡ hết nổi, hơn nữa ông còn phải áp chế đôi cánh thép, vì thế lúc này ông bị đám người trẻ tuổi này giẫm dưới chân, hành hạ tàn nhẫn.
Dưới đường hầm có ánh đèn yếu ớt đang diễn ra hành vi bạo lực rất ít người trải qua nhưng vẫn đang phát sinh hằng ngày.
Trong lúc chịu đựng, Wilson vừa co rúc vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Đừng động đậy, an tĩnh, đừng động, bọn chúng không đáng chết, không đáng chết..."
Sau lưng Wilson, đôi cánh kim loại khẽ run muốn sải rộng ra cắt những sinh vật yếu ớt này thành từng mảnh vụn.
Nhưng Wilson dựa lưng vào tường, cố gắng đè chặt không cho nó mở ra, ông cảm thấy mình cần phải nhẫn tại, chờ bọn chúng rời đi là được.
Suốt mấy ngày qua, ông và đôi cánh đã có được chút nhất trí, vì thế cũng coi như miễn cưỡng có thể khống chế đôi cánh kim loại này.
"Ông đang chịu đựng cái gì vậy, ông cảm thấy đám cặn bã xã hội này đáng giá để mình phải chịu đựng đau khổ, nhục nhã như vậy sao?" Âm thanh khinh thường vang lên trong tai Wilson.
"Ông là ai?" Trong trận quyền đấm cước đá, Wilson cố sức hỏi.
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... ông là ai. Trên người ông đang sở hữu sức mạnh mà những kẻ phàm tục này không có, ông phải người đứng trên cao, là sự tồn tại khác biệt với những sinh vật tầm thường này. Sao ông lại phải ở dơ bẩn này, chịu đựng sự nhục nhã mà mình không cần phải thừa nhận chứ, thuận theo ý nghĩ thật sự của mình, lộ ra trạng thái vốn có của ông đi!"
Kèm theo những lời nói đầy mê hoặc kia, một luồng khí đen cũng xuất hiện trong mắt Wilson, vẻ mặt của ông chuyển thành hung tàn.
Soạt!
Một đôi cánh kim loại to lớn sáng lóng lánh xòe rộng ở phía sau lưng Wilson, ở dưới ánh đèn lờ mờ nó chói mắt hệt như cánh chim thiên sứ.
Đôi cánh nhanh chóng vỗ vài cái, mấy người trẻ tuổi ở gần Wilson bị cắt xén thân thể, máu tươi văng đầy đất...
Wilson đứng dậy, đôi cánh trên lưng cũng trở nên rõ ràng hơn, mỗi bên cánh được hợp thành từ hơn hai mươi mảnh lông vũ kim loại, lông vũ này so với lưỡi dao còn sắc bén hơn, những cọng lông vũ được kết nối lại với nhau bằng đinh tán và xiềng xích, bên trên không hề có bộ phần truyền lực nhưng so với cánh chim thật sự còn linh hoạt hơn.
"Lời của ông không có chút đạo lý nào cả, tôi cũng chẳng cao quý hơn người khác, tôi phải nhẫn nhịn mới đúng..."
Wilson lau máu dính trên mặt, khí đen trong mắt cũng biến mất.
"Nhưng tôi quả thật không muốn nhịn nữa!"
Đám thanh niên ẩu đả Wilson đã đầu một nơi thân một nẻo, nhưng thanh niên tóc đỏ thì thoát được một kiếp, hắn há to miệng làm điều thuốc rớt xuống đất.
"Quái vật! Ông là quái vật!"
Vẻ mặt thanh niên tóc đỏ như sắp hỏng mất, sau khi hét thảm thì xoay người nhấc chân muốn bỏ chạy, hi vọng mình có thể thoát được kiếp nạn này.
Hắn chạy hơn mười mét, quay đầu lại thấy Wilson cũng không đuổi theo thì có chút vui mừng, khoảng cách này có muốn đuổi cũng khó.
Nhưng ngay lúc này, hắn thu hồi ý nghĩ này, chỉ thấy cánh bên trái của Wilson đột nhiên vươn dài ra một cách quỷ dị, hai mươi chiếc lông vũ kim loại được kết nối bằng xiềng xích tạo hình thành một thanh đao dài, thanh đao nhoáng một cái, trực tiếp xuyên thủng trái tim thanh niên tóc đỏ.
Bộp bộp bộp.
Một người đàn ông mặc vest đỏ, trên mặt bôi vệt màu trắng đen xen kẽ, vừa vỗ tay vừa từ chỗ tối bước ra.
"Thực sự đặc sắc, là năng lực chiến đấu, tôi rất ước ao loại năng lực này."
"Người khi nãy nói chuyện trong đầu tôi là anh?" Wilson nhìn người nọ, trầm giọng nói.
"Đúng vậy, là tôi." Người đàn ông mỉm cười thừa nhận.
"Anh có mục đích gì?" Wilson cẩn thận hỏi.
"Ông có thể gọi tôi là J tiên sinh, nhân tài như ông lại mốc meo ở nơi như thế này thật sự quá lãng phí, người siêu năng chính là chúa tể thế giới, phải hưởng thụ quyền lực cao hơn, tôi hi vọng ông sẽ gia nhập vào tổ chức của bọn tôi." J tiên sinh cười nói.
"Không phải là tà giáo gì chứ?" Wilson hỏi.
"Đương nhiên không phải, bọn tôi không tôn sùng tà thần." J tiên sinh cười nói, bởi vì vệt màu trên mặt nên mặc dù hắn không hề thay đổi biểu tình nhưng lại nhìn như đang cười.
"Thôi bỏ đi, không quản anh muốn làm gì, tôi cũng sẽ đi theo anh, tôi đã không còn đường quay đầu nữa rồi." Đôi cánh sau lưng Wilson run run hai cái, hất văng máu dính bên trên, có chút buồn phiền nói.
...
Ôn Văn đứng trước một đống thi thể bị cắt lìa, đôi mắt hẹp dài lóe ra tia sáng nguy hiểm.
Nơi này chính là đường ngầm dưới lòng đất mà Wilson vừa đại khai sát giới!
Vết thương của những người này không khác biệt gì với vết thích trong phòng sách của Wilson, là ai ra tay đã quá rõ ràng.
"Haiz... vẫn tới chậm rồi, tính cả phòng khám kia và nơi này, ông ta đã giết ít nhất mười người, cứ tiếp tục như vậy thì không biết còn bao nhiêu người phải chết, không thể kéo dài nữa."
Sau khi rời khỏi phòng khám bệnh dưới tầng hầm, Ôn Văn lần theo dấu vết của Wilson một đường tìm tới đây, chỉ cần nơi ông ta lưu lại vết thích, Ôn Văn có thể căn cứ vào đó để tìm kiếm tung tích.
Nếu không phải bà Wilson không chịu tìm tới Ôn Văn sớm hơn, anh đã sớm tìm được Wilson rồi, cũng có thể ngăn cản hai vụ giết chóc này.
"Phải chuẩn bị kỹ lưỡng, có khả năng mục tiêu sẽ không chịu thương lượng bình thường, có điều...."
Ôn Văn nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận mùi hương lưu lại trong không khí, có lẽ Wilson chỉ mới rời đi không lâu.
Vampire nhạy cảm với mùi gì nhất?
Mùi máu tươi!
[hết chương 22]