Bùi Văn Tuyên nhắm mắt dựa vào thành xe ngựa, bình tĩnh suy xét tất cả những việc có thể xảy ra trong chuyến về Bùi gia này.
Tuy sức khỏe Ôn thị không quá tốt nhưng kiếp trước, phải tận mười mấy năm sau bà mới qua đời, trong quãng thời gian đó cũng không bị bệnh gì quá nặng. Vì thế, lần này bất ngờ gọi hắn về nhà, lại ngay sau khi Lý Dung vừa lập Đốc sát ti, không thể nào là chuyện trùng hợp được.
Nếu Ôn thị không bị bệnh, người của Bùi gia lại gọi hắn về, nhất định chỉ có thể vì chuyện liên quan đến Lý Dung.
Hiện tại Lý Dung đang chĩa mũi kiếm về phía các đại thế gia, gây chuyện với Lý Dung sẽ rất phiền phức nhưng nếu là hắn lại khá dễ dàng. Suy cho cùng, lễ pháp của tông tộc vẫn cao hơn hết thảy, dù là Lý Minh đi chăng nữa cũng khó mà nhúng tay vào chuyện nội bộ Bùi gia.
Hôm nay quay về, người của Bùi gia chắc hẳn sẽ vừa đấm vừa xoa mà bảo hắn nên khuyên nhủ Lý Dung.
Nếu Ôn thị thật sự đang bệnh nặng, hắn quay về thăm một chuyến cũng chẳng sao. Nhưng nếu bọn họ mượn cớ mẫu thân bệnh nặng để gây phiền phức cho hắn, hắn sẽ tính sổ với từng người một.
Bùi Văn Tuyên đã quyết định xong, khi về đến cổng Bùi gia, hắn nâng mắt nhìn xung quanh và trong một góc tối hắn thấy được ám vệ luôn đi theo mình. Bùi Văn Tuyên thu mắt lại, xuống xe ngựa, đi vào Bùi phủ.
Vừa xuống xe, liền có người hầu tiến đến cung kính nói với Bùi Văn Tuyên, "Đại công tử, mời"
Hai tay Bùi Văn Tuyên luồn vao tay áo, đi theo người hầu bước về phía trước, hắn hỏi, "Chẳng phải bảo mẫu thân ta bệnh nặng sao? Cớ gì không đi biệt viện của bà ấy?"
"Đại phu nhân đang ở sảnh chính đợi ngài ạ"
Người đó không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ đáp như trên. Trong lòng Bùi Văn Tuyên liền hiểu rõ.
Theo người đó đến sảnh chính, hắn phát hiện hầu như tất cả người trong Bùi gia đều đang tập trung ở đây. Tổ phụ của hắn ngồi ở vị trí cao nhất, mẫu thân ngồi bên cạnh ông, những người còn lại đang ngồi là vài vị trưởng lão trong tộc và hai vị thúc thúc của hắn, mấy vị đường huynh, đường đệ thì đứng bên cạnh. Cả viện đều bị thị vệ vây đến kín mít. Bùi Văn Tuyên tiến vào sảnh cùng hai thủ hạ mà Lý Dung sắp xếp cho mình, hắn cung kính hành lễ với từng người một, "Tham kiến tổ phụ, mẫu thân, các vị trưởng bối và huynh đệ"
Sau khi Bùi Văn Tuyên hành lễ, hắn nâng mắt nhìn Ôn thị bình tĩnh nói, "Con nghe nói mẫu thân bệnh nặng liền tức tốc quay về. Hiện tại xem ra, người dường như cũng không có gì đáng ngại"
"Ta... Ta gọi con về đây..."
"Là ta gọi ngươi về", Bùi Huyền Thanh thấy Ôn thị cứ lắp ba lắp bắp liền trực tiếp chen ngang, "Nhưng biết ngươi sẽ không chịu về nên mới bảo mẫu thân cho người gọi ngươi"
"Tổ phụ nói đùa rồi", Bùi Văn Tuyên cười ôn hòa đáp, "Nếu các trưởng bối trong nhà đã gọi, sao Văn Tuyên dám không về? Cho người đến tìm cháu là được, cớ gì phải nói dối là mẫu thân bệnh nặng để cháu phải lo lắng?"
"Lo lắng? Ngươi còn biết lo lắng?"
Bùi Huyền Thanh đánh "bốp" một tiếng lên bàn, "Nếu ngươi biết lo lắng cho người nhà thì đã không xúi giục Công chúa làm ra mấy chuyện thương thiên hại lý kia rồi"
"Tổ phụ nói gì, cháu nghe không hiểu"
Giọng điệu nhàn nhạt của Bùi Văn Tuyên khiến Bùi Lễ Văn nghe xong nhất thời phẫn nộ đứng bật dậy, "Ngươi biết rõ còn giả vờ hồ đồ? Ngươi nói đi, chuyện Công chúa lập Đốc sát ti có phải là do ngươi đứng sau xúi giục không?"
"Lập Đốc sát ti là chủ ý của Công chúa, có liên quan gì đến Văn Tuyên?"
Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn Bùi Lễ Văn, "Tam thúc nếu như bất mãn có thể trực tiếp tìm Công chúa thưa chuyện. Các vị trưởng lão hôm nay 'bày binh bố trận' lớn thế này...", Bùi Văn Tuyên quét mắt nhìn một lượt những người xung quanh, "Là vì chuyện này sao?"
"Văn Tuyên", Bùi Huyền Thanh lần nữa lên tiếng, "Ngươi là trượng phu của Công chúa, Người làm chuyện không suy tính trước sau chẳng lẽ ngươi cũng thế? Hiện tại tất cả các gia tộc đều đến đây truy hỏi, tại sao trước đây Công chúa không can vào chính sự, sau khi lấy ngươi liền bắt đầu gây chuyện? Ngươi nói chuyện này không liên quan đến ngươi, dù cho người nhà tin ngươi, những kẻ khác sẽ tin?" . Truyện Teen Hay
"Thế thì đã sao?", Bùi Văn Tuyên nhìn bọn họ lạnh nhạt hỏi, "Các vị hôm nay là có ý gì?"
"Cái gì mà 'có ý gì'?", Bùi Lễ Văn phẫn nộ quát, "Đây là thái độ ngươi dùng để nói chuyện với trưởng bối đấy hả?!"
Bùi Văn Tuyên im lặng nâng mắt nhìn Bùi Lễ Hiền từ đầu đến cuối không nói gì ngồi bên cạnh. Bùi Lễ Văn thấy Bùi Văn Tuyên phớt lờ mình, ông ta tiến đến định đánh Bùi Văn Tuyên nhưng bị Bùi Văn Tuyên đoán được ý đồ. Hắn lập tức quay mặt sang tức giận quát, "Ông dám?!"
Tiếng quát này của hắn làm Bùi Lễ Văn chấn kinh, ông ta nhất thời thẹn quá hóa giận, vừa vung tay về phía Bùi Văn Tuyên vừa nói, "Ngươi... ngươi chỉ là một tiểu bối, ta đánh ngươi có gì là không dám?"
"Tam thúc, thúc nên nghĩ kĩ lại", Bùi Văn Tuyên lạnh giọng nói, "Hiện tại ta là Phò mã đương triều, hôm nay nếu thúc đánh ta thì chính là đánh vào mặt của Bình Lạc Điện hạ"
Bùi Lễ Văn nghe Bùi Văn Tuyên nói thế, bàn tay liền dừng lại giữa không trung, nhất thời có chút ngượng nghịu. Bùi Lễ Hiền than một tiếng, ông ta nhìn về hướng Ôn thị, có chút bất lực nói, "Đại tẩu, ta đã nói rồi, Văn Tuyên cưới được Điện hạ sẽ không còn biết tôn ti gì nữa. Hắn vẫn còn trẻ, hiểu biết không nhiều, đại tẩu phải dùng tôn nghiêm của một vị mẫu thân mà dạy dỗ lại cho tốt. Tẩu xem, mới thành thân được bao lâu, hắn đã quên mình là người của Bùi gia rồi"
Bùi Văn Tuyên cuối cùng cũng nghe được giọng của Bùi Lễ Hiền. Hắn nâng mắt nhìn ông ta, Bùi Lễ Hiền thế nhưng vẫn không nhìn hắn, chỉ hướng về Ôn thị nói, "Đại tẩu, Văn Tuyên hãy còn trẻ, đừng để tương lai của hắn bị hủy hoại"
"Nhị thúc nói phải", Ôn thị nghe những lời này của Bùi Lễ Hiền, trong lòng dường như cũng bình tĩnh lại.
Bà nâng mắt nhìn xuống Bùi Văn Tuyên, hít sâu một hơi nói, "Văn Tuyên, con phải nghe lời khuyên nhủ của người nhà. Chuyện của Công chúa, con phải khuyên can Người một chút, không thể để Người đối đầu với nhiều thế gia như vậy. Đến lúc liên lụy đến nhà ta rồi, Công chúa vẫn là Công chúa, nhưng nhà ta không có kim bài miễn tử đâu con à"
"Thế thì sao?", Bùi Văn Tuyên nghe những lời của Ôn thị tức đến phì cười, "Bọn họ nói với mẹ như thế đúng không? Mẹ muốn con phải làm thế nào?"
"Con hãy về khuyên nhủ Điện hạ thu bớt tâm tư lại, vụ án Tần gia cứ bỏ qua thôi. Trong chuyện này có dính dáng đến biểu cửu* của con, con đừng để Điện hạ nhúng tay vào"
(*có thể hiểu như ông cậu trong tiếng Việt)
"Được thôi", Bùi Văn Tuyên mỉm cười, "Chỉ vì chuyện này thì mọi người cứ nói sớm ra, còn chuyện gì khác nữa không ạ?"
"Văn Tuyên!", Ôn thị nghe được sự trào phúng trong giọng của Bùi Văn Tuyên, bị nhiều người cùng lúc nhìn chằm chằm như thế này, bà vô cùng tức giận quát, "Đây là thái độ gì vậy hả? Trong mắt con không còn người mẫu thân này nữa đúng không?"
"Con thì có, nhưng ngược lại, trong mắt mẹ", Bùi Văn Tuyên nghiêm túc nhìn bà, "Còn có đứa con này sao?"
Ôn thị bị hắn hỏi đến ngẩn người, Bùi Huyền Thanh ngồi bên cạnh khẽ hắng giọng, "Con dâu à, đứa trẻ này cần phải được dạy dỗ"
Ôn thị nghe thế mới hoảng hốt nhớ ra gì đó, bà đứng dậy vội vã nói, "Con muốn làm phản hả, người đâu, mang gia pháp ra đây!"
Bùi Văn Tuyên nghe Ôn thị nói thế liền hạ mắt, thấp giọng cười.
Ôn thị thấy hắn cười liền có chút hoảng loạn, bà lắp bắp hỏi, "Con... con cười cái gì?"
"Mẫu thân", Bùi Văn Tuyên chầm chậm nói, "Có phải bọn họ nói với mẹ rằng, chỉ có đánh con mới có thể lấy lại công bằng cho những thế gia khác, cũng coi như uy hiếp Công chúa? Sau này nếu con xúi giục Công chúa một lần, các người sẽ lại tìm con gây rối một lần cho đến khi nào con dừng lại mới thôi?"
Ôn thị ngẩn người, gia đinh bên ngoài tiến vào đưa tay muốn ấn người Bùi Văn Tuyên xuống. Bùi Văn Tuyên hét lớn, "Đừng động vào ta! Ta tự mình quỳ"
Nói rồi, Bùi Văn Tuyên cởi ngoại bào ung dung đặt lên bàn nhỏ bên cạnh, sau đó thẳng lưng quỳ xuống đất.
Hắn nhìn chằm chằm Ôn thị bình tĩnh nói, "Mẫu thân, chuyện hôm nay con sớm đã lường trước được. Chỉ là con chưa từng nghĩ, người đó lại là mẹ"
Ôn thị nhìn vào đôi mắt của Bùi Văn Tuyên, cả người đứng như trời trồng.
Vài phút sau, tiếng roi mây quất lên lưng đột ngột vang lên. Bùi Văn Tuyên mặt không biến sắc, chỉ lẳng lặng nhìn về phía mẫu thân mình.
Ôn thị run lẩy bẩy, khi bà đang định mở miệng nói gì đó, bên tai liền nghe thấy tiếng của Bùi Lễ Hiền, "Đại tẩu vốn không quen thấy mấy cảnh tượng này, người đâu, mau dẫn đại tẩu vào bên trong đi"
Ôn thị mờ mịt nhìn Bùi Lễ Hiền một cái, bà nhanh chóng bị một nha hoàn dìu đi, vừa đẩy vừa kéo vào bên trong.
Chiếc roi lại hung hăng quất lên người Bùi Văn Tuyên, Ôn thị vừa đi, mấy người đó lại càng thêm dùng sức. Mỗi lần chiếc roi quất xuống đều mang theo sự đau đớn thấu tâm can, khiến mặt hắn phút chốc trắng bệch.
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống từ trán hắn, lúc này Lý Dung cũng đuổi đến Bùi gia.
Tuân Xuyên đã dẫn người đến đợi trước cổng Bùi gia. Lý Dung vừa đến nơi, Tuân Xuyên liền tiến đến cung kính nói, "Điện hạ"
"Hắn vào đó bao lâu rồi?"
"Nghe nói vừa vào chưa đến một khắc*"
(*khoảng 15 phút)
Tuân Xuyên đuổi theo sau Lý Dung thấp giọng nói, "Ám vệ không có hồi âm gì, bên trong chắc chắn đã xảy ra chuyện"
Sắc mặt Lý Dung hơi biến đổi, nàng tự mình bước lên đập cổng. Khi cổng vừa mở ra, Tuân Xuyên đã dùng kiếm chặn lại, Lý Dung thấp giọng nói, "Tông vào"
Những người bên cạnh ra sức tông mạnh cửa khiến người gác cổng ngã nhào trên đất kinh ngạc kêu lên, "Các người..."
"Phò mã của Bổn cung vừa nãy vào Bùi phủ các người", Lý Dung nâng tay trực tiếp rút một thanh kiếm của thị vệ bên cạnh, chỉ thẳng vào gã gác cổng lạnh lùng hỏi, "Người đâu rồi?"
"Bình... Bình Lạc Điện hạ"
Gã gác cổng nhận ra người đến là ai liền lắp bắp nói, "Phò mã... Phò mã đang ở sảnh chính ạ"
Lý Dung không thèm để ý gã, nàng cầm kiếm quay người, dẫn theo nhóm hộ vệ đi thẳng đến sảnh chính.
Trong lòng nàng hiểu rất rõ Bùi Văn Tuyên đang muốn làm gì.
Với trí thông minh của Bùi Văn Tuyên sao không biết được hôm nay về nhà vì lý do gì? Hiện nay các đại thế gia đều nhìn phu thê bọn họ như hổ rình mồi, bọn chúng không thể ra tay với nàng, đương nhiên sẽ cố ý gây khó dễ cho Bùi Văn Tuyên. Làm Bùi Văn Tuyên bị thương cũng chính là đang cảnh cáo nàng. Bùi Văn Tuyên vẫn như cũ quay về là cớ vì sao?
Trừ phi trong lòng Bùi Văn Tuyên đang có tính toán khác, muốn mượn việc bản thân bị thương làm lý do để cắn trả Bùi gia.
Nhưng nàng đâu cần hắn cắn trả Bùi gia?
Trong lòng Lý Dung không nói rõ được vì sao, chỉ thấy có một sự phẫn nộ không thể diễn đạt thành lời trào dâng. Có thể là vì bị người tát một cái, cũng có thể là vì Bùi Văn Tuyên đang gặp nguy hiểm.
Nàng dẫn theo hộ vệ đi xuyên qua hành lang đến thẳng sân trong của sảnh chính. Tuân Xuyên cho người đến phía trước một chân đá tung cửa ra.
Khi cánh cửa được mở ra, tất cả những người trong phòng đều đồng loạt quay đầu. Tiếp đó họ liền nhìn thấy một nữ nhân vận bộ cung trang màu đỏ thêu phượng hoàng, tay cầm kiếm, phía sau còn có một nhóm người đứng trước cửa.
Hai mắt Bùi Văn Tuyên phút chốc trợn tròn, Lý Dung thấy cảnh tượng bên trong phòng, nhất thời tức đến phì cười.
Nàng cầm kiếm bước nhanh vào sảnh chính, hộ vệ đi sát phía sau nàng tản ra bao vây cả sân trong. Lý Dung trực tiếp đến trước mặt Bùi Văn Tuyên.
Bùi Văn Tuyên ngẩn ngơ nhìn nàng, Lý Dung từ trên cao nhìn xuống Bùi Văn Tuyên đang quỳ trên đất, lạnh lùng nói, "Còn quỳ làm gì, Bổn cung đến rồi, chàng còn không mau đứng lên?"
Bùi Văn Tuyên biết Lý Dung sốt ruột, trên lưng hắn bây giờ chằng chịt vết thương nhưng vẫn cố cắn răng, loạng choạng đứng dậy trước mặt nàng.
"Bọn họ gọi chàng đến đây sao lại không thông báo với ta một tiếng?"
Lý Dung nhìn chằm chằm hắn, thật hận không thể ngay lập tức tát cho hắn một cái. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt cắt không còn một giọt máu kia, nàng đành phải đè nén suy nghĩ đó.
Bùi Văn Tuyên cười khổ nhỏ giọng nói, "Điện hạ, đây vốn không phải chuyện gì to tát. Đêm nay Người còn bận việc, ta không muốn Người phải bận tâm"
"Không phải chuyện gì to tát? Vậy sao chàng không thể đứng vững hả?"
"Ta chỉ đi ăn một bữa cơm, các người lại dám lừa Phò mã của Bổn cung đến đây giáo huấn?", Lý Dung nói rồi liền quay đầu, quét mắt nhìn hết thảy những người đang có mặt, "Dù chàng có là hậu bối của các ngươi nhưng hiện tại cũng là Phò mã của Bổn cung, được ghi tên vào gia phổ Hoàng tộc, là Hoàng thân quốc thích! Các ngươi thế nhưng dám nhục mạ chàng, các ngươi cho rằng Bổn cung chết rồi sao?"
"Hôm nay là ai ra tay, là ai hạ lệnh?", Lý Dung nâng kiếm, phẫn nộ quát, "Mau lăn ra đây hết cho Bổn cung!"
♪Góc tám nhảm♪
Trời ơi soái tỷ, ngự tỷ, *hét lớn*, cool ngầu bá đạo quá đi à. Từ trước đến nay đều chỉ thấy nam chính xách kiếm đi cứu nữ chính, lần đầu tiên được thấy vai trò đổi ngược lên không khỏi bấn loạn. Dù anh nhà bị đánh nhưng lại không cảm thấy nhu nhược yếu đuối mà còn thấy rất ngoan cường nữa. Hú hú Dung Dung, Tuyên Tuyên uy vũ!
Danh Sách Chương: