Bùi Văn Tuyên đồng ý với Lý Dung xong liền quay lại bàn, nhấc bút lên suy nghĩ giúp Lý Dung viết một bảng tấu chương.
Hai người đều muốn ra ngoài, nhưng nếu để Lý Dung viết sẽ không tốt lắm vì điều đó chứng tỏ nàng rất muốn ép chết Dương gia. Với tính tình của Lý Minh, e rằng ông sẽ suy diễn nhiều hơn.
Hiện tại Lý Dung cần phải diễn một vai Công chúa tuy có chút thông minh nhưng vì tin tưởng phụ mẫu nên chẳng hay biết gì đến cuộc đấu tranh giữa Hoàng đế và Thái tử.
Cũng giống như năm mười tám tuổi ở kiếp trước, nàng trông thấy gì thì chính là thứ ấy, không đại biểu gì thêm.
Điều tra Dương gia vì Dương Tuyền phạm thượng, ngoài ra không liên quan gì đến vấn đề khác. Nếu trước mắt vừa nhận được tin báo của Lý Xuyên nàng đã nhanh chóng đi điều tra sẽ khiến người khác hiềm nghi.
Chính vì lẽ đó Lý Dung muốn Bùi Văn Tuyên viết bảng tấu chương này. Song nếu hắn là người viết vậy đầu tiên hắn phải giải thích được vì sao hắn biết tin tức trên.
Bùi Văn Tuyên có thể nói mình lợi dụng Lý Dung hoặc dựa vào mạng lưới tình báo ngầm của phụ thân để lại. Nhưng một lời nói dối muốn thành sự thật cần rất nhiều lời nói dối khác che đậy, dối trá càng nhiều, sơ hở càng nhiều.
Bùi Văn Tuyên suy nghĩ vài phút lại đặt bút xuống viết.
“Điện hạ”, Lý Dung đang đợi hắn viết tấu chương liền nghe thấy hắn gọi mình, “Bảng tấu chương này thần không thể viết”
“Hả?”, Lý Dung nghe thế liền biết Bùi Văn Tuyên có tính toán khác nên trực tiếp hỏi, “Vậy ngươi định thoát khỏi đây bằng cách nào?”
Bùi Văn Tuyên suy nghĩ rồi thấp giọng nói, “Tìm Hoàng hậu”
Nghe thế Lý Dung lập tức có phản ứng. Khi nàng đang định trả lời thì Bùi Văn Tuyên đã tỉ mỉ phân tích, “Trước tiên hãy bảo Thái tử lập một danh sách, bất kể những người Thái tử cảm thấy không thích hợp đều viết vào đấy. Tiếp đến Thái tử dâng tấu chương đó lên cho Bệ hạ xin ban thưởng. Trong danh sách này tốt nhất nên có thật nhiều quý tộc ở Tây Bắc và một số tướng lĩnh dưới trướng Bệ hạ”
“Bệ hạ hiếm tiếp xúc với biên cương ở Tây Bắc, những thân tín thật sự sớm đã bị Dương gia hãm hại. Chính vì thế những tướng sĩ cấp thấp Bệ hạ thật ra không mấy thân thuộc. Những người này nếu có mặt trong bản danh sách kia, chắc chắn Bệ hạ sẽ hoài nghi bọn họ là người của Thái tử và loại họ khỏi danh sách”
Lý Dung suy nghĩ và tiếp nhận lời của Bùi Văn Tuyên. Hắn biết chuyện này nói với Lý Dung là đơn giản nhất, vì không cần nói nhiều, đối phương chắc chắn sẽ hiểu hắn đang nghĩ gì. Sự mặc nhận này khiến trong lòng Bùi Văn Tuyên cảm thấy dễ chịu, hắn thư thả nói, “Đúng, hơn nữa nếu những người này xuất thân thế gia, đương nhiên cũng không thể đến từ những thế gia quá nổi bật. Bệ hạ loại họ ra chắc chắn sẽ khiến lòng người thuộc các gia tộc trên ở Tây Bắc nguội lạnh”
“Khi loại họ rồi, trong lòng Bệ hạ sẽ càng muốn thu phục Dương gia”, Lý Dung gõ quạt vào lòng bàn tay, “Lúc ấy, Bệ hạ nhất định sẽ phái người đến biên quan, thay thế nhân lực của Thái tử, sau đó bảo đệ ấy quay về, chúng ta lại bắt đầu thẩm tra Dương gia, nhổ tận gốc bọn họ”
“Cho nên, hiện tại ‘bất biến ứng vạn biến’ là cách ứng phó hay nhất. Đợi đến khi Bệ hạ nhớ đến chúng ta, Ngài nhất định sẽ giúp đỡ. Lúc này cô chủ động thả Thác Bạt Yến ra để người của Bệ hạ tìm được gã, vấn đề sẽ không còn to tát nữa”. Bùi Văn Tuyên cười khẽ, “Thậm chí, ngay cả cuốn sổ kia chúng ta cũng chẳng cần dùng đến, đến lúc Bệ hạ phái người đi biên quan rồi, chúng ta chỉ cần tìm Ngài xin sổ sách"
“Ngươi nói có lý”
“Nhưng có một chuyện”, Bùi Văn Tuyên bỗng nghiêm túc lại, “Thác Bạt Yến, người này cô khống chế nổi không?”
“Ta đã cho người tìm ra thê tử của gã rồi”, Lý Dung nhàn nhạt nói, “Không có vấn đề gì”
“Vậy thì tốt”, Bùi Văn Tuyên gật đầu, “Cô mau cho người đi làm đi”
Cuối cùng Bùi Văn Tuyên không hề viết tấu chương. Ngày hôm sau, đợi Tịnh Lan đến thăm, Lý Dung liền bảo Tịnh Lan truyền tin đến Đông Cung để Đông Cung dùng bồ câu gửi thư cho Lý Xuyên.
Lý Xuyên ở biên quan nhận được thư, cả đêm cùng Tần Lam và Thôi Ngọc Thanh bàn bạc, âm thầm viết ra một bản danh sách. Bọn họ giữ lại một ít tướng tài, chọn ra những tướng lĩnh trung thành với Lý Minh và từ các thế gia bình thường, sau đó thêm vài người Lý Xuyên cố tình dùng để che tai mắt. Viết xong một bản danh sách pha trộn nhiều thành phần xong, cậu liền gửi về Hoa Kinh xin Lý Minh ban thưởng.
Lý Minh cầm trên tay tấu chương xin ban thưởng của Lý Xuyên, tức đến nỗi đập vỡ ly ngay trong thư phòng.
Ngày hôm sau, Tịnh Lan đến truyền tin cho Lý Dung, nhỏ giọng nói, “Nghe bảo, Bệ hạ vô cùng tức giận, nói Thái tử ra biên quan đủ lông đủ cánh rồi liền muốn mua chuộc lòng người, kéo bè kết phái. Phải nhờ mấy lão thần khuyên nhủ rất lâu, Bệ hạ mới nguôi ngoai”
Lý Dung nghe thế gật đầu, Tịnh Lan nhìn sắc mặt của nàng thấp giọng nói, “Xin Điện hạ đừng quá đau lòng”
“Sao ta lại phải đau lòng?”
Lý Dung khẽ cười, “Tính tình Bệ hạ ta sớm đã hiểu quá rồi”
Tịnh Lan có chút kinh ngạc, nàng ta biết rõ quan hệ giữa Lý Minh và Công chúa luôn tốt đẹp. Lý Dung biết câu nói khi nãy của mình là lỡ lời liền than một tiếng, “Ta không ngốc, chuyện chỉ hôn này, còn không nhìn rõ sao?”
Tịnh Lan nghe thế liền hiểu sự thay đổi của Công chúa từ đâu mà có, nàng vội vã nói, “Điện hạ có thể thông suốt được là chuyện đáng mừng”
Lý Xuyên dâng tấu lên, chẳng qua mấy ngày, sau khi xác nhận tiền tuyến đã ổn định Lý Minh liền triệu cậu về kinh, đồng thời đem vài tướng lĩnh thân thích phái đi tiếp quản quân vụ ở Tây Bắc. Tuy vẻ ngoài là đang thăng chức cho những người trong danh sách kia song thực tế, ông đang tước đi vị trí ban đầu của họ ở Tây Bắc và ban cho những chức quan phân ra rải rác ở những quân đội khác.
Trong quân đội, khi một tướng sĩ bị điều đi đồng nghĩa với việc người đó đã bị tước đi quyền lực. Nhưng sống trên đời phải biết tiến biết lùi, trong lòng họ đều hiểu rõ, dù danh hiệu phong hào có đẹp đẽ thế nào thì cuối cùng vẫn bị cắt chức. Chính vì thế trong buổi thịnh yến ở Tây Bắc, rất nhiều lão tướng đã đau khổ khóc than, dù không nói rõ song vẫn biết trong lòng lạnh lẽo nhường nào.
Ngày Lý Xuyên trở về kinh, tướng quân mới nhậm chức mang theo một nhóm quân đội tiễn cậu ra khỏi thành. Lý Xuyên đứng trên xe ngựa, quay đầu nhìn về người đó nói, “Trương đại nhân không cần tiễn nữa, Cô đi đây. Mong rằng Trương đại nhân ở Tây Bắc”, Lý Xuyên ý vị thâm lường cười, “Quan trường thuận lợi”
Trang Thu cung kính hành lễ nói, “Cung tiễn Điện hạ”
Lý Xuyên quay đầu sang liền thấy binh sĩ lần lượt quỳ xuống. Ngày hè ở Tây Bắc gió cuốn theo cát vàng, mang theo hơi nóng thổi phốc vào mặt, cậu quét mắt nhìn tổng quát quân đội, vô thức thấy được vài gương mặt còn non trẻ.
Tần Lam và Thôi Ngọc Thanh đứng lẫn trong binh sĩ, bọn họ âm thầm nâng mắt lặng lẽ nhìn Lý Xuyên. Sắc mặt cậu không chút biến đổi, chỉ gật gật đầu sau đó quay người tiến vào xe ngựa.
Sau khi ngồi lên xem cậu quay đầu lại nhìn biển sa mạc dưới ánh mặt trời nóng như thiêu đốt.
Trong mảng hoang vu vô tận ấy mang theo sinh mạng của ngàn vạn bách tính. Một Thái tử thiếu niên vừa trải qua máu me và chém giết, từ trước đến nay chưa từng cảm nhận được rằng, thì ra bên dưới “tướng sĩ”, “bách tính”, “giang sơn”, “hoàng quyền”… những từ ngữ này, lại được dựng lên bởi tầng tầng lớp lớp xương trắng.
Cậu nhắm chặt mắt, chìm vào trầm tư.
Ban hết lệnh xuống xong, khi Lý Minh thấy Lý Xuyên quyết định quay lại, trong lòng cuối cùng mới có thể nhẹ nhõm. Ông biết lần này Thượng Quan gia đã bị chém một nhát.
Người của ông đã điều tra rõ, Thượng Quan gia lần này phải nói đã ra hết sức, quân đội của họ hàng trong nhà cũng điều động bán nửa. Hơn thế, họ còn chuyển nhượng lại những cửa hàng trên danh nghĩa của mình để cung ứng quân hưởng giúp đỡ Thái tử.
Thái tử là niềm hy vọng của Thượng Quan gia, cho nên Lý Minh muốn từng chút từng chút một mài mòn cậu, cuối cùng triệt để hủy diệt niềm hy vọng mà Thượng Quan gia sống chết bảo vệ.
Lần này diệt Dương gia, làm suy yếu Thái tử, có thể nói ông giành được đại thắng.
Nghĩ đến đây Lý Minh bỗng nghĩ đến người nghĩ ra chủ ý kia. Ông suy nghĩ hồi lâu rồi phân phó cho thái giám Phúc Lai bên cạnh, “Vụ án của Bùi Văn Tuyên hãy tìm người đi nhìn một chút”
Phúc Lai tươi cười lĩnh mệnh. Hai ngày sau, có một thương nhân như mất hồn xông đến Thuận thiên phủ, đánh trống kêu gào giải oan. Người Thuận Thiên phủ bước ra, chau mày hỏi, “Ngươi là ai? Vì sao lại đánh trống?”
Gã thương nhân thất hồn lạc phách ngẩng đầu, dùng chất giọng khản đặc nói, “Thảo dân Thác Bạt Yến, muốn đến cáo trạng Dương thị tướng quân phủ, tham ô quốc khố, thông đồng với địch, ức hiếp dân lành, giết người diệt khẩu!”
Người của Thuận Thiên phủ nhận được tin báo nhất thời chấn kinh, ngay cả những người xung quanh cũng không khỏi có chút kì quái. Mấy ngày trước còn bảo gã chết rồi, sao hôm nay lại sống sờ sờ ra đấy?
Nếu gã không chết, vậy Bùi Văn Tuyên bị giam vào ngục là vì giết ai?
Thuận thiên phủ không dám đoán mò, liền trực tiếp trình báo lên Hình bộ. Vụ án được Hình bộ gửi lên Ngự sử đài, cuối cùng ngay trong đêm đó đã đến được tay Lý Minh.
Một vụ án lớn nhường này, còn liên hệ mật thiết đến nữ nhi ông yêu quý nhất, Lý Minh quyết định sẽ trực tiếp thẩm tra. Ngay đêm đó thông báo cho Hình bộ, chuẩn bị tất cả những tài liệu, ba ngày sau, trời còn chưa sáng, khi Lý Dung và Bùi Văn Tuyên còn đang mê man chìm trong giấc ngủ tại phòng giam, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, tiếp đến Tô Dung Khanh dẫn theo thị vệ cầm đuốc tiến vào khiến cả nhà lao nhất thời sáng bừng.
Phòng giam của Lý Dung có màn che nên không sao, nhưng Bùi Văn Tuyên lại bị ánh sáng chói lóa kia đánh thức. Khi mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy thị vệ đứng ở hai bên hành lang dài không vào mà Tô Dung Khanh lại đứng trước cửa phòng giam của Lý Dung, cung kính hành lễ, “Điện hạ, Bệ hạ ra lệnh Điện hạ cùng Bùi đại nhân vào triều hợp tác điều tra, vẫn mong Điện hạ cùng thượng triều với vi thần”
Lý Dung đứng trong phòng giam đáp một tiếng, Tô Dung Khanh lại nói, “Điện hạ, vi thần có mang theo người hầu từ phủ Công chúa đến đây để phục vụ Người, không biết có tiện cho vào không?”
Thật sự là quan tâm đến quá mức!
Động tác rửa mặt của Bùi Văn Tuyên khẽ khựng lại, không nhịn được nhìn Tô Dung Khanh một cái.
Sắc mặt Tô Dung Khanh không thay đổi gì, chỉ nghe tiếng màn che từ phía bên cạnh kéo ra, tiếp đến hình ảnh Lý Dung mặt một sa y mỏng màu đỏ, tóc xõa dài, trong tay cầm một chiếc quạt nhỏ, hơi nghiêng người về phía trước xuất hiện. Nàng vừa ngáp vừa nói, “Cho vào đi”
Tô Dung Khanh không hề nâng mắt, y cúi đầu đến phía trước mở cửa phòng giam, mấy thị nữ lục tục mang theo chậu nước vào. Tô Dung Khanh kéo màn lại giúp Lý Dung sau đó lại đứng bên ngoài chờ.
Khi Lý Dung chải tóc thay quần áo xong, Bùi Văn Tuyên cũng gần hoàn thành công tác chuẩn bị. Hai người ra khỏi phòng giam, đi phía sau Tô Dung Khanh cùng bước ra khỏi nhà lao.
Trời vẫn còn chưa sáng nhưng ai này trông ra đều rất có tinh thần. Lý Dung lên xe ngựa trước, khi Bùi Văn Tuyên đang chuẩn bị ra xe ngựa phía sau ngồi thì thấy Tô Dung Khanh không chút kiêng dè trực tiếp leo lên cùng với Lý Dung.
Động tác của Bùi Văn Tuyên khẽ khựng lại, sau vài phút, hắn đưa ra một quyết định...
Hắn sẽ leo lên ngồi cùng xe ngựa với Lý Dung!
Vừa lên xe, Lý Dung vẫn có chút buồn ngủ nhưng rất nhanh đã thấy Tô Dung Khanh lên cùng. Nàng bị dọa một trận, vô thức hỏi, “Ngài lên đây làm gì?”
“Có nhiều việc chưa nói rõ với Điện hạ, sợ rằng đến Hoàng cung lại nói không kịp, vẫn mong Điện hạ lượng thứ”
Tô Dung Khanh trả lời vô cùng cung kính, Lý Dung cũng dịu lại gật đầu nói, “Tô đại nhân có lòng…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Bùi Văn Tuyên đã vén màn nhảy vào trong khiến Lý Dung không khỏi hỏi, “Sao ngươi cũng lên đây?”
Trong vô thức Bùi Văn Tuyên suýt đã nói ra ý nghĩ “Y lên được sao ta không được?” của mình, nhưng khi thấy mặt Tô Dung Khanh, hắn đã nhịn xuống. Hằng ngày cãi nhau ầm ĩ không sao nhưng trước mặt người khác phải có chút quy cũ. Chính vì thế, hắn rất cung kính đáp, “Có vài chuyện muốn thương lượng với Điện hạ, sợ rằng đến Hoàng cung lại nói không kịp, vẫn mong Điện hạ lượng thứ”
Lý Dung, “…”
Hắn đã nói đến mức này, nàng cũng không tiện từ chối.
“Vậy Bùi đại nhân cứ ngồi cùng đi”
Lý Dung cùng gọi hai người lên xe, bọn họ không cần thương lượng gì nhiều liền tự tìm một chỗ ngồi xuống. Lý Dung ngồi tại vị trí chủ tọa ở giữa, không hiểu vì sao lại mơ hồ cảm thấy một sự lo lắng cùng ngượng ngập.
Ba người đều trầm mặc, Tô Dung Khanh hạ mắt không nói, Bùi Văn Tuyên hết đóng rồi lại mở quạt trong tay, bảo trì yên lặng.
Lý Dung không có việc gì làm liền tự rót trà cho bản thân. Tiếng nước chảy vang lên, hai người còn lại cùng nhìn về phía nàng. Tay cầm ấm trà của nàng khẽ khựng lại, sau vài phút, nàng mới xấu hổ cười cười, khuyên nhủ nói, “Uống trà nào”
Tiếp đến nàng chính tay rót thêm cho mỗi người một ly. Đợi đến lúc cầm ly lên nàng mới nghĩ đến một vấn đề…
Phải đưa người nào trước đây?
Nếu đưa Tô Dung Khanh trước, với lòng dạ hẹp hòi của Bùi Văn Tuyên e rằng chốc nữa sẽ nghĩ cách báo thù nàng.
Nếu đưa Bùi Văn Tuyên trước, địa vị và phẩm cấp của Tô Dung Khanh lại cao hơn Bùi Văn Tuyên rất nhiều, như thế sẽ không hợp lễ nghi.
Bàn tay cầm ly trà của nàng chợt cứng nhắc, hai người bọn họ lẳng lặng nhìn thẳng vào ly trà khiến Lý Dung nhất thời có ảo giác rằng thứ mình đang cầm trong tay không phải là trà mà là một quả pháo có thể phát nổ bất kì lúc nào.
Sau vài phút nàng cắn răng, dứt khoát uống cạn ly trà trong tay lạnh nhạt nói, “Ta có chút khát nên uống thêm ly nữa. Tô đại nhân”, nàng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng và vào thẳng chính sự, quay đầu nhìn Tô Dung Khanh nói, “Ngài có chuyện gì cần báo cáo với Bổn cung?”
Chuyện Tô Dung Khanh cần nói đều là chính sự, dường như y mang tất cả những thông tin, sự việc lớn nhỏ bản thân biết được đều báo cáo với nàng. Đợi nói xong, y mới tổng kết một câu, “Hôm qua biên cương Tây Bắc đã gửi sổ sang về kinh thành. Trước đây vụ án này do vi thần đứng ra giám sát, trước mắt do Công chúa và Bùi đại nhân đều đang bị giam, vì thế vi thần liền tiếp quản. Cả đêm hôm qua vi thần đã đối chiếu các số liệu sổ sách của Binh bộ, Thác Bạt Yến và tiền tuyến với nhau, cộng thêm khẩu cung của gã cùng khẩu cung những người trước đây được thẩm tra, vụ án này chắc chắn không còn gì đáng ngại nữa”
Lý Dung gật đầu, cảm kích nói, “Tô đại nhân thật có lòng”
“Vì Điện hạ làm việc là bổn phận của thần”
Khi hai người nói chuyện, Bùi Văn Tuyên ngồi ở một bên im lặng lắng nghe. Đợi đến khi họ đã nói xong, Lý Dung liền quay đầu sang nhìn Bùi Văn Tuyên, mỉm cười hỏi, “Còn Bùi đại nhân có gì muốn báo cáo với Bổn cung?”
“Ồ, chuyện cũng không có gì to tát”, Bùi Văn Tuyên cười cười nâng quạt chỉ vào cây trâm trên tóc Lý Dung, “Điện hạ, trâm trên tóc Người bị lệch rồi”
Lý Dung, “…”
Hắn thật sự một chút mặt mũi cũng không để lại cho nàng, ngay cả miễn cưỡng diễn một chút cũng lười.
Lý Dung đang định bảo ngừng xe để đạp thẳng Bùi Văn Tuyên ra ngoài thì bất ngờ có một người đứng dậy, một tay vén tay áo, tay còn lại vươn ra khẽ khàng chỉnh lại cây trâm cho nàng rồi dịu dàng nói, “Điện hạ, đã ngay rồi”
Lý Dung ngẩn người có chút không phản ứng kịp còn Bùi Văn Tuyên lại lạnh lùng nhìn thẳng vào Tô Dung Khanh. Y ung dung quay về chỗ ngồi, sắc mặt bình tĩnh, hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn của Bùi Văn Tuyên.
Lý Dung thấy bầu không khí lại trở nên xấu hổ liền khẽ ho một tiếng. Hai người quay lại nhìn Lý Dung, nàng nhanh chóng nâng ly trà lên, khuyên nhủ, “Uống trà đi”
Hai người chẳng nói gì khiến Lý Dung càng thêm xấu hổ.
Cũng may chẳng bao lâu sau xe ngựa đã đến Hoàng cung. Vừa đến nơi, Lý Dung đã vội vã nói, “Đến rồi, chúng ta mau xuống xe”
Nói xong nàng thậm chí không để ý hai người còn lại có đứng lên chưa đã vội vã nhảy xuống xe. Cơn gió nhẹ buổi sớm thổi đến khiến tâm tình của Lý Dung bỗng chốc thư thái nhiều. Nàng vừa đi vừa nói với Tịnh Lan, “Đi thôi, chúng ta vào trước”
“Người không đợi hai vị đại nhân sao ạ?”
Tịnh Lan có chút mờ mịt, theo lý mà nói, Lý Dung nên cùng bọn họ tiến cung mới đúng. Kết quả sau khi nghe nàng hỏi, Lý Dung đã dùng quạt che nửa gương mặt, lộ ra thần sắc chán ghét, “Mau đi thôi, cách xa bọn họ một chút”
Nói rồi, Lý Dung nhanh chóng dẫn Tịnh Lan rời đi.
Bùi Văn Tuyên và Tô Dung Khanh sánh vai bước vào cung, Tô Dung Khanh ôn hòa nói, “Dường như Bùi đại nhân có ý kiến với tại hạ thì phải?"
“Tô đại nhân không cảm thấy”, Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn y nhàn nhạt nói, “Bản thân quan tâm, chăm sóc Công chúa có chút thái quá?”
“A?”, Tô Dung Khanh cười, không hề để tâm đáp, “Có sao? Tại hạ chỉ là làm trọn bổn phận của một bề tôi mà thôi”
“Tô đại nhân có ý định thành thân chưa?”
Khi nghe Bùi Văn Tuyên bất ngờ đề cập đến chuyện này, Tô Dung Khanh có chút kì quái, “Bùi đại nhân sao lại hỏi như thế?”
“Vẫn mong Tô đại nhân tiếp tục làm tròn bổn phận của bề tôi”, Bùi Văn Tuyên khẽ cười nói, “Đặc biệt là trước mặt vị hôn phu của Điện hạ”
Sắc mặt của Tô Dung Khanh không biến đổi, Bùi Văn Tuyên hành lễ nói, “Tô đại nhân còn phải vào điện, hạ quan không phiền Tô đại nhân nữa”
Nói rồi, Bùi Văn Tuyên đứng thẳng người dậy đi về phía bên cạnh.
Tô Dung Khanh như những quan viên khác lần lượt vào điện, đứng ngay đầu đội ngũ, còn Lý Dung và Bùi Văn Tuyên lại đứng bên ngoài đợi tuyên triệu. Lý Dung thấy mặt hắn mang theo ý cười bước đến liền biết tâm tình hắn hiện tại không được tốt lắm.
Nếu Bùi Văn Tuyên thật sự đang vui, nụ cười kia sẽ không phải hình dạng này. Nụ cười hiện tại, so với khi hắn làm tể tướng ở kiếp trước, đại biểu cho việc không hay sắp xảy ra.
Lý Dung không có bất kì thái độ gì, đợi hắn chủ động “xuất chiêu”, song Bùi Văn Tuyên lại cứ như cũ đứng bên cạnh nàng, tay cầm thẻ chầu, một câu cũng chẳng nói.
Địch bất động ta bất động, nếu Bùi Văn Tuyên đã giữ yên lặng Lý Dung liền dành tâm tư suy nghĩ chuyện khác. Khi nàng đang dự đoán những tình huống trong hôm nay có thể xảy ra thì bên tai truyền đến giọng nói kiên định của Bùi Văn Tuyên, “Điện hạ không có gì muốn hỏi vi thần sao?”
“Hả?”, Lý Dung hồi thần, nghe Bùi Văn Tuyên hỏi thế quả quyết đáp, “Không muốn hỏi, không có hứng thú”
Bùi Văn Tuyên, “…”
Lý Dung tiếp tục nhìn quanh quất bốn phía, Bùi Văn Tuyên nhịn vài phút bỗng lên tiếng, “Nhưng vi thần lại muốn nói”
“Ta biết không cản được ngươi”, Lý Dung thở dài, “Nói đi, bằng không ta sợ ngươi sẽ nghẹn chết vì kiềm nén”
“Những lời này của Điện hạ”, Bùi Văn Tuyên không mặn không nhạt nói, “Đã đủ khiến vi thần uất nghẹn đến sắp chết luôn rồi”
“Chi bằng cứ tiếp tục kiềm nén đi?”
Lý Dung vô cùng chân thành đề nghị, Bùi Văn Tuyên không nhịn được nữa trực tiếp nói, “Ta cảm thấy Tô Dung Khanh có ý đồ khác với cô”
“Thật sao?”, thanh âm của Lý Dung không chút gợn sóng, “Ta vui quá”
“Lý Dung”, Bùi Văn Tuyên gọi tên của nàng, “Ta đang nói chuyện nghiêm túc, Tô Dung Khanh không hề tốt như cô nghĩ đâu”
Nghe Bùi Văn Tuyên nói thế Lý Dung cũng không đùa giỡn với hắn nữa. Khi tiếng Thái giám thông báo thượng triều vang lên, nhìn dòng người rồng rắn tiến vào đại điện, nàng bình tĩnh nói, “Bùi Văn Tuyên, ngươi biết điểm khác biệt lớn nhất giữa ngươi và Tô Dung Khanh là gì không?”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn nhìn theo hướng Lý Dung liền thấy bên dưới ánh nắng sớm, một nhóm đại thần hoặc vui hoặc buồn hoặc ngu ngơ hoặc kiêu ngạo. Lý Dung nhàn nhạt nói, “Y nhẫn tâm hơn ngươi”
“Gia tộc, vinh quang, truyền thống”, ánh mắt của họ đồng thời dừng lại trên người của một thanh niên đứng ở đằng xa. Dưới ánh nắng sớm, thanh niên ấy mặc quan phục đỏ thẩm, tay cầm thẻ chầu, cử chỉ ưu nhã đoan chính, khí độ cao quý sang trọng. Y theo dòng người tiến lên từng bậc thang bạch ngọc, bước vào đại điện, nơi đại biểu cho vòng nước xoáy quyền lực của một quốc gia.
“Đó là tất cả những gì Tô Dung Khanh mang trên lưng cả cuộc đời. Bên dưới những thứ ấy chính là những gì y học được từ bé, kiềm chế, bình tĩnh và ẩn nhẫn”
Giọng Lý Dung có chút xa xôi, thấp thoáng mang theo vài phần cảm thông và thương cảm.
“Y không thể có được những cảm xúc mà ngươi đang nghĩ đến”
“Y cũng không vì tình cảm mà đối xử tốt với ta”, Lý Dung nói vô cùng lạnh lùng, “Thứ y xem trọng không phải là ta mà là Xuyên nhi. Về điểm này, ta giờ giờ khắc khắc đều ghi nhớ. Mà ngươi”, Lý Dung nâng mắt nhìn hắn, đôi phượng nhãn như đóa sen trong giếng cổ, bình tĩnh mà lạnh lùng, bên dưới sự “tịnh mịch” tuyệt đối này cũng mang theo vài phần đẹp đẽ khiến người khác không miêu tả được. Nàng chậm chạp phun ra từng chữ, “Cũng nên nhớ kĩ”
♪Góc tám nhảm♪
Ai thấy anh Tuyên ăn giấm chua thế nào? Haha, cũng cute nhỉ. Haiz, anh Khanh bị nữ chính gắn mác con quỷ vô tình rồi ????, nhưng biết sao được vì đó là bản chất của ảnh.
Tây xin lỗi mọi người, do đọc đến chương mới nhất gần đây tâm tình không được tốt đẹp lắm nên tiến độ dịch chậm ????, mà bà này lại chúa viết nhiều, mong các tình yêu thông cảm chờ đợi
Danh Sách Chương: