Bùi Văn Tuyên ổn định cảm xúc, hiện tại không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này. Hắn dìu Ôn thị cùng lên xe ngựa. Trên đường đi, hắn đem những lời thoại đã chuẩn bị từ trước hướng dẫn tỉ mỉ cho Ôn thị.
"Nếu Bệ hạ tuyên mẹ vào điện, mẹ chỉ cần nói chuyện này mình chẳng biết gì cả, là do Nhị thúc bảo mẹ kêu con về nhà, bảo mẹ phải xử phạt con, nếu không ông ta sẽ hại mẹ"
Bùi Văn Tuyên nói xong liền bảo Ôn thị lặp lại một lần, sau khi cho Ôn thị lặp lại như thế ba lần, Bùi Văn Tuyên mới phần nào yên tâm.
Hắn có chút mệt mỏi, Ôn thị lặng lẽ quan sát hắn, dè dặt lên tiếng, "Vết thương của con..."
"Không sao cả"
Bùi Văn Tuyên ôn hòa nói, "Mẫu thân không cần lo lắng"
"Văn Tuyên...", Ôn thị vừa cất lời, dường như lại muốn khóc, Bùi Văn Tuyên thấy vậy ngay lập tức nói, "Mẫu thân, mẹ hãy kiềm chế nước mắt của mình, con đã không còn sức an ủi mẹ nữa rồi"
Ôn thị nghe Bùi Văn Tuyên nói thế liền hoảng loạn lau sạch nước mắt đi.
Bùi Văn Tuyên nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng không có cảm giác gì, vì hắn đã quen với việc Ôn thị không còn trên đởi được mấy mươi năm rồi.
Một mẫu thân như bà, thời thiên thiếu hắn từng khổ cực, oán trách, sau này vào những năm cuối đời, hắn chỉ cảm thấy chán ghét, không kiên nhẫn.
Tuy thế, khi Ôn thị thật sự lìa khỏi thế gian, hắn một mình ngồi trong linh đường, nhìn gió thổi phốc tấm vải trắng và ánh nến lay lắt, cảm thấy bản thân cô chẳng khác gì một ngọn đèn lênh đênh trên nước. Vào lúc đã không còn ai có thể nhớ đến, hắn bỗng hồi tưởng lại quãng thời gian còn nhỏ, khi Ôn thị cùng phụ thân dạy hắn học chữ, mang hắn đi thả diều.
Đối với con cái, phụ mẫu có thể nói là sự bất đắc dĩ lớn nhất.
Trong tình thương đan xen bất mãn, trong oán hận lại kèm theo tiếc nuối.
Cũng may, sau khi trải qua sinh tử, thời gian dài đằng đẵng bào mòn gai góc của hắn, giúp hắn trở nên bao dung hơn. Hiện tại, nhìn Ôn thị đang cúi đầu khóc thút thít, Bùi Văn Tuyên một chút cũng không cảm thấy khó chịu. Hắn ngược lại nghĩ đến Lý Dung, rằng cả đời một cô nương như nàng sẽ không bao giờ bày ra bộ dáng thế này.
Hắn nhìn màn mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, vô thức nâng khóe môi. Ôn thị khóc được một lúc, thấy Bùi Văn Tuyên như thế không kiềm được hỏi, "Dạo gần đây... con sống thế nào? Điện hạ có ức hiếp con không?"
"Dạ?"
Bùi Văn Tuyên quay đầu sang, nghe Ôn thị hỏi thế, không nhịn được phì cười, "Mẫu thân nói đùa sao, mẹ nghĩ Điện hạ sẽ ức hiếp con ư?"
"Ai cũng bảo Công chúa ngang tàng", Ôn thị than một tiếng nói, "Tính tình con lại tốt, bị người ta ức hiếp cũng chẳng biết, hoặc vì con không muốn nói với ta"
"Mẹ yên tâm", Bùi Văn Tuyên khi nhắc đến Lý Dung, âm thanh bỗng trở nên dịu dàng rất nhiều, "Điện hạ đối xử với con rất tốt, con cũng rất thích Điện hạ"
Ôn thị không nói gì, qua một lúc lâu, bà khàn giọng nói, "Con và phụ thân mình rất giống nhau, lúc trước ông ấy cũng từng bảo vệ mẹ như thế..."
Nói rồi, Ôn thị lại không nhịn được nhắc thêm Bùi Lễ Chi vài câu, Bùi Văn Tuyên chỉ lẳng lặng lắng nghe. Khi sắp đến hoàng cung, Bùi Văn Tuyên cắt ngang lời bà, "Những lời ban nãy, mẹ đã nhớ hết chưa? Hãy thử lặp lại một lần cho con nghe ạ"
Ôn thị ngẩn người, bà không nghĩ đến Bùi Văn Tuyên sẽ quả quyết cắt ngang mình như thế. Thần sắc bà có chút u ám, sau hồi lâu, bà liền lặp lại những lời ban nãy một lần. Bùi Văn Tuyên gật gật đầu, lúc họ đi đến cổng, thông qua thị vệ kiểm tra, Bùi Văn Tuyên và Ôn thị cùng nhau vào cung.
Ở cổng, họ đổi từ xe ngựa sang kiệu nâng đi đến Ngự thư phòng, lúc này mưa lớn đến nỗi không nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Bùi Văn Tuyên vén màn kiệu nhìn bốn phía, khi thấy sắp đến Ngự thư phòng, hắn bất ngờ nhìn thấy một người đang cầm dù đi cùng hướng với mình.
Người đó đáng lẽ ra đã phải về nhà, nghe bảo có việc xảy ra ở Ngự thư phòng liền cố ý đến đó xem tình hình.
Người đó vội vàng đến đó làm gì hắn không biết, nhưng Bùi Văn Tuyên rõ ràng nhận ra được bộ quần áo kia là của ai.
Là Tô Dung Khanh.
Dù đã qua một kiếp, tại một thời điểm bất đồng, một sự việc bất đồng, nhưng kí ức về cảnh Lý Dung quỳ trong màn mưa, Tô Dung Khanh đích xác mặc bộ quần áo kia đứng che dù cho nàng.
Đồng tử Bùi Văn Tuyên co rút lại, hắn hét lớn, "Dừng kiệu!"
Người nâng kiệu có chút khó hiểu, chỉ thấy Bùi Văn Tuyên vội vã xuống kiệu, phân phó với người bên cạnh, "Ta có chuyện đi trước, các người cứ nâng phu nhân theo sau"
Nói xong, Bùi Văn Tuyên liền cầm dù xông vào màn mưa.
Ôn thị vội vã vén rèm, gấp gáp gọi với theo, "Văn Tuyên, con đi đâu vậy?"
Bùi Văn Tuyên không trả lời, hắn cầm dù, đạp lên những vũng nước mưa, chạy như điên về phía Ngự thư phòng.
Lý Dung đang quỳ trước cửa, nàng hạ mắt, nước mưa đã thấm ướt y phục, mái tóc cùng bờ mi của nàng.
Cái lạnh từ đầu gối truyền đến, khiến hai chân nàng như đang quỳ trên bàn chông, châm chích đến đau nhức.
Đây là di chứng của căn bệnh thời niên thiếu, nàng chọc giận Lý Minh và bị bắt phạt quỳ trong tuyết do đó mỗi lần trời trở lạnh, bệnh cũ tái phát, khiến nàng đau đến nỗi bán sống bán chết.
Nhưng nàng phải đấu với Bùi Lễ Văn đến cuối cùng, chính vì thế nàng cắn chặt răng, quỳ trong mưa, đau đến nỗi trước mắt đều mơ hồ.
Nước mưa như trút xuống đỉnh đầu nàng, trong nhóm quần thần đã có vài người té xỉu được dìu xuống, Bùi Lễ Văn thân người cũng run lẩy bẩy, nhưng ông ta vẫn cắn răng sống chết quỳ ở đó.
Lý Dung không biết bản thân còn chống cự được bao lâu nữa, cũng chẳng biết phải quỳ đến khi nào. Bất chợt, cơn mưa như trút kia chớp mắt biến đâu mất.
Có người đang đứng sau lưng nàng, khe khẽ thở dốc.
Ban đầu Lý Dung còn tưởng trời đã ngừng mưa, nhưng đợi đến khi nàng nhìn rõ lại liền thấy ở khoảng phía trước không xa, mưa vẫn còn rơi rất nặng hạt. Khi nghe thấy tiếng thở gấp phía sau mình, nàng biết có ngươi đang che chắn một khoảng trời này cho riêng nàng.
Cảm giác này nàng nhớ rất kĩ. Trong kí ức cả đời nàng, hiếm có được mấy lần trải nghiệm sự ấm áp thấm vào tận xương tủy thế này.
Tim nàng đập nhanh hơn, lại có chút đau đớn. Nàng từ từ quay đầu, lọt vào tầm mắt là một bộ bạch y, quả nhiên không ngoài dự liệu.
Sau đó nàng chậm rãi nâng tầm mắt, cuối cùng dừng lại ở gương mặt người đó.
Người thanh niên bạch y đội ngọc quan, ngũ quan thanh tuấn mang vài phần kinh diễm. Vốn là một bộ dạng tiên nhân như thế lại đang không ngừng khe khẽ thở dốc, khiến người đó đã bị vướng bụi trần.
Bùi Văn Tuyên nhìn biểu tình của Lý Dung có chút biến đổi, từ sự phức tạp ban đầu đã trở thành kinh ngạc. Vào khoảnh khắc nàng nhìn thấy hắn, tất cả cảm xúc tựa như đều bị thiêu đốt tan vào hư không.
Trong lòng Bùi Văn Tuyên liền trào dâng một sự khó chịu không diễn tả được nhưng hắn lại vờ như không biết gì, hắn nhìn Lý Dung, khẽ cười nói, "Điện hạ, thần đã đến rồi, sao Người còn chưa đứng dậy?"
Hắn học cách nói này của Lý Dung khi nàng đến Bùi gia cứu hắn. Vốn nghĩ muốn chọc nàng cười song vừa nói ra, hắn liền cảm thấy sắc mặt Lý Dung có gì đó không ổn.
"Không được", Lý Dung vừa nói vừa run rẩy. Nàng nhướng mày, sắc mặt tuy trắng bệch song không có chút nhượng bộ, "Bùi thượng thư..."
Không đợi nàng nói xong, Bùi Văn Tuyên liền ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Hắn quỳ xuống, nắm lấy tay Lý Dung, khi cảm nhận được sự lạnh giá nơi bàn tay nàng, hắn lập tức thấp giọng quát, "Đừng làm càn nữa!"
Lý Dung bị hắn mắng đến ngẩn người, Bùi Văn Tuyên đưa dù cho người hầu bên cạnh, trực tiếp đến ôm lấy Lý Dung.
Lý Dung hoảng loạn hỏi, "Ngươi muốn làm gì..."
"Nghỉ một chút đã"
Bùi Văn Tuyên khẽ nói sau đó liền bế ngang nàng lên.
Hắn cử động quá mạnh khiến vết thương càng toạc ra. Lý Dung nhớ đến vết thương của hắn nên không dám giẫy giụa quá nhiều, cũng sợ mất thể diện, chỉ đành phối hợp ôm lấy cổ Bùi Văn Tuyên, muốn khuyên hắn nên dưỡng sức chút
Bùi Văn Tuyên ôm lấy nàng, được cung nhân che dù cho. Hắn lạnh lẽo nhìn về phía Bùi Lễ Văn đang quỳ bên kia, "Ta đã dẫn mẫu thân vào cung rồi, Tam thúc, nếu thúc thật sự muốn đấu đến cùng với Điện hạ thì cứ tiếp tục quỳ. Nhưng nếu còn muốn giữ lại chút mặt mũi cho bản thân, đêm mai gặp nhau ở Từ đường, cùng họ hàng thảo luận giải pháp, đừng quỳ ở đây khiến người ta dòm ngó"
Nói xong Bùi Văn Tuyên liền bỏ đi, không thèm quan tâm điều gì khác, hắn ôm Lý Dung bước nhanh về phía chiếc kiệu ở trước cổng, ra lệnh hạ nhân đưa Ôn thị về lại phủ Công chúa.
Hiện tại hắn không có thời gian đấu đá với những người kia bởi việc của Lý Dung quan trọng hơn hết thảy.
Bùi Lễ Văn nghe Bùi Văn Tuyên nói thế liền ngẩn ra, nhưng chưa được vài phút ông ta liền vỡ lẽ. Thứ người dễ dụ dỗ như Ôn thị, Bùi Văn Tuyên dẫn bà ta đến, nhất định đã thông đồng với bà ta. Nếu bây giờ tranh cãi trước mặt Lý Minh, ông ta sao có được phần thắng?
Bùi Lễ Văn nghiến chặt rằng, nhắm nghiền hai mắt sau đó dứt khoát ngất xỉu.
Lý Dung và Bùi Văn Tuyên nghe phía sau nháo nhào cả lên, Lý Dung không nhịn được khẽ cười thành tiếng. Bùi Văn Tuyên lạnh lùng nhìn nàng, Lý Dung không biết vì sao cảm thấy đôi chút chột dạ. Nàng khẽ hắng giọng nói, "Ngươi đang nổi giận cái gì, đồ nóng tính?"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn ôm nàng vừa bước ra cổng liền trông thấy Tô Dung Khanh đang tiến vào.
Trong tay y đang cầm cây dù giống hệt năm đó, vào khoảnh khắc y trông thấy họ, trong mắt ánh lên vài phần ngạc nhiên. Bùi Văn Tuyên nhìn thẳng vào y, Lý Dung cảm thấy có chút xấu hổ, ngại ngùng lên tiếng, "Tô đại nhân"
Khi Tô Dung Khanh nghe được tiếng Lý Dung, y liền quay đầu sang nhìn nàng. Vào giây phút nhìn thấy Lý Dung, y như muốn nói gì lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu, hành lễ, "Tham kiến Điện hạ"
Nói xong y ngay lập tức nhường đường, cung kính đứng sang một bên, để Bùi Văn Tuyên và Lý Dung rời đi.
Khi Bùi Văn Tuyên ôm Lý Dung bước ra ngoài, nàng không nhịn được nâng mắt nhìn Tô Dung Khanh qua vai Bùi Văn Tuyên. Bùi Văn Tuyên mắt vẫn nhìn phía trước, bình tĩnh hỏi, "Điện hạ đang nhìn gì vậy?"
"Ta bỗng nhớ ra", Lý Dung có chút cảm khái nói, "Năm đó khi y che dù cho ta, cũng dùng chiếc dù đó"
Lý Dung nói rồi liền không nhìn rõ được y nữa. Bùi Văn Tuyên đem nàng đặt vào kiệu, sau khi buông rèm xuống, hắn nửa quỳ trước mặt nàng và kéo váy nàng lên.
Không gian trong kiệu rất nhỏ, hai người họ cùng chen vào nên vô cùng chật chội. Khi Bùi Văn Tuyên vừa kéo váy Lý Dung lên, nàng không nhịn được ngăn hắn lại, vội vã hỏi, "Ngươi làm gì vậy?"
"Váy của người bị ướt rồi", Bùi Văn Tuyên thấp giọng nói, "Cứ để thế sẽ càng đau"
Nói rồi, Bùi Văn Tuyên không quan tâm gạt tay Lý Dung ra, kéo váy nàng lên cột gúc lại. Sau khi dùng tay áo lau sạch bàn chân nàng, hắn lấy tấm thảm trong kiệu quấn chặt chân nàng lại.
Sự ấm áp bất ngờ bao phủ lấy bàn chân Lý Dung, khác xa hoàn toàn với sự giá lạnh trên người. Bùi Văn Tuyên tự sờ ngoại bào một lúc liền cởi ra, khoát lên người nàng thấp giọng nói, "Tuy có chút ướt nhưng vẫn đỡ hơn không có. Người cố nhịn một chút, chúng ta rất nhanh sẽ về đến phủ"
Nói xong Bùi Văn Tuyên vén rèm bước ra ngoài, ra lệnh cho người hầu nhanh chóng khởi kiệu đưa Lý Dung xuất cung.
Lý Dung ngồi trong kiệu một lúc liền cảm thấy khá hơn. Lúc này nàng mới ý thức được, bản thân đang đắp áo của Bùi Văn Tuyên, mang theo mùi thơm chỉ có của riêng hắn. Đó là một mùi thơm vô cùng nhạt, chỉ khi đến cực gần mới ngửi thấy được. Nhưng vào lúc này, mùi hương đó đang quấn lấy nàng, Lý Dung cũng không nói được vì sao, tim mình lại đập nhanh thêm vài nhịp.
Nàng nghĩ có lẽ trong kiệu quá nóng nên mới khiến nàng sinh ra ảo giác. Nàng dùng cây quạt vén rèm để gió vào cho thoáng, kết quả vừa vén lên nàng liền thấy Bùi Văn Tuyên đang ở bên ngoài kiệu.
Công tử cầm dù đi dưới mưa, lưng thẳng tựa trúc, mặt tựa ngọc đúc mà thành. Lý Dung nhìn hắn, nhất thời quên mất phải hạ rèm xuống.
Bùi Văn Tuyên phát giác ánh mắt của Lý Dung, hắn nâng mắt nhìn sang, sau đó nhíu mày nói, "Người mau buông rèm xuống kẻo gió thổi vào sẽ bị nhiễm lạnh"
Lý Dung nghe hắn nói thế không nhịn được phì cười. Nàng không những không buông rèm xuống mà còn đặt tay lên bệ cửa, đưa đầu ra nhìn Bùi Văn Tuyên, "Bùi Văn Tuyên, ta bất ngờ phát hiện, ngươi thật sự rất ưa nhìn đấy"
Bùi Văn Tuyên không nói gì liền đem dù hơi nghiêng về phía này che cho nàng sau đó đáp, "Đã lúc nào rồi còn không quên nhìn mặt người khác, Người thật sự hay lắm"
"Bùi Văn Tuyên, ngươi giận à?", trong giọng Lý Dung mang theo chút run rẩy nhưng không biết là do lạnh hay do đau. Bùi Văn Tuyên nhíu mày hỏi, "Còn rất đau sao?"
"Không còn đau lắm", Lý Dung thấp giọng, "Khi nãy ngươi đắp thảm giúp ta nên đỡ nhiều rồi"
"Ta đã phân phó người hầu trước hồi phủ sắt thuốc, chốc nữa về đến nơi, Người hãy lập tức thay y phục và ngâm nước ấm"
Bùi Văn Tuyên tỉ mỉ nói ra những sắp xếp của mình, "Đơn thuốc này là đơn lúc trước Người thường dùng, lúc này ngươi còn trẻ, vẫn nên biết giữ gìn một chút"
Bùi Văn Tuyên nói hai chữ "lúc trước" đương nhiên là nói về kiếp trước.
Vài năm sau ở kiếp trước, nàng có gặp một vị danh y, người đó kê lại cho nàng một đơn khác, hiệu quả giảm đau rất tốt, nhưng không thể trị tận gốc cũng vì thời trẻ bị thương quá nặng.
Khi nghe Bùi Văn Tuyên nói thế, chuyện Lý Dung chú ý lại là chuyện khác, "Ngay cả đơn thuốc của ta ngươi cũng biết, quả nhiên đã sắp xếp rất nhiều người bên cạnh ta"
Bùi Văn Tuyên không ngờ Lý Dung sẽ nhắc đến vấn đề này nên nhất thời nghẹn lời, phải lúc sau mới lên tiếng, "Đều là chuyện quá khứ rồi, chúng ta đã nói không tính toán nữa cơ mà? Hơn nữa Người cùng cài bao nhiêu người bên cạnh ta, xem như chúng ta huề nhau"
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói thế lại không nhịn được cười.
Bùi Văn Tuyên ôm Lý Dung lên xe ngựa, ở đó có sẵn vài bộ thường phục để họ thay. Bùi Văn Tuyên thấp giọng nói, "Điện hạ, Người thay y phục trước đi"
Nói rồi hắn ngồi xuống quay lưng về phía Lý Dung.
Lý Dung không nghĩ nhiều, nàng run rẩy tự thay quần áo. Bùi Văn Tuyên nghe thấy tiếng sột soạt ở sau lưng, một lúc sau lại nghe được tiếng Lý Dung, "Xong rồi"
Khi Bùi Văn Tuyên quay lại thế nhưng lại thấy Lý Dung đang rúc vào một góc và đắp thảm trên người
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên nhìn mình liền cười cười giải thích, "Thế này rất ấm"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, sau một lúc hắn liền nhào đến. Lý Dung có chút hốt hoảng, không kiềm được lui về sau dựa sát vào thành xe, cảnh giác hỏi, "Ngươi muốn làm gì?"
Bùi Văn Tuyên đưa tay kéo Lý Dung vào lòng.
Chiếc áo rộng tay Lý Dung vừa thay áp sát lên người nàng, động tác ôm nàng của hắn không chút dịu dàng, chỉ bình tĩnh nói, "Như thế này mới ấm"
Lý Dung không dám nói gì, nàng cứ để Bùi Văn Tuyên lặng lẽ ôm lấy mình. Sau một lúc lâu, nàng mới gian nan mỉm cười hỏi, "Ngươi... hình như dạo này luôn thích ôm ta thì phải?"
"Vì tình cảm chúng ta tốt đẹp"
Bùi Văn Tuyên suông sẻ trả lời, "Chúng ta đã ngủ chung giường rồi, Người còn tính toán với ta mấy chuyện này làm gì? Hiện tại Người đã lạnh đến mức này rồi còn chưa hiểu à? Hà tất phải cứ chịu khổ?"
"Vậy lần trước..."
"Là do ta đang đau buồn", Bùi Văn Tuyên lập tức đáp lời, "Mạo phạm đến Công chúa, nhưng không phải chuyện này Công chúa đã cho phép ta sao?"
Lý Dung không nói được gì nữa, nàng luôn cảm thấy có một cảm giác kì quái không thể miêu tả được ở đây.
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung im lặng, không khỏi bật cười, tiếp tục thêm dầu vào lửa, "Không phải Người bảo, chúng ta là tỷ muội tốt, Người chắc sẽ không nảy sinh suy nghĩ gì khác với ta đâu nhỉ?"
"Ngươi đừng hòng vu oan cho ta", Lý Dung lập tức nói, "Chúng ta thân đến mức này rồi, ta không phải là loại người như thế"
Bùi Văn Tuyên cười trầm một tiếng, Lý Dung có chút căng thẳng, "Ngươi cười cái gì?"
"Không gì cả", Bùi Văn Tuyên ngồi xuống đệm, đổi một tư thế khác để Lý Dung dựa sát vào lòng mình. Hắn đưa tay vòng qua vai Lý Dung, "Chỉ đang nghĩ ta và Điện hạ quả nhiên tâm linh tương thông, vừa hay khi nãy ta cũng nghĩ như Người"
"Vậy thì tốt"
Lý Dung gật đầu nhưng không nói được vì sao trong lòng lại có chút chột dạ.
Hai người yên lặng ngồi một chốc, Bùi Văn Tuyên dường như thấm mệt nên dựa vào thành xe nhắm mắt ngủ.
Lý dung dựa vào ngựa hắn, sự ấm áp trào dâng bao quanh lấy nàng, có một sự an ổn chẳng nói thành lời từ con người ấy truyền sang người nàng khiến nàng không kiềm được có chút buồn ngủ. Nàng dựa vào Bùi Văn Tuyên, mơ hồ thiếp đi.
Hai người thiếp được một lúc đã về đến phủ Công chúa, Bùi Văn Tuyên ôm Lý Dung xuống xe, Lý Dung cũng đã quen động tác của hắn nên vô cùng tự nhiên vòng tay quanh cổ hắn. Bùi Văn Tuyên thấy nàng làm thế liền không nhịn được cười nói, "Người thật sự biết thuận theo tình thế* nhỉ?"
(*nguyên gốc, 顺着杆子, thuận theo cột bò lên)
"Sao vậy?", Lý Dung nhướng mày nhìn hắn, "Bùi đại nhân là cột à?"
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung còn có tâm trạng trêu đùa liền hỏi ngược lại, "Vậy Điện hạ là khỉ ư?"
"Cái miệng này của ngươi, một phân cũng không muốn thua thiệt"
Lý Dung than một tiếng, Bùi Văn Tuyên khẽ cười, "Cũng có lúc vẫn thua thiệt"
"Hả?"
"À", Bùi Văn Tuyên nghĩ một chốc như vô cùng nghiêm túc nói, "Vào giây phút Điện hạ và ta trở thành phu thê, ta thua thiệt như thế mà còn ít sao?"
Khi nghe những lời này, Lý Dung không nhịn được phì cười, "Ngươi lúc đó mà chịu thiệt? Rõ ràng là do không quen thuộc với ta thôi"
"Những lời này của Người nói sai rồi", vẻ mặt Bùi Văn Tuyên vô cùng nghiêm túc, "Ta luôn nhường nhịn thê tử của mình. Điện hạ nếu muốn ta thua thiệt thì chỉ có một cách duy nhất"
Lý Dung ngẩn ra vài giây, nàng luôn cảm thấy trong lời nói của Bùi Văn Tuyên có ẩn ý nhưng sợ do mình nghĩ quá nhiều. Dù sao từ trước đến nay Bùi Văn Tuyên luôn là người không có chừng mực, bất cẩn một chút sẽ rất dễ hiểu lầm.
Chỉ là nàng chưa kịp nói câu gì lại vớt vác, Bùi Văn Tuyên đã tự kết thúc cuộc nói chuyện của họ, "Nhưng thật đáng tiếc, Điện hạ lại không có cơ hội này"
"Cái tên này..."
Lý Dung có chút bất lực than một tiếng, khi quay đầu nàng đã hỏi sang vấn đề khác, "Người của Bùi gia hiện tại ngươi không đi xử lý sao?"
"Bùi Lễ Văn giả vờ ngất xỉu chuồn đi rồi. Ta cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà kinh động đến Bệ hạ", Bùi Văn Tuyên bế Lý Dung đến hồ tắm, trong đó đã được đổ đầy nước thuốc. Bùi Văn Tuyên đặt nàng ngồi lên một chiếc ghế đẩu, bình tĩnh nói, "Bùi gia vẫn còn có chỗ dùng đến, ngày mai thần sẽ thương lượng với họ, xin Điện hạ yên tâm"
Nói rồi, Bùi Văn Tuyên gọi Tịnh Lan tiến vào, sau khi dặn dò cẩn thận những điểm quan trọng của việc tắm nước thuốc xong, hắn liền nói với Lý Dung, "Điện hạ, Người cứ ngâm mình, ta xin cáo lui"
Lý Dung lười nhác đáp một tiếng, Bùi Văn Tuyên ngay lập tức đi ra ngoài. Đợi khi đã đi ra khỏi cửa, hắn đứng đó, hai tay luồn vào tay áo, nghe thấy tiếng cười của thiếu nữ bên trong, tiếng nước chảy, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng tương ứng.
Hồ tắm của Lý Dung, kiếp này hắn chưa từng đặt chân đến, đừng nói đến chuyện sẽ có thể ở cùng Lý Dung trong đó.
Hiện tại tuy chỉ dừng lại phút chốc mà trong đầu hắn đã không ngừng trào dâng hàng ngàn cơn sóng
Nếu trước đây chưa từng nghĩ nhiều về chuyện đó thì hiện tại khi hồi tưởng lại, hắn lại có chút không khống chế được. Nó giống như một cơn đại hồng thủy quét qua khiến tất cả chớp mắt liền vỡ òa.
Điều đó giúp hắn nhận ra rằng, thì ra từng chuyện trong quá khứ, thậm chí là một chi tiết nhỏ nhặt nhất, hắn đều nhớ như in.
Thiên đường và địa ngục phút chốc hợp lại làm một, hắn yên lặng đứng ở trước cửa. Thị nữ bên cạnh không nhịn được tiến lên hỏi, "Phò mã, ngài có cần chuẩn bị nước tắm không?"
"Ừ"
Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng, sau đó nhàn nhạt căn dặn, "Cho nhiều nước lạnh một chút"
Nói rồi hắn quay người trở lại phòng.
Sau khi Lý Dung ngâm mình xong cả người đều cảm thấy thư thái. Nhưng nàng vẫn rất cẩn thận, mặc thêm một chiếc áo khoác thật dày mới quay về phòng.
Khi nàng về đến phòng thì phát hiện lò than đã được đốt sẵn, cả gian phòng không đơn thuần là "ấm áp" nữa mà biến thành có chút nóng.
Bùi Văn Tuyên chỉ mặc một chiếc áo, quỳ ngồi bên bàn làm việc. Lý Dung vừa tiến vào, hắn liền thấp giọng nói, "Đóng hết cửa và cửa sổ lại, đừng để nhiễm lạnh"
Lý Dung khoác áo khoác tiến vào, nàng ngồi xổm trước mặt hắn. Tay cầm bút của Bùi Văn Tuyên hơi khựng lại, hắn nâng mắt liền nhìn thấy Lý Dung đang ngồi xổm trước mặt mình.
Bên áo khoác của nàng có may một dải lông vũ màu trắng, sự kết hợp mềm mại này khiến nàng trở nên vô cùng đáng yêu.
Một Lý Dung như thế hắn hiếm khi thấy được, hoàn toàn không giống với hình tượng bên ngoài. Bùi Văn Tuyên lặng lẽ nhìn nàng một lúc, không kiềm được cười hỏi,
"Người hết đau rồi sao?"
"Thuốc của Tiết thần y, sau này ta bệnh nặng hơn còn chữa được huống chi là chuyện cỏn con hôm nay"
"Người đi nghỉ trước đi", Bùi Văn Tuyên dịu dàng nói, "Những tấu chương Người cần xem ta đã đặt hết trên giường rồi, cứ nằm vào chăn mà xem. Sau khi phê chuẩn đống giấy tờ này xong, tối đến ta sẽ ấn huyệt giúp Người"
"Hay là ngươi dạy người khác đi", Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói thế liền lập tức đáp, "Để tránh làm phiền ngươi"
"Dạy người khác còn nhọc công hơn, Người đừng hành hạ ta nữa", Bùi Văn Tuyên cúi đầu xem giấy tờ, nhàn nhạt nói, "Ta năm đó để học được những thứ này cũng không dễ dàng gì"
Lý Dung nghe những lời như thế liền ngẩn ra, Bùi Văn Tuyên thấy nàng không nói nâng mắt nhìn nàng, "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì", Lý Dung mỉm cười, "Ta chỉ bất ngờ cảm thấy, thật ra... trước đây ngươi từng đối xử với ta rất tốt"
Bùi Văn Tuyên dừng bút, sau vài phút hắn mới nói, "Điện hạ, Người đừng dễ dàng cảm động như thế. Điều này không tính là gì, Người đừng cứ tùy tiện thấy ai tốt với mình đều moi hết tâm can ra cho họ"
Bùi Văn Tuyên bên trong có ẩn ý thế nhưng Lý Dung lại chẳng nghe ra được, nàng chỉ gật đầu nói, "Ngươi nói đúng, năm đó ngươi đối xử với ta tốt như thế, trong lòng không phải cũng có tính toán khác sao?"
Lòng Bùi Văn Tuyên giá lạnh, hắn nâng đầu lên, có chút tức giận nói, "Điện hạ, sự việc không phải như Người nói đâu..."
"Đi nghỉ thôi đi nghỉ thôi", Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên lại muốn giải thích gì đó liền vội vã nói, "Ta lỡ lời, ngươi đừng tính toán, ta đi đây"
Nói rồi, Lý Dung liền chạy qua bên kia, Bùi Văn Tuyên siết chặt bút, qua hồi lâu, hắn không biết nên giận hay nên cười, hắn bất lực cúi đầu, tiếp tục phê tấu chương.
Lý Dung xem tất cả những tin tức gần đây, Tuân Xuyên đang đuổi theo tung tích của nhân chứng, nhưng những nhân chứng như La Quyện đã chuyển hướng đi nên họ sớm không biết họ đi về hướng nào. Hiện tại Tuân Xuyên đã theo ra khỏi Hoa Kinh.
Trừ việc tìm kiếm chứng cứ không mấy thuận lợi, vấn đề lớn nhất vẫn là bắt nguồn từ các triều thần. Hôm nay có gần một trăm năm mươi tấu sớ dâng lên cho Lý Minh, toàn bộ đều có liên quan đến Đốc sát ti, với những lý do muôn hình vạn trạng song chỉ vì một mục tiêu duy nhất. Nếu Lý Dung không tra ra bất kì chứng cứ nào hữu hiệu, Lý Minh e rằng không thể tiếp tục gánh được áp lực lớn nhường này.
Lý Dung nhìn hết những tấu sớ kia cũng gần đến tối, Bùi Văn Tuyên đi đến bên cạnh nàng, thấy nàng mặt mày ủ dột liền trực tiếp cướp sổ con từ tay nàng. Lý Dung ngẩn ra phút chốc mới la lên, "Ngươi làm gì vậy hả?"
"Hôm nay cô đã hỏi không biết bao nhiêu lần câu này rồi đấy", Bùi Văn Tuyên ném sổ con sang một bên, trực tiếp dời chiếc bàn nhỏ đặt đầy một chồng sổ con ra xa nàng, sau đó tắt nến quay về giường, "Nằm xuống đi, ta giúp cô mát xa"
"Không cần", trong bóng đêm, Lý Dung bỗng có chút căng thẳng không thể nói thành lời, "Hôm nay ta không đau, để hôm khác đi. Hơn hết, không phải ngươi cũng bị thương sao? Dưỡng thương cho tốt, đừng dùng lực nữa"
"Thật sự khỏi rồi?", Bùi Văn Tuyên nhăn mày có chút không tin tưởng. Lý Dung vội vã đáp, "Khỏi rồi khỏi rồi. Nói đến bị thương, ngươi đã thoa thuốc chưa?"
Bùi Văn Tuyên chợt sững người, sau đó mới nói, "Cũng đến lúc nên thay"
"Thế à? Vậy để ta giúp ngươi"
Lý Dung ngồi dậy khẽ vỗ lên mép giường, "Đến đây, đốt nến lên, đưa thuốc và băng vải cho ta"
Bùi Văn Tuyên nghe nàng nói thế liền đốt ngọn nến bên cạnh lên, lại lấy thuốc và băng vải ra, sau đó hắn nâng tay cởi áo, nằm sấp lên giường.
Động tác của hắn lưu loát, vô cùng thong dong, Lý Dung nhiều lần tự cảnh cáo bản thân không thể nghĩ nhiều. Nàng cố dời toàn bộ tầm mắt lên vết thương của Bùi Văn Tuyên, đầu mày nhăn chặt, "Mấy người này thật sự dám xuống tay"
"Gia pháp mà", Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt nói, "Con cháu trong tông tộc đều bị đánh qua, không sao cả"
"Ta hỏi này...", Lý Dung rũ mắt, "Kiếp trước ngươi cũng bị đánh sao?"
"Sao có thể không bị đánh được?", Bùi Văn Tuyên cười khổ, "Chỉ là cô không biết thôi"
"Ồ"
Lý Dung thấp giọng hỏi, "Vậy ngươi hận bọn họ không?"
Bùi Văn Tuyên không đáp, phải sau một lúc, hắn mới chậm rãi lên tiếng, "Để tâm mới sinh hận. Thời niên thiếu từng hận nhưng sau này cũng quên đi, chuyện đó cũng chẳng to tát gì. Hơn nữa cái gì đã qua cũng nên để nó qua, những thứ ta muốn có đều đạt được rồi, chẳng muốn nhớ thương gì bọn họ nữa"
"Bùi Lễ Hiền...", Lý Dung nhớ lại hỏi, "Kiếp trước là ngươi giết sao?"
Bùi Văn Tuyên trầm mặc, sau hồi lâu, hắn bất ngờ hỏi, "Ban nãy cô đang phát sầu chuyện gì vậy?"
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên đột ngột chuyển đề tài liền hiểu hắn không muốn nói về chuyện kia. Chính vì thế nàng cũng không tiếp tục dây dưa, thuận theo hắn nói, "Tuân Xuyên đi tìm nhân chứng nhưng thời gian qua lâu rồi lại chẳng có kết quả. Ta sợ những người này đã xảy ra chuyện. Nếu thật như thế, dù chúng ta có nhiều chứng cứ thế nào cũng chỉ có thể tìm được người ban đầu niêm phong phủ, làm rõ chuyện hoàng kim từ đâu mà ra"
Nói rồi, Lý Dung rắc bột thuốc lên miệng vết thương, thấy Bùi Văn Tuyên khẽ run lên, nàng nâng mắt hỏi, "Đau sao?"
"Không", Bùi Văn Tuyên vội vã đáp, "Nếu muốn tìm ra được chứng cứ chứng minh hoàng kim là do bọn họ lén lút đưa vào, chỉ có đi tìm người trực tiếp làm chuyện đó. Cô đang sợ không có danh sách kia?"
"Đúng thế", Lý Dung nghiền ngẫm nói, "Xem ra ta phải tìm Tô Dung Khanh thêm lần nữa"
"Y sẽ không đưa cô đâu", Bùi Văn Tuyên cắt ngang, "Không bằng cô nghĩ theo hướng khác"
Lý Dung nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, hắn tiếp tục nói, "Trong nhà Bùi gia có một người làm trong Hình bộ, vị trí tuy không cao song chủ yếu quản lý ghi chép hoạt động hằng ngày của mỗi người. Ngày mai nếu ta có thể cùng Bùi gia thỏa thuận thành công, khiến bọn họ nghe theo sự sắp xếp của ta, chúng ta sẽ tra được bản ghi chép về những quan binh được sai đến phủ nha hôm ấy, từ đó có thể tìm được người"
"Đây cũng là một cách"
Lý Dung gật đầu, Bùi Văn Tuyên chống người dậy để Lý Dung dùng băng vải quấn quanh người mình, hắn nói tiếp, "Cách đó đáng tin cậy hơn tìm Tô Dung Khanh. Thượng Quan Nhã chỉ vì muốn xem náo nhiệt nên mới đề ra chủ ý dở hơi kia?"
"Muội ấy cũng là có lòng", Lý Dung cười nói, "Muốn nhất tiễn song điêu"
"Chuyện tình cảm...", giọng Bùi Văn Tuyên chân thành, "Không thể nhất tiễn song điêu, nếu không đến lúc đó e rằng sẽ hiểu lầm chồng chất"
"Lúc trước không phải ngươi cũng nói thế với ta sao?", Lý Dung cột băng vải lại, Bùi Văn Tuyên thở dài một hơi xong mới chậm chạp đáp, "Lúc đó, ta vẫn chưa hiểu được nhiều đạo lý"
"Hiện tại hiểu rồi?"
Lý Dung suy nghĩ một chút, "Ta không cảm thấy chúng ta gần đây gặp chuyện có thể khiến ngươi nghĩ đến vấn đề này"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, sau hồi lâu, hắn mới lên tiếng, "Điện hạ, Người hãy nghe ta khuyên một câu, nếu Người chưa xác định phần tình cảm này thì đừng cùng đối phương nảy sinh bất kì quan hệ cảm tình nào cả. Lúc trước là ta không tốt, ta luôn nghĩ Người và Tô Dung Khanh nếu ở bên nhau chính là tái tục tiền duyên cho nên mới muốn tác hợp cho cả hai. Nhưng hiện tại ta đã nghĩ kĩ rồi, tình cảm là duyên phận, mà nếu đã là duyên phận, tuyệt không thể cưỡng cầu"
"Điện hạ không cần làm gì cả, chỉ cần yên lặng chờ đợi là được"
"Chờ đợi cái gì?"
"Chờ đợi duyên phận thích hợp"
Nói xong, Bùi Văn Tuyên đứng dậy tắt nến, Lý Dung ngồi trên giường, nghiền ngẫm những lời hắn đã nói. Bùi Văn Tuyên quay lại giường, hắn cong lưng, nửa chống thân mình, hơi cong người dựa sát vào Lý Dung.
Hắn cách nàng rất gần, nàng có thể thấy rõ được làn da sạch sẽ trắng ngần của hắn dưới ánh trăng. Ánh mắt hắn nhìn nàng như mang theo hơi rượu, phút chốc khiến lòng người say đắm. Hắn cười như không cười nói, "Hơn nữa Điện hạ còn có ta ở bên, cho nên càng không cần gấp gáp"
"Nếu Điện hạ cảm thấy cô đơn, ta có thể cùng Điện hạ trò chuyện. Nếu Điện hạ cảm thấy thiếu sự quan tâm, bất luận là việc lớn hay nhỏ, ta đều có thể khiến Điện hạ hài lòng. Điện hạ vẫn nên dành toàn bộ tâm tư vào việc triều chính, thành công lập được Đốc sát ti. Mọi chuyện vẫn nên là tùy duyên mới tốt"
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói thế không khỏi nhướng mày, "Chuyện gì ngươi cũng có thể làm được?"
"Điện hạ cảm thấy có chuyện gì ta không làm được sao?"
"Có một chuyện ngươi không làm được", Lý Dung cao hứng nói.
"Ví dụ như?"
Bùi Văn Tuyên khẽ nghiêng đầu, bộ dáng xin rửa tai lắng nghe. Lý Dung thấy thế liền cười, ngã người nằm lên giường la lên, "Hôn ta!"
Vừa dứt lời, nàng liền cảm thấy một nguồn lực vô cùng lớn đánh úp lại từ phía sau. Người đó giam nàng vào trong lòng ngực, một tay vòng quanh eo nàng, một tay niết cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu lên.
Lý Dung phát giác Bùi Văn Tuyên muốn làm chuyện gì, nhịp tim bất chợt gia tốc. Nàng hoảng loạn nâng tay ấn lên mặt hắn, vội vã nói, "Ta sai rồi ta sai rồi!"
Bùi Văn Tuyên bị nàng đẩy mặt đi, rất lâu sau vẫn không quay lại nhìn nàng. Lý Dung dè dặt rướn người sang hỏi, "Ngươi giận à?"
Sau vài phút, Bùi Văn Tuyên mới cười trầm một tiếng, Lý Dung có chút hiếu kì hỏi, "Ngươi cười cái gì?"
Bùi Văn Tuyên ngồi ôm nàng cười, sau đó hắn nâng lên đôi mắt sáng ngời như ánh sao, vui vẻ nói, "Điện hạ, Người thật sự quá đáng yêu!"
Lý Dung biết Bùi Văn Tuyên đang cười nhạo mình cũng lười để ý hắn, nàng nằm xuống, quay lưng về phía hắn nói, "Ngủ đi"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, mỉm cười tươi tắn nhìn nàng.
Ban ngày hắn ngủ nhiều nên đến tận khi Lý Dung đã thiếp đi, hắn vẫn chưa chìm vào giấc ngủ.
Lý Dung quay lưng về phía hắn ngủ được hồi lâu liền quay mặt lại. Bùi Văn Tuyên chống đầu, nhìn nàng ngủ đến say sưa, ánh trăng chiếu lên mặt nàng, chắc hẳn nàng đang mơ thấy một giấc mộng đep, khóe môi mang theo nét cười.
Bùi Văn Tuyên nhìn hồi lâu, sau đó dựa sát vào nàng, khẽ khàng đặt môi mình lên khóe môi của Lý Dung.
Nụ hôn đó rất nhẹ, tựa như chuồn chuồn lướt nước song vừa dứt ra lại lập tức quay về. Sau khi lập lại vài lần, Lý Dung cảm thấy bản thân bị quấy rầy, nàng khoát khoát tay, lại quay người đi.
Bùi Văn Tuyên hít sâu vào một hơi, sau khi do dự hồi lâu, rốt cục đem người kéo vào lòng.
Lý Dung nhẹ "ưm" một tiếng như kháng nghị, Bùi Văn Tuyên khẽ cười, hắn thấp giọng, khe khẽ nói, "Dám nói với ta như thế, nàng nghĩ ta ăn chay sao?"
Hắn biết đối phương không nghe thấy nhưng sau khi nói ra, hắn lại không khỏi thở dài.
Hắn gắt gao ôm lấy nàng, hít vào mùi thơm đầy khoang mũi, nhắm mắt thiếp đi.
Hai người một giấc ngủ đến thời gian phải thượng triều. Lý Dung hốt hoảng tỉnh dậy, lúc này cả người nàng vẫn đang bị Bùi Văn Tuyên ôm trong lòng. Lý Dung còn chưa tỉnh ngủ nên không phát giác được tình cảnh hiện tại, nàng mơ màng muốn ngồi dậy nói, "Phải thượng triều rồi..."
Bùi Văn Tuyên quấn lấy eo nàng, trực tiếp kéo lại vào ngực, ấn nàng nằm xuống nói, "Đã cho người xin nghỉ giúp nàng rồi, ngủ đi"
Lý Dung nghe được hai từ "Xin nghỉ" liền không còn chút ý chí ngã rạp xuống tiếp tục ngủ.
Đợi đến lúc tỉnh lại lần nữa, nàng rốt cục phát giác chỗ không đúng. Vào khoảnh khắc thức giấc, nàng nhìn chằm chằm Bùi Văn Tuyên đang nằm bên cạnh.
Bùi Văn Tuyên phát hiện nàng đã thức, đánh ngáp chậm rãi ngồi dậy, hắn nâng mắt nhìn Lý Dung, có chút mờ mịt hỏi, "Điện hạ?"
Nói rồi, hắn rúc người về phía sau, khẽ kéo quần áo của mình, "Người... vì sao Người lại nhìn ta như vậy?"
"Ngươi..."
Lý Dung thấy bộ dáng này của hắn nhất thời chẳng biết nên nhắc đến chuyện ban nãy thế nào, thậm chí có chút không xác định rốt cục Bùi Văn Tuyên có biết không.
Nhưng rõ ràng lúc trước còn tốt đẹp là thế, tư thế ngủ của hai người họ vô cùng tiêu chuẩn, sao đêm qua lại thành ôm nhau ngủ?
Nhất thời Lý Dung không biết nên nói gì, ngược lại Bùi Văn Tuyên lại giành trước mở lời, mặt hắn đầy cảnh giác nói, "Đêm qua Người ôm ta ngủ cả đêm, sao Người có thể quá đáng như thế chứ?"
(Một tràng pháo tay cho kĩ thuật diễn cao siêu cùng tài giảo biện của anh nhà)
Lý Dung, "???"
"Người không biết?', Bùi Văn Tuyên nhìn thái độ của nàng có chút không chắc chắn hỏi lại, "Tối hôm qua Người luôn miệng kêu lạnh, Người quên rồi ư?"
Lý Dung, "..."
Hoàn toàn không có ấn tượng!
"Ta cảm thấy ngươi đang gạt ta", nửa ngày sau, Lý Dung cuối cùng không nhịn được phản bác một câu. Bùi Văn Tuyên nghe thế liền dùng ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới Lý Dung một lượt, sau đó lại nhìn từ dưới lên trên, cuối cùng hắn bất ngờ nâng tay đặt lên chân Lý Dung, nghiêm túc hỏi, "Điện hạ, đây là gì?"
"Chân", Lý Dung có chút mờ mịt, sau đó giơ tay đánh hắn, "Ngươi làm gì vậy hả?"
Nhưng so với Lý Dung, Bùi Văn Tuyên rút tay còn nhanh hơn. Hắn nhanh chóng đặt tay mình lên đùi, "Còn đây lại là gì?"
"Chân... chân của ngươi?", Lý Dung có chút không xác định được.
Bùi Văn Tuyên bật cười, "Đúng, đều là chân, đây là quan hệ giữa ta và Người trong mắt ta. Nếu diễn đạt thành câu, chính là ta chạm vào chân của Người cũng không cảm giác được đó không phải là chân của ta, còn cảm phiền Người đừng tưởng tượng quá nhiều. Xin hãy giữ sức tưởng tượng đó cho những lúc Người xem thoại bản đi"
Nói rồi, Bùi Văn Tuyên ngồi dậy đi xuống giường, hắn ưu nhã hỏi, "Điện hạ, vi thần còn có chuyện khác cần làm nên dậy trước. Người có cần ngủ thêm không?"
"Không cần"
Lý Dung điều chỉnh lại tâm trạng mình, cảm thấy có lẽ đã hiểu lầm hắn, do bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Dù sao với tính cách của Bùi Văn Tuyên, nếu hắn thích nàng nhất định sẽ làm ra những việc "tốt cho nàng" chứ tuyệt đối không chủ động ôm nàng vào buổi tối.
Nàng bình ổn lại cảm xúc hồi lâu, đem việc này chỉ là ngoài ý muốn, cuối cùng gật đầu nói, "Hôm nay ta trước đi nhìn những vị đại nhân khác, buổi tối quay về cùng ngươi đi Bùi gia"
"Vì sao phải đi cùng ta?", Bùi Văn Tuyên vắt khăn, cười như không cười nâng mắt hỏi, "Ý cô là không yên tâm ta sao?"
"Đúng đúng đúng", Lý Dung lười cùng hắn đấu võ mồm, "Lấy bản lĩnh mới quay về Bùi gia một chuyến mà phải dưỡng thương lâu thế này của ngài, ta thật sự bội phục"
"Yên tâm đi", thấy bộ dáng nghiêm túc của Lý Dung, Bùi Văn Tuyên cũng không tiếp tục đùa giỡn. Hắn thu lại ý cười, nghiêm túc nói, "Tất cả ta đều tính qua, lần này sẽ không có chuyện gì"
Lý Dung đáp một tiếng, nàng thật ra cũng không hoài nghi năng lực của Bùi Văn Tuyên.
Sau khi hai người tắm rửa xong, ai nấy tự đi giải quyết công việc của mình. Lý Dung bắt đầu liên hệ quan viên ở các nơi, trước mắt thanh danh của Đốc tra ti không được tốt, mọi người vẫn đang chờ quan sát thêm nên những người nàng có thể liên hệ chỉ là một ít quan lại không mấy dùng được, không có thực quyền cùng một ít quan lại cấp thấp.
Nhưng Lý Dung cũng không để ý, nàng căn cứ theo biểu hiện của từng người ở kiếp trước phân thành một danh sách rồi tuần tự tiếp xúc.
Tuy Bùi Văn Tuyên về nhà dưỡng thương nhưng công việc không hề trễ nãi chút nào, mạng lưới tình báo của hắn đã phân bố rộng khắp nên dù ở nhà cũng không ngăn được việc hắn viết tấu sớ cáo trạng người khác.
Hai người bận bịu đến tận buổi tối, màn đêm vừa buông xuống, Bùi Văn Tuyên đã thay xong quần áo, vừa bước khỏi cửa đã thấy xe ngựa của Lý Dung đang đỗ ở đó chờ hắn.
Lý Dung tựa như nghe thấy tiếng động, dùng chiếc quạt nhỏ màu vàng vén màn cửa sổ, nàng ngồi trong xe cười tủm tỉm, dùng đôi mắt phượng xinh đẹp tràn ngập sự trêu đùa nhìn hắn, "Bùi đại nhân đi đâu, trùng hợp Bổn cung thuận đường, đưa ngài một đoạn?"
Bùi Văn Tuyên trầm thấp cười, hắn bước lên xe, ngồi xuống bên cạnh Lý Dung, "Đã bao nhiêu năm rồi, Điện hạ vẫn thích nói mấy lời vui đùa thế này"
"Không thú vị sao?"
Lý Dung nói rồi, khẽ vỗ quạt vào lòng bàn tay, "Mỗi lần gặp mặt đều xem như lần đầu gặp gỡ, rõ ràng đều hiểu đối phương là dạng người gì nhưng vẫn cố ý hỏi han, ta thấy việc đó vô cùng thú vị"
"Vậy kiếp này, Điện hạ nhất định cảm thấy vô cùng thú vị"
Bùi Văn Tuyên cười tiếp lời. Lý Dung dừng lại chốc lát, sau đó thấp giọng cười nói, "Đúng vậy"
"Mẫu thân của ta thế nào?"
Bùi Văn Tuyên không tiếp tục đùa nữa mà trực tiếp hỏi nhân vật mấu chốt. Lý Dung nâng tay chỉ chỉ ra phía sau, "Ở xe ngựa phía sau, những gì cần nói đã chuẩn bị xong hết chưa?"
"Xong hết rồi"
Bùi Văn Tuyên dặn dò, "Đợi chút nữa Người cứ ngồi một bên, một câu cũng không cần nói"
"Biết rồi, ngươi cãi nhau rất lợi hại"
"Cái này không gọi là cãi nhau", Bùi Văn Tuyên vội vã giải thích, "Đây gọi là nói đạo lý"
Lý Dung cười không nói, hai người lại thương lượng cách phối hợp với nhau đêm nay, một người xướng vai ác một người xướng vai hiền. Tiếp đến họ bắt đầu nói về mấy chuyện thú vị, chẳng bao lâu sau đã đến Bùi gia.
Xe ngựa dừng tại Bùi gia, Bùi Văn Tuyên xuống xe trước sau đó nâng một tay, dìu Lý Dung bước xuống.
Vừa đi đến trước cổng, Lý Dung liền phát hiện đang đứng gác cổng chính là những thị vệ, từ đó có thể thấy lần trước Bùi gia bị nàng náo loạn, dọa sợ rồi.
Lý Dung mở quạt, khẽ mắng một tiếng, "Nhát như thỏ đế"
Bùi Văn Tuyên nắm lấy tay nàng, chỉ cười không nói.
Hai người mang theo thị vệ, ung dung bước vào phủ, sau khi xuyên qua những dãy hành lang dài, cuối cùng đến được Từ đường.
Phía trước Từ đường chính là những bài vị của liệt tổ liệt tông Bùi gia, các trưởng lão trong tộc đều đang ngồi ở mặt trong gần đó, những người khác sẽ căn cứ theo thân phận cao thấp, đứng xếp hàng kéo dài ra ngoài.
Bùi Văn Tuyên dìu Lý Dung bước vào, ai nấy đều nhìn chằm chằm hắn. Bùi Văn Tuyên mỉm cười, hành lễ với mọi người nhưng chẳng ai nói gì.
Lý Dung nhướng mày, "Sao nào, Phò mã hành lễ với các ngươi, các ngươi lại không hành lễ với Bổn cung?"
Bùi Văn Tuyên hai tay đặt trước người, cúi đầu mỉm cười nhìn Lý Dung nháo loạn.
Hai bên đều đang nghĩ cách làm giảm uy phong của đối phương, Bùi gia không nhúc nhích, Lý Dung nâng mắt nhìn Bùi Lễ Văn được người dìu đến nằm nghiêng trên ghế. Sắc mặt ông ta có chút đỏ đến khác thường, tựa như đang phát sốt. Lý Dung nhìn chằm chằm Bùi Lễ Văn nói, "Bùi Thượng thư, còn không đến đây hành lễ?"
"Điện hạ", Bùi Lễ Hiền nhàn nhạt nói, "Hôm qua tam đệ nhiễm phong hàn, vẫn xin Điện hạ đừng gây khó dễ"
"Ông ta nhiễm phong hàn liền thành lý do không hành lễ, vậy ngươi thì sao?", Lý Dung lập tức nhìn Bùi Lễ Hiền hỏi, "Ngươi cũng bị bệnh à?"
Sắc mặt Bùi Lễ Hiền chợt biến, đang định mở miệng nói thì Bùi Văn Tuyên đã lên tiếng trước, "Điện hạ cứ ngồi xuống trước đi đã, hôm nay chúng ta đến là để giải quyết vấn đề chứ không phải để tranh chấp"
Nói rồi hắn cho người mang ghế đến, hầu hạ nàng ngồi xuống.
Đợi khi Lý Dung ngồi xuống xong, Bùi Văn Tuyên mới quay đầu nhìn mọi người, "Hôm nay ta gọi các vị trưởng bối đến đây, thật chất là để giải quyết vấn đề khiến nội bộ đang phiền lòng, ta nói thế chắc đã đủ rõ ràng rồi nhỉ?"
Bùi Văn Tuyên quét mắt nhìn đám đông, cười nói, "Hôm nay tam thúc quỳ tước cửa cung lâu như vậy chắc cũng đã thấy được thái độ của Bệ hạ. Nếu chuyện này náo loạn đến trước mặt ngài ấy, nhị thúc cùng tam thúc cũng không chiếm được lợi ích gì. Hôm nay ta không làm ầm ĩ cũng chính vì muốn để lại một chút mặt mũi cho Bùi gia. Chỉ là ta đã cho các vị một con đường, vẫn mong các vị trưởng bối cũng để lại cho ta một con đường. Chưa nói đến việc người trong tộc phải chiếu cố nhau nhiều hơn, chí ít mọi người cũng đừng hãm hại đối phương, đúng không?"
"Văn Tuyên à, cháu nói nhiều như vậy rốt cục là có ý gì?", Bùi Huyền Thanh nâng ly trà, nhàn nhạt nói, "Cảm thấy chúng ta đánh cháu là sai?"
"Đúng vậy", Bùi Văn Tuyên nói thẳng, "Ý của cháu vô cùng đơn giản. Hiện nay cháu đã tròn hai mươi, theo lý mà nói, tài sản mà phụ thân để lại sớm phải do cháu xử lý. Nhị thúc tam thúc cứ thế muốn quản lý giúp, cũng không phải là chuyện hay ho gì, các vị trưởng bối nói có đúng không?"
♪Góc tám nhảm♪
Khanh à, kiếp này đã chọn bỏ lỡ nhau, hà tất còn lo lắng vương vấn? Đọc khúc che dù vừa rung động với Tuyên lại vừa xót xa cho Khanh. Haiz, số thích nam phụ khổ thế đó.
Mấy nay mọi người chơi Tết vui không, nhận lì xì vui không, haha. Chương này dài khủng khiếp, 8500 chữ hơn, có ai yêu Tây không nè, để chuẩn bị mấy bao lì xì này cũng hao gầy không ít T.T
Tuần sau xin off nhé ????, làm lì xì vất vả quá
Danh Sách Chương: