Lý Dung ngẩn người, sau hồi lâu, nàng cẩn thận hỏi, "Ý của ngươi là... Nó không chính xác?"
"Hoàn toàn không", Bùi Văn Tuyên trực tiếp đáp, "Ta đã từng thử qua, chỉ cần là hài cốt, nhỏ máu liền có thể thấm vào"
"Ngươi xác định?"
"Người còn nhớ vụ án 'thuyền ma' ở kiếp trước không?", Bùi Văn Tuyên hỏi.
Lý Dung suy nghĩ giây lát mới gật đầu đáp, "Nhớ, ta vẫn còn ấn tượng về nó. Về một chiếc thuyền cập bên bờ biển, trong thuyền toàn là xương trắng, bảo là quỷ hồn trở về tìm người thân"
"Lúc ấy, ta vừa vặn tuần tra ở vùng duyên hải, khi nghe đến vụ án này liền đến xem thế nào. Đó là chiếc thuyền trước đây sau khi rời khỏi trấn không lâu liền biến mất, nhiều năm sau trờ lại, người trên thuyền đều hóa xương trắng. Thân nhân của họ ùn ùn chạy đến nhận thân, cũng chỉ có thể dùng máu nhỏ xương. Kết quả họ tùy tiện nhỏ một giọt, máu liền thấm vào. Ta nhìn liền cảm thấy không hợp lý, sau đó ta cũng nhỏ thử một giọt máu, phát hiện mình cũng có thể nhận thân"
Bùi Văn Tuyên mỉm cười, "Từ đó về sau, ta không hề tin phương pháp này nữa. Ban nãy vì để chắc chắn, ta đã tự kiểm nghiệm lần nữa. Cho nên Người cứ yên tâm, máu của Tần Lâm nhất định có thể thấm vào"
Lý Dung nghe thế liền yên lòng, nàng suy nghĩ giây lát bỗng nhớ đến một việc, "Ta nói này, ngươi từ đâu học được nhiều thứ kỳ quái như vậy? Lúc trước vụ trứng gà..."
Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung nói liền chống đầu cười, "Điện hạ phải chăng cảm thấy càng thêm sùng bái vi thần?"
"Thôi bỏ đi", Lý Dung lập tức sửa miệng, "Toàn mậy thứ tà môn bàng đạo. Ngươi cũng đừng nói lung tung, nếu không ta sợ có ai đó kinh động đến Bệ hạ, mời một quốc sư, sau đó xem ngươi như yêu nghiệt mà cho một mồi lửa hỏa thiêu!"
Lý Dung nói rồi liền đứng dậy đi rửa tay, nhưng chưa kịp rửa xong, Tĩnh Lan liền bước đến, bình tĩnh nói, "Điện hạ, người của Hình bộ đến"
Lý Dung khẽ gật đầu, không hề cảm thấy kỳ lạ. Bùi Văn Tuyên đứng lên, ôn tồn nói, "Điện hạ nghỉ ngơi đi, để ta ra ngoài là được"
Lý Dung đáp một tiếng, Bùi Văn Tuyên liền mang người đi ra ngoài.
Sau khi Bùi Văn Tuyên rời khỏi phòng, Tĩnh Lan liền bước đến gần, có chút lo lắng nói, "Điện hạ, bên Đông cung còn chưa trả lời, lỡ như bọn họ muốn nghiệm thi..."
"Không sao, đừng lo lắng", Lý Dung khoát tay, cười nói, "Không phải chuyện gì to tát"
Tĩnh Lan ngẩn người, nhưng thấy Lý Dung trấn định như vậy, nàng cũng không nói thêm nhiều.
Bùi Văn Tuyên mang người đi ra ngoài, vừa bước đến cổng đã thấy xung quanh đèn đuốc sáng trưng. Khi nhìn thấy đối phương là ai, Bùi Văn Tuyên liền cười, nâng tay nói, "Ồ, Tô thị lang, ngài lại đến nữa?"
"Ta là phụng mệnh đến"
Tô Dung Khanh thần sắc bình tĩnh, "Mong được diện kiến Điện hạ"
"Đêm đã khuya, không nên quấy rầy Điện hạ, ngài muốn nói gì cứ nói với ta là được"
"Phò mã chắc cũng biết việc Tần Chân Chân sống lại?", Tô Dung Khanh nhìn chằm chằm Bùi Văn Tuyên, "Bản quan phụng mệnh đến đây để tìm hiểu việc hạ táng Tần Chân Chân của Điện hạ"
"Sống lại?", Bùi Văn Tuyên kinh ngạc nói, "Có việc ly kỳ như thế sao?"
"Chính vì quá mức quỷ dị cho nên bản quan mới cố ý đến đây hỏi Điện hạ"
"Chuyện này quả thật rất kỳ quái", Bùi Văn Tuyên khẽ gật đầu, sau đó nâng mắt nói, "Nhưng như thế lại có liên quan gì đến Điện hạ nhà ta?"
"Việc hạ táng Tần Chân Chân là do Điện hạ một tay xử lý...", một người hầu bên cạnh không kiềm được lên tiếng, Bùi Văn Tuyên nghe xong liền bật cười.
"Cho nên rốt cuộc nàng ấy đã chết hay còn sống?", Bùi Văn Tuyên nhìn Tô Dung Khanh, vô cùng nghiêm túc đặt câu hỏi, "Nếu nàng ấy đã chết, loại việc này Điện hạ tị hiềm còn không kịp, sao ngài có thể đến đây và xúc phạm Điện hạ như thế? Nếu nàng ấy còn sống, vậy nàng ấy đã lừa gạt Điện hạ, là trọng tội. Tô thị lang sao còn chưa mau chóng đi bắt nàng ấy về xin lỗi Điện hạ nhà ta, còn đứng ở đây làm gì?"
Người hầu kia bị hàng loạt câu hỏi của Bùi Văn Tuyên khiến đầu óc mờ mịt. Bùi Văn Tuyên nhẹ phủi ống tay áo, khẽ cười một tiếng, "Tô thị lang, đây không phải là lần đầu tiên ngài đến phủ Công chúa, lần sau làm phiền Hình bộ các ngươi đổi một người khác, vì nếu cứ là ngài, ta sẽ cảm thấy ngài có ý đồ khác"
"Bùi đại nhân, xem như vì cung cấp manh mối, xin cho chúng ta được gặp Điện hạ một lần đi?"
Người hầu bên cạnh thấy Bùi Văn Tuyên kiêu ngạo như vậy, trong lòng đầy lửa giận. Bùi Văn Tuyên lại lắc đầu nói, "Không"
"Người các ngươi muốn tìm là Tần Chân Chân cho nên hãy tận tực mà đi tìm nàng ấy. Tìm người sống đi trên phố, tìm người chết đi nghĩa trang. Nếu các người cảm thấy Tần Chân Chân đang ở phủ Công chúa, trước đến Đại lý tự xin lệnh điều tra, đã không có lệnh điều tra còn đến đây ầm ĩ cái gì?"
"Cút đi!"
Sau khi hét lớn một tiếng, Bùi Văn Tuyên xoay người đi vào trong và nói với thị vệ giữ cửa, "Đóng cổng"
Nói xong, Bùi Văn Tuyên liền quay về phòng.
Lý Dung đang ăn điểm tâm, thấy Bùi Văn Tuyên bước vào, Lý Dung có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nói, "Sao nhanh vậy?"
"Ừm", Bùi Văn Tuyên giữ nguyên nụ cười, "Đều là đám tôm tép không đáng kể, ta tùy tiện nói mấy câu là có thể đuổi đi rồi. Điện hạ ăn xong rồi sao? Chốc nữa chuẩn bị thượng triều, sổ con đã viết xong chưa?"
Vừa nghe đến mấy chữ viết sổ con, Lý Dung liền thấy có chút đau đầu, nàng dè dặt nhìn Bùi Văn Tuyên, "Về chuyện đó, Bùi Văn Tuyên"
Bùi Văn Tuyên uống trà, không đáp lời, giả vờ không nghe thấy.
Lý Dung duỗi hai ngón tay ra bắt lấy tay áo của Bùi Văn Tuyên, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc gọi, "Bùi ca ca?"
Bùi Văn Tuyên nghe hai chữ ca ca, cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn ngẩng đầu lên cười nói, "Điện hạ có gì phân phó?"
"Ta vẫn luôn nghe nói, tài văn chương của ngươi hơn người, sổ con chỉ cần đặt bút liền xong. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, chuyện Tần Chân Chân nhất định phải có một cách nói, ngươi xem..."
"Ý của Điện hạ ta hiểu được", Bùi Văn Tuyên gật đầu, nâng mắt nhìn Lý Dung, "Nhưng nếu ta giúp Điện hạ viết sổ con, Điện hạ sẽ cho lại ta cái gì đây?"
"Ngươi muốn cái gì?"
Bùi Văn Tuyên khẽ cười, đưa mặt đến gần sau đó nâng tay khẽ gõ lên má mình.
"Điện hạ?"
Bùi Văn Tuyên cười nói, "Người chỉ cần nhích gần về phía thần một tấc, trong vòng mười lăm phút, vi thần sẽ đưa sổ con cho Người"
Lý Dung nghe hắn nói thế liền bật cười.
"Có lẽ đêm quá ngắn nên Phò mã nằm mơ chưa đủ nhỉ", Lý Dung nâng tay, vỗ nhẹ từng cái vào má Bùi Văn Tuyên nói, "Ngủ nhiều chút nữa, ha?"
Lý Dung nói xong, hừ lạnh một tiếng, đứng lên đi đến án thư.
Tự viết thì tự viết, nàng sợ gì chứ?
Trong lúc Lý Dung ngồi bên án thư phấn đấu, Bùi Văn Tuyên lại ngồi uống trà ăn điểm tâm, tay cầm sách, vừa xem vừa viết gì đó.
Khi Bùi Văn Tuyên ăn xong điểm tâm cũng đã đến thời gian thượng triều, nhưng Lý Dung còn chưa viết xong sổ con. Do đó nàng chỉ có thể căng da đầu mang lên xe ngựa tiếp tục viết.
Việc viết sổ con phải chú ý cách dùng câu từ, Lý Dung đắn đo từng con chữ, đợi đến khi vào cung, nàng vẫn chưa viết xong.
Lý Dung cuối cùng đành bỏ cuộc, cam chịu ôm cuốn sổ con chỉ mới viết được hơn phân nửa đã vội vàng kết thúc. Nàng thầm nghĩ đợi chốc nữa sẽ lén đến Ngự thư phòng giải thích với Lý Minh. Dù sao cũng không có ai khác xem, cứ như vậy đi.
Lý Dung cầm sổ con, Bùi Văn Tuyên thản nhiên đi bên cạnh nàng, thường thường mỉm cười liếc nhìn nàng.
Lý Dung lạnh mặt không thèm để ý Bùi Văn tuyên, suốt quãng đường trong lòng không ngừng thầm mắng hắn.
Khi đã đến vị trí đứng, Bùi Văn Tuyên cùng nàng đi về phía trước. Lý Dung lạnh lùng nói, "Phò mã về chỗ của mình đi, ta không muốn đứng chung một chỗ với ngươi"
Bùi Văn Tuyên bật cười thành tiếng, "Điện hạ nóng tính thật"
Hai mắt Lý Dung nhìn thẳng phía trước, không thèm để ý hắn. Bùi Văn Tuyên cười một lát mới lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ con đưa cho Lý Dung.
Lý Dung gạt tay hắn, lạnh lùng nói, "Đừng tùy tiện nhét đồ cho ta"
"Người không cần?"
Bùi Văn Tuyên giơ cuốn sổ con trong tay lên, "Thật sự không cần?"
Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên, giơ tay giật lấy sổ con, thấp giọng nói, "Biến nhanh!"
"Cầm sổ con của ta chính là thiếu nợ ta"
Bùi Văn Tuyên cười khẽ xoay người, "Điện hạ, ta sẽ trước ghi sổ"
Sau đó, không hề cho Lý Dung cơ hội đáp trả, Bùi Văn Tuyên đã cầm thẻ chầu, trở về vị trí của mình.
Trong triều hắn nổi tiếng là người hòa nhã, suốt quãng đường quay về, đều mỉm cười chào hỏi với mọi người.
Hôm nay trên triều, sắc mặt của mỗi người mỗi khác, vì dù sao việc oan hồn giết người nghe ra quá mức rùng rợn.
Có người không tin, nhưng số người tin lại nhiều hơn.
Bùi Văn Tuyên vừa về đến vị trí, mọi người đã chạy đến vây quanh hỏi han trong khi Lý Dung vẫn đứng một mình vì không ai dám làm phiền nàng.
Thời điểm thượng triều, khi Lý Minh hỏi những việc cần tấu, không cần Lý Dung ra mặt, lập tức có rất nhiều quan viên báo cáo việc Tần Chân Chân giết người.
Lý Minh nghe thế liền nhíu chặt mày, "Một việc huyền ảo như vậy... Các vị ái khanh thấy, nên xử lý thế nào?"
Nói xong, Lý Minh lại do dự nói, "Không bằng để pháp sư của chùa Hộ Quốc đến trước mộ Tần Chân Chân tụng kinh ba tháng để tiêu trừ oán niệm?"
Vừa nghe vậy, mọi người bốn mắt nhìn nhau. Để hòa thượng đến tụng kinh liền xem như giải quyết xong, rõ ràng Lý Minh muốn lướt qua vụ án này.
Tạ Lan Thanh bước ra, cung kính nói, "Bệ hạ, 'Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thần'*, việc Tần Chân Chân chết mà sống lại còn cần tra xét kĩ càng. Lúc trước hạ táng Tần tiểu thư là do Bình Lạc Điện hạ một tay lo liệu, cho nên người sống hay chết, chỉ mình Điện hạ biết. Lão thần cho rằng, việc này hẳn nên kiểm tra một cách nghiêm khắc"
(*Trích Luận ngữ, ý "Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, không khinh suất nói về tích quỷ thần". Nguồn: ntdvn.com)
Lý Minh nghe thế im lặng hồi lâu, sau đó quay sang nhìn Lý Dung hỏi, "Bình Lạc, con thấy thế nào?"
"Tạ thượng thư đã nói như vậy, nếu không kiểm tra, chẳng phải nhi thần không duyên cớ bị hất thêm một chậu nước bẩn? Muốn biết Tần Chân Chân sống hay chết rất đơn giản, không phải khai quan nghiệm thi liền xong rồi sao?"
"Nếu Điện hạ đồng ý vậy không còn gì tốt hơn"
Tạ Lan Thanh bình tĩnh nói, "Không bằng chúng ta hiện tại liền xuất phát, Hình bộ đã sắp xếp sẵn quan nghiệm thi, dưới sự chứng kiến của quần thần, chúng ta cùng nhìn xem, người trong quan tài rốt cuộc là ai!"
"Chờ đã...", Lý Xuyên vội vàng lên tiếng, nhưng Lý Dung không đợi Lý Xuyên nói xong đã giành trước nói, "Được thôi, Phụ hoàng...", Lý Dung nhìn về phía Lý Minh, "Ngài cảm thấy thế nào ạ?"
Lý Minh thấy bộ dáng khẩn thiết, đầy tự tin của Lý Dung, sau khi do dự trong chốc lát, ông liền gật đầu nói, "Các ngươi đi đi, trẫm sẽ ở đây đợi kết quả"
Lý Dung hành lễ, sau đó đi về phía Tạ thượng thư, nâng tay nói, "Tạ thượng thư, mời"
"Điện hạ, mời"
Tạ Lan Thanh nói xong liền mang nhóm quần thần đi ra ngoài. Bùi Văn Tuyên đứng lại đợi Lý Dung, Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đơn độc bước đi. Lý Xuyên mang người đến, cậu đi cạnh Lý Dung, có chút nôn nóng nói, "Tỷ, Hình bộ trông giữ những quan nghiệm thi vô cùng nghiêm ngặt, đệ không tìm được ai cả, chốc nữa chúng ta tiêu rồi"
Lý Dung khẽ vỗ tay Lý Xuyên, bình tĩnh nói, "Không sao, tỷ có cách"
"Tỷ đừng làm liều", Lý Xuyên vội la lên, "Có bao nhiêu người đang nhìn chứ?"
"Thái tử Điện hạ yên tâm đi ạ", Bùi Văn Tuyên mỉm cười, "Trong lòng Công chúa đều có tính toán cả rồi"
Thấy Bùi Văn Tuyên cũng nói y hệt, Lý Xuyên hồ nghi nhìn hai người, cuối cùng cũng có chút yên tâm.
Lý Dung không chút nao núng, cùng Bùi Văn Tuyên lên xe ngựa. Nhóm quần thần ào ạt đi ra vùng ngoại thành.
Khi họ đã đến mộ phần của Tần Chân Chân, Tạ Lan Thanh bảo người tiến lên, trực tiếp ra lệnh, "Đào"
Nhóm người đào mộ vừa đâm xẻng xuống một nhát đã phát hiện đất có chút mềm xốp, bọn họ lập tức nói, "Tạ thượng thư, ngôi mộ này từng bị đào lên"
Tạ Lan Thanh sắc mặt không chút thay đổi nói, "Tiếp tục"
Lý Dung mỉm cười phe phẩy quạt, trái tim Lý Xuyên nhảy lên liên hồi. Chẳng bao lâu sau, phần mộ đã đào xong, nắp quan tài được mở ra ngay trước mặt quần thần. Lập tức, một mùi hôi thối của thi thể tràn ngập không khí, đại đa số người đều lui một bước. Bùi Văn Tuyên nhẹ nhàng đặt một chiếc khăn tay đã được xông hương lên chóp mũi của Lý Dung, Lý Dung cầm khăn, nhìn hắn nói, "Sao ngươi cái gì cũng có hết vậy?"
"Vì biết sẽ xảy ra nên đều chuẩn bị trước"
Bùi Văn Tuyên thấp giọng đáp, Lý Dung nghe vậy khẽ gật đầu.
Tạ Lan Thanh bảo quan nghiệm thi tiến lên. Người đó đi quanh thi thể một vòng, sau đó mang bao tay đặc chế lên, tỉ mỉ kiểm tra từng khớp xương của thi thể trước mặt đám đông.
Sau khi kiểm tra xong, quan nghiệm thi cung kính nói, "Tạ đại nhân, khung xương của thi thể này cùng những điểm đặc thù của Tần tiểu thư hoàn toàn giống nhau, hẳn là Tần tiểu thư"
"Điểm đặc thù có thể ngụy tạo", Tạ Lan Thanh bình tĩnh nói, "Tiếp tục kiểm tra"
Quan nghiệm thi do dự giây lát, lại nhìn sang Tần Lâm đang đứng lẫn trong đám đông bên cạnh nói, "Nếu muốn tiếp tục kiểm tra phải cần đến người có cùng quan hệ huyết thống với Tần tiểu thư phối hợp"
Nói xong, quan nghiệm thi hướng về Tần Lâm hành lễ, "Không biết Tần đại nhân có thể cho một giọt máu không?"
Tác giả có lời muốn nói
【 Đoạn trích nhỏ, "Trưởng công chúa" phiên bản vườn trường cute phô mai que 】
Lý Dung, "Bùi Văn Tuyên, giúp tôi làm bài tập được không?"
Bùi Văn Tuyên, "Hôn tôi tôi sẽ giúp"
Lý Dung, "Không giúp thì không giúp, tôi tự mình làm"
Dù hùng hục làm thế nào vẫn không kịp hoàn thành trước thời hạn nộp bài, Lý Dung tức giận đi học.
Bùi Văn Tuyên khẽ chọc Lý Dung, "Này, bạn học Lý"
Lý Dung, "Tôi không muốn nói chuyện với cậu"
Bùi Văn Tuyên, "Cho cậu, bài tập"
Sau đó...
Danh Sách Chương: