Lý Dung về phủ viết sổ con xong liền về phòng nghỉ ngơi, vừa uống trà vừa chờ đợi.
Bùi Văn Tuyên đến công sở xử lý công vụ, khi quay về dùng bữa tối với Lý Dung, phát hiện nàng vẫn mặc trang phục lộng lẫy, hắn không kiềm được nói, "Cô cứ đi nghỉ trước đi, không chừng người ta còn chưa nhìn thấy sổ con của cô đâu"
"Lỡ như xem rồi nửa đêm đến đây, ta lại ăn mặc không phù hợp, chẳng phải sẽ chẳng có chút khí thế nào sao?"
Lý Dung lật sách, khẽ hất cằm nói, "Nếu ngươi buồn ngủ thì cứ nghỉ ngơi trước đi"
"Mới ăn tối xong mà", Bùi Văn Tuyên ngồi xuống đối diện Lý Dung, rút quyển sách nàng đang cầm đi. Lý Dung vì hành động kia của hắn mà ngước mắt nhìn sang, Bùi Văn Tuyên cười nói, "Dù sao cũng phải đợi, chi bằng Điện hạ trò chuyện với ta một lát?"
Lý Dung nghe vậy, ánh mắt hết từ mặt Bùi Văn Tuyên quét xuống bụng lại từ bụng lướt nhìn lên mặt.
Bùi Văn Tuyên vừa tắm xong, rõ ràng đã vào đông nhưng chỉ khoác một chiếc áo mỏng. Mái tóc vừa lau khô xõa tung sau lưng, phần cổ áo hơi mở ra, để lộ một nửa xương quai xanh, nhìn thoáng qua vẫn là một người đoan trang, nghiêm chỉnh, nhưng không biết vì sao lại toát ra vài phần quyến rũ chí mạng.
Khi Lý Dung ý thức được điều đó liền dứt khoát dời mắt đi, nàng giật quyển sách lại, cúi đầu nói, "Không"
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung như thể đang trốn tránh mình, không khỏi bật cười, hắn rướn người sang hỏi, "Điện hạ hình như đang sợ ta?"
"Ngươi không thấy lạnh à?"
Lý Dung nhíu mày đứng dậy, sau khi rút y phục để bên cạnh cùa Bùi Văn Tuyên và ném lên người hắn xong, nói thẳng, "Mặc vào"
"Trong phòng có đốt than", Bùi Văn Tuyên cười đến hai mày đều cong lên, "Vi thần không thấy lạnh"
Khi Lý Dung đang muốn lệnh người mang than ra ngoài, Bùi Văn Tuyên đã thản nhiên mặc áo khoác vào, ưu nhã hất tóc ra sau, chậm rãi nói, "Nhưng nếu Điện hạ đã ban y, vi thần dù nóng cũng sẽ mặc"
Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu, dang rộng tay cười hỏi, "Điện hạ thấy thế nào?"
Bộ quần áo này của Bùi Văn Tuyên chẳng khác gì ngày thường, nhưng chính vì những chi tiết không thể nói rõ, ví như cổ áo mở rộng hơn, khóe mắt đuôi mày đậm nét cười, cả động tác dang rộng hai tay như thể đang đợi nàng nhào vào lòng hắn, nhìn thế nào cũng khiến cả người hắn toát ra vài phần quyến rũ mà ngày thường khó nhìn thấy được.
Lý Dung cảm thấy có chút nóng, tuy thế ngoài mặt vẫn bình tĩnh gật đầu đáp, "Không tồi"
Lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó là thanh âm cung kính của Tĩnh Lan truyền vào, "Điện hạ, Thượng Quan đại nhân đến"
Lý Dung nghe vậy như thể được đại xá, nàng vội vàng nói, "Cậu đã đến rồi"
Bùi Văn Tuyên đứng dậy khẽ gật đầu nói với nàng, "Để ta đi cùng Điện hạ"
"Ngươi vẫn nên đổi..."
Lý Dung chưa kịp nói xong đã thấy Bùi Văn Tuyên kéo cổ áo lại, sửa sang quần áo chỉnh tề, mái tóc sau lưng đã được cột gọn gàng. Trong chớp mắt, hắn đã trở lại hình ảnh ngày thường, một con người đoan chính.
Bùi Văn Tuyên quay đầu liền thấy sự khiếp sợ trên mặt Lý Dung. Hắn biết rõ nàng đang kinh ngạc điều gì, nhưng vẫn ra vẻ vô tội, hai tay luồn trong tay áo hỏi, "Điện hạ đang nhìn gì thế?"
Hắn chắc chắn là cố ý!
Trong lòng Lý Dung đã biết rõ nhưng nàng không thể nói, không thể hỏi vì nàng biết, Bùi Văn Tuyên đang chờ nàng làm thế. Chỉ cần nàng mở lời, hắn liền có thể nói ra những lời càng trực tiếp hơn.
Chính vì thế nàng cần phải dừng lại.
Nghĩ vậy, nàng chỉ mìm cười, ra vẻ thưởng thức đáp, "Ta vẫn cảm thấy Phò mã như vậy mới đẹp"
"Ồ?", Bùi Văn Tuyên nhướng mày, "Thật ạ?"
Lý Dung chân thành gật đầu, Bùi Văn Tuyên lại có chút tiếc nuối nói, "Điện hạ càng lớn tuồi, sở thích quả nhiên càng khác. Ta nhớ lúc Điện hạ còn trẻ không phải nthế này"
"Thời gian trôi qua, con người ắt phải thay đổi", Lý Dung thở dài, nâng quạt đè trước ngực, "Như ta hiện tại chỉ thích những người đứng đắn, thành thật. Mấy dạng màu mè, hoa lá này thì thôi"
Bùi Văn Tuyên cảm thấy có chút nghẹn lời, lúc này Lý Dung đã bước thẳng ra ngoài, không cho hắn cơ hội đáp trả, "Đi thôi, cậu còn đang chờ đấy"
Lý Dung trực tiếp đi đến sảnh chính, Thượng Quan Húc sớm đã chờ bên trong, sắc mặt nhìn qua có vẻ rất mệt mỏi, bên cạnh có cả Thượng Quan Nhã. Đợi đến khi Lý Dung bước vào, Thượng Quan Nhã và Thượng Quan Húc đồng thời đứng lên hành lễ với Lý Dung.
"Tham kiến Điện hạ"
"Cậu khách khí rồi"
Lý Dung vội đỡ Thượng Quan Húc đứng dậy nói, "Đã trễ thế này, sao cậu còn đến phủ của ta?"
"Đã trễ thế này còn quấy rầy Điện hạ, đúng là không phải"
Thượng Quan Húc thở dài, nâng mắt nhìn Lý Dung nói, "Chỉ là có chút việc không thể không đến, mong Điện hạ thứ lỗi"
"Cậu nói đùa rồi", Lý Dung cười nói, "Bất luận khi nào ngài đến đây, ta đều sẽ tiếp đón"
"Điện hạ còn niệm vài phần tình nghĩa, lão thần vui sướng vạn phần", Thượng Quan Húc như ám chỉ đáp, sau đó nhìn về phía Bùi Văn Tuyên đứng bên cạnh, "Lão thần có vài lời muốn nói riêng với Điện hạ, không biết Phò mã có thể tránh đi trong chốc lát không?"
Bùi Văn Tuyên nghe thế liền nhìn Lý Dung, Lý Dung cũng nhìn hắn cười nói, "Phò mã cứ nghỉ ngơi trước đi, ta và cậu trò chuyện chốc lát"
Bùi Văn Tuyên sau một hồi do dự bỗng bật cười nói, "Ta và Công chúa là người một nhà. Cậu đến thăm, nào có lý không tiếp đãi? Có chuyện gì mà người một nhà không thể nói cho nhau nghe đâu? Để ta ngồi đây dâng trà cho cậu đi"
Lý Dung theo bản năng lướt nhìn Thượng Quan Húc, Bùi Văn Tuyên có vài phần tủi thân nói, "Hay là Điện hạ không tin ta?"
"Nào có?", Lý Dung cười khổ, bảo Bùi Văn Tuyên ngồi xuống, "Vậy ngươi cứ ở lại đi"
Sau đó, Lý Dung nhìn Thượng Quan Húc nói, "Cậu, đều là người một nhà, có chuyện gì Văn Tuyên cũng sẽ không nói với người ngoài đâu"
Sắc mặt Thượng Quan Húc không quá tốt nhưng Lý Dung đã mở miệng, ông chỉ có thể đồng ý.
Lý Dung mời Thượng Quan Húc ngồi xuống, Bùi Văn Tuyên liền châm trà cho Thượng Quan Húc. Sau khi do dự một chốc, Lý Dung chậm rãi lên tiếng, "Cậu nhìn qua có vẻ mệt mỏi, thời gian tiếp theo nên nghỉ ngơi cho tốt"
"Đa tạ Điện hạ quan tâm", Thượng Quan Húc thở dài, thấp giọng đáp, "Nhưng tuổi càng lớn, chỉ cần bôn ba một ngày liền thấy kiệt sức"
"Vậy cậu hẳn nên nghỉ ngơi sớm một chút", Thượng Quan Húc không nói chính sự, Lý Dung cũng chỉ nương theo đó tiếp lời. Thượng Quan Húc thấy Lý Dung không mắc bẫy, sau vài giây trầm mặc mới nói, "Điện hạ, lão thần không còn mấy năm nữa"
"Cậu hiện tại bất quá mới bước vào tuổi tri thiên mệnh*, nhân sinh của ngài còn rất dài"
(*Ý chỉ 50 tuổi. Theo Khổng tử đời người có vài cột mốc tuổi quan trọng, tùy theo từng độ tuổi sẽ có những thành quả nhất định. Cụ thể, "Mười lăm tuổi chuyên chú vào việc học; Ba mươi tuổi mới tự lập; Bốn mươi tuổi mới thấu hiểu hết sự lý trong thiên hạ; Năm mươi tuổi mới biết mệnh trời; Sáu mươi tuổi mới có kiến thức và kinh nghiệm hoàn hảo để có thể phán đoán ngay được mọi sự lý trong trời đất và con người mà không thấy có điều gì chướng ngại khi nghe được; Bảy mươi tuổi mới có thể nói hay làm những điều đúng theo ý muốn của lòng mình mà không ra ngoài khuôn khổ của pháp lý và đạo lý")
"Ý của lão thần là ngày tháng của lão thần trong triều đã không còn được bao lâu"
Thượng Quan Húc thở dài, chậm rãi nói, "Người cũng biết, ông ngoại của Người cũng vào tuổi tri thiên mệnh này đã từ quan, từ đó ta mới kế thừa vị trí kia. Lão thần cũng sẽ không nắm chức vụ kia quá lâu, qua vài năm nữa, triều đình chung quy cũng sẽ thuộc về những người trẻ tuổi như Điện hạ"
Lý Dung không nói gì chỉ nâng ly trà thơm lên môi. Thượng Quan Húc quay sang nhìn cành cây ngoài cửa sổ bị gió thổi nhẹ nhàng lay động, "Vài năm nữa, khi Thái tử đăng cơ, lão thần cũng cảm thấy mỹ mãn, sẽ không tiếp tục quản quá nhiều. Điện hạ cần mài giũa nhiều hơn, muốn làm gì thì đợi lúc đó làm cũng không muộn"
Nghe Thượng Quan Húc nói thế, Lý Dung cười khẻ hỏi, "Cậu cứ nói thẳng đi, theo cậu nghĩ, ta muốn làm gì?"
"Điện hạ", Thượng Quan Húc nâng mắt nhìn Lý Dung, "Lão thần biết, Điện hạ đã trưởng thành, muốn nắm giữ vài thứ trong tay nên mới lập Đốc tra ti. Mà lý do của việc đó không gì ngoài việc Người muốn đứng vững trên triều"
Lý Dung rũ mắt, nghe Thượng Quan Húc nói, "Suy nghĩ của Người, Hoàng Hậu nương nương đã chuyển cáo hết cho lão thần. Lão thần suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng phải thừa nhận, những gì Điện hạ nói đều không sai"
"Thượng Quan gia quá lớn, lão thần không thể khống chế hết được dẫn đến hiện tại phạm sai lầm. Cho nên tối nay lão thần đến đây vì muốn cầu xin Điện hạ", Thượng Quan Húc nói xong liền lui một bước, cung kính dập đầu, hành đại lễ nói, "Vụ án Tần gia hãy chấm dứt tại đây đi"
Lý Dung cầm ly trà không đáp, Thượng Quan Húc cũng chỉ quỳ trước mặt nàng, lẳng lặng chờ đợi.
Lý Dung uống một ngụm trà, chậm rãi nói, "Cậu đừng làm như thế, hãy đứng lên đi"
"Nếu Điện hạ không đồng ý, lão thần không dám đứng lên"
"Cậu à", Lý Dung thở dài, "Hiện tại Tần gia liên lụy đến tận hai vụ án, vụ án quân lương và vụ án vu hãm Tần gia. Xin hỏi hai án này, cậu biết không?"
Thượng Quan Húc không nói gì, Lý Dung nhìn Thượng Quan Nhã, Thượng Quan Nhã hành lễ đáp, "Hồi bẩm Công chúa, hai vụ án này, phụ thân thật sự không rõ ràng lắm. Không dám lừa dối Điện hạ, khi vụ án Tần gia được báo lên cho phụ thân đã là một vụ án đầy đủ những chứng cứ xác thực. Dù phụ thân có tư tâm nhưng cũng không phải dạng người chẳng phân rõ trắng đen, mong rằng Điện hạ minh giám"
"Tại sao lại như thế?"
Lý Dung uống trà, Thượng Quan Nhã nhìn thoáng qua Thượng Quan Húc, thấy Thượng Quan Húc vẫn còn quỳ trên đất liền giải thích, "Việc tranh đoạt quân quyền ở Tây Bắc, Bệ hạ thiên vị Tiêu đại nhân. Vì sợ Bệ hạ tin lời gièm pha, phụ thân liền cho người điều tra Tần gia. Ý của ông ấy vốn là có sai sẽ xử theo quy củ, nếu không sai thì bỏ qua"
Nhưng đối với những người ở quan trường, không ai là không có sai lầm, dù lớn hay nhỏ, tất cả đều sẽ có sai.
"Nhưng khi truyền lệnh xuống liền biến thành phải điều tra ra sai lầm của Tần gia. Binh bộ tra xét nửa ngày không tra ra được gì, vì để đối phó họ liền xé nhật ký hành quân, giao cho Ngự sử đài, nghĩ thầm tìm được sai sót đã xem như hoàn thành nhiệm vụ. Ngự sử đài thấy chuyện này kỳ quặc, trong lòng đã định tội Tần gia, thật sự cũng không phải cố ý hãm hại Tần gia. Chỉ là Dương Tuyền thông đồng với địch bán nước, Tần gia lúc ấy lại làm việc dưới trướng Dương Tuyền, cuộc chiến thủ thành dùng ba ngàn chống ba ngàn, không đánh đã thua, nhìn sao cũng thấy vô cùng kỳ quái"
"Cho nên Ngự sử đài không có chứng cứ liền ngụy tạo chứng cứ cùng nhân chứng như La Quyện?"
"Vâng", Thượng Quan Nhã tiếp tục nói, "Sau khi khẩu cung của La Quyện đến Hình bộ thật ra chưa đủ để định tội Tần gia. Người của Hình bộ cho rằng phụ thân muốn tra rõ Tần gia vì Tần gia nhìn qua thật sự là trừng phạt đúng tội. Cho nên Hình bộ lại 'góp' thêm một phần chứng cứ, lúc tra xét phủ đặt thêm mấy rương vàng và những thư tín giả ở Tần gia. Hai thứ ấy đi kèm với khẩu cung của La Quyện, trở thành một bộ nhân chứng, vật chứng hoàn chỉnh. Đợi đến khi phụ thân nhận được vụ án của Tần gia, bằng chứng đã chất cao như núi rồi"
"Nhưng sau đó, vì Thượng Quan đại nhân cảm thấy lần này Bệ hạ cư xử quá mức, cần cho một cảnh cáo nên đã quyết định 'phóng lao phải theo lao' và không điều tra lại kĩ càng? Chuyện đã đến nước này, ai cũng không dám đứng ra gánh vác trách nhiệm, vẫn luôn giữ im lặng. Đợi đến khi ta bắt đầu điều tra, bọn họ lại muốn liều mạng che giấu tội lỗi, mà Thượng Quan đại nhân cũng cảm thấy, ta là người bị lợi dụng để che giấu, có phải không?"
"Điện hạ", Thượng Quan Húc cung kính nói, "Việc đã đến nước này, lão thần không muốn giảo biện thêm nhiều, lão thần chỉ hy vọng, Điện hạ có thể thu tay lại, không tiếp tục giằng co nữa"
Nói xong, Thượng Quan Húc ngẩng đầu lên, nhìn Lý Dung nghiêm túc nói, "Sổ con của Điện hạ lão thần đã xem qua, cũng hiểu rõ quyết tâm của Điện hạ. Nhưng Điện hạ có từng nghĩ, nếu Người nhất quyết làm đến cùng, thứ hủy đi chính là gốc rễ của Thượng Quan gia, mà Thượng Quan gia lại là gốc rễ của Điện hạ và Thái tử"
"Gốc rễ?"
Lý Dung cười khẽ, "Cậu, một đám người mà ngài không thể khống chế lại luôn gây phiền phức cho ngài, cũng có thể gọi là gốc rễ sao?"
Động tác Thượng Quan Húc cứng đờ, Lý Dung buông ly trà, bình thản nói, "Bản thân cậu chẳng lẽ không cảm nhận được sao? Hiện tại ngài là hậu thuẫn của bọn họ, giúp bọn họ che mưa chắn gió, ngoài mặt tuy xem ngài là quan trên nhưng trong lòng lại thầm tiếp tay cho giặc. Vụ án của Tần gia dù ban đầu người trình lên nhật ký hành quân không biết sẽ ảnh hưởng gì đến Tần gia, nhưng kẻ giả tạo chứng cứ chẳng lẽ lại không biết?"
Thời điểm Lý Dung nói chuyện với Thượng Quan Húc, Tuân Xuyên từ bên ngoài vội vàng chạy về. Khi nàng vừa tiến vào phủ, người hầu lập tức tiếp đón, "Đại nhân"
"Điện hạ về chưa?"
Tuân Xuyên thở hổn hển, vẻ mặt nôn nóng, người hầu cung kính đáp, "Đã về rồi, đại nhân có việc gì gấp sao?"
"Ta nghe nói vụ án Tần gia được chuyển giao cho Hình bộ"
Tuân Xuyên nói xong liền bước lên phía trước, "Ta muốn cầu xin Điện hạ, vụ án này không thể chuyển giao cho Hình bộ được"
Hai người vừa bước vào nội viện đã nghe thấy Lý Dung quát lớn, "Bọn chúng biết thế nhưng còn đưa chứng cứ giả cho ngài, dù cho cả nhà Tần gia đều phải chết, bọn chúng cũng có thể trơ mắt đứng nhìn! Mà ngài thì sao?!"
Lý Dung đột nhiên gõ mạnh cây quạt nhỏ xuống bàn quát, "Dù ngài biết nhưng lại chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể lấp liếm mọi việc, đợi sau này lại tìm cơ hội chỉnh đốn bọn chúng!"
"Bọn chúng vì sao lại có gan làm loạn như vậy? Chính là vì biết ngài sẽ che chở mình! Cho nên bọn chúng dám vu hãm trung liệt chi thần, dám ăn xén quân lương, ở những nơi ngài không nhìn thấy, chúng còn gì không dám làm chứ?"
Thượng Quan Húc nghe Lý Dung răn dạy, chậm rãi ngồi thẳng người lên, "Vậy theo Điện hạ, ta nên làm thế nào đây?"
Lý Dung nghe xong chỉ trầm mặc không nói, Thượng Quan Húc nhìn nàng, "Điện hạ cũng biết những người đó là ai mà? Là quan hệ thông gia trong tộc! Nếu thần không che chở họ, Điện hạ nghĩ, vi thần được xem là gì đây? Sau này trong triều, ai còn sẽ giúp đỡ lão thần?"
"Nếu lão thần không có ai để dùng, bất quá chỉ là một Tả Bộc Dạ không nắm giữ quyền thế, nhưng Thái tử phải làm sao đây? Hiện tại Túc vương như hổ rình mồi, việc Bệ hạ phá cách đề bạt Tô Dung Hoa làm thầy của Túc vương mang hàm nghĩa gì, Người còn chưa hiểu sao? Điện hạ là một Công chúa nhưng Bệ hạ lại nguyện ý giao Đốc tra ti cho Người, Người nghĩ mình có được như thế là nhờ đâu?"
"Tất cả cũng chỉ vì Người là trưởng tỷ của Thái tử, là Công chúa của Thượng Quan gia mà thôi! Tách khỏi Thượng Quan gia rồi, Người và ta được xem là gì chứ?"
Thượng Quan Húc nhìn chằm chằm Lý Dung, "Người và ta chẳng được xem là gì cả"
"Bất kể là ta hay là Công chúa", thanh âm Thượng Quan Húc nghẹn ngào, "Trong cuộc chiến của những nhà thế phiệt, chúng ta bất quá chỉ là con kiến thôi"
Góc tám nhảm
Thấy anh Tuyên có skill quyến rũ người khác chưa nào, bởi đừng nói anh khờ nhá, lờ mờ mà vác cái lu chạy a. Tội nghiệp chị nhà, bị anh dụ dỗ mà thấy tội lỗi, chẹp, Tuyên xấu tính quá
Tết Đoan Ngọ vui vẻ nha các bạn
Danh Sách Chương: