Nếu không chọn Bùi Văn Tuyên, nàng còn có lựa chọn nào khác sao?
Một tên ngốc, một gã điên và một kẻ phong lưu, nếu so ra, nàng cảm thấy tên Bùi Văn Tuyên dù cho nàng một chén độc hương mỹ nhân… cũng không quá khó để chấp nhận.
Vì dù sao, Bùi Văn Tuyên cũng có một ưu điểm hơn người, đó là có vẻ ngoài tuấn tú.
Một người như thế, bất luận là nam hay nữ, khi nhìn vào đều khiến người ta vui vẻ. Dù hắn có làm gì, nàng cũng nguyện ý tha thứ.
Song cuộc sống với Bùi Văn Tuyên ở kiếp trước lại là chuỗi ngày tháng của sự bực dọc, cũng chẳng mấy khi được vui vẻ thật sự. Bọn họ suốt ngày cứ tranh đấu lẫn nhau, nghĩ thôi cũng thấy mệt.
Hiện tại, khi được sống lại lần nữa, nếu Lý Dung vẫn lựa chọn như cũ, mọi thứ dường như sẽ chẳng mấy ý nghĩa.
Nàng chưa từng tìm hiểu về ba người còn lại, chi bằng lần này… gặp trực tiếp xem sao?
Lý Dung vừa suy nghĩ vừa bước vào điện Thái Thanh. Lúc này Lý Minh sớm đã thay thường phục và an tọa. Ông vừa trò chuyện với thái giám Đức Tùng, vừa dùng khăn lau lau tay.
Lý Minh năm nay chưa đến bốn mươi tuổi, bao quanh người chính là một loại hào khí không có ở người già cùng sự trầm ổn chẳng có ở người trẻ tuổi. Có thể nói, ông đang ở độ tuổi sung sức nhất của nam nhân.
Ông có vẻ ngoài anh tuấn nên để tăng thêm phần trang trọng, ông cố ý để râu nhằm nhấn mạnh thêm sự chín chắn của một trưởng bối. Lý Dung tiến vào phòng, nàng khẽ lướt nhìn Lý Minh, tuy trên mặt không lộ ra cảm xúc gì song trong lòng có chút hoảng hốt.
Dù sao đã gần ba mươi năm nàng không nhìn thấy Lý Minh, hiện tại bỗng nhiên được thấy phụ thân mình lần nữa, bất kể kiếp trước xảy ra chuyện gì, nàng cũng không kiềm được có chút cảm khái.
Lý Dung hồi tưởng lại những hành động ngày trẻ của bản thân sau đó cung kính hành lễ với Lý Minh. Ông mỉm cười bảo nàng đến ngồi xuống bên cạnh mình. Lý Dung cầm đũa lên, chớp chớp mắt nũng nịu nói, “Hôm nay Phụ hoàng sao lại cao hứng gọi nữ nhi đến dùng cơm thế ạ?”
Lý Minh nghe giọng điệu làm nũng của Lý Dung, cho dù đang bàn chính sự cũng không khỏi dịu giọng. Ông vừa nhìn thái giám thử độc vừa ôn tồn nói, “Hôm nay thượng triều có nhắc đến chuyện hôn sự của con. Trẫm thấy con cũng không còn nhỏ nữa nên liền gọi con đến nói chuyện”
“Hôn sự ạ?”
Lý Dung cố ý tỏ vẻ kinh ngạc, nàng cúi thấp đầu như ngại ngùng nói, “Chuyện này… không phải người nên bàn với mẫu hậu ư?”
“Con là nữ nhi của trẫm”, Lý Minh tuy bất mãn nhưng trong mắt lại ánh lên vài phần tán thưởng vì những lời nói của nàng, “Hôn sự của con, đương nhiên phải do con quyết định, con chỉ cần chọn người mình thích là được”
Nói rồi Lý Minh quay sang phân phó Đức Tùng, “Đem mấy bức họa đến đây”
Đức Tùng nhận lệnh, sai người mang bốn bức họa đến. Khi chúng lần lượt được mở ra, gương mặt của bốn nam nhân liền xuất hiện.
Lý Dung vô thức liếc sang nhìn nhưng liền thấy có gì đó không đúng. Năm nay nàng mới là tiểu cô nương mười tám tuổi, khi nhìn thấy chân dung của nam nhân thì phải quay mặt tránh đi mới đúng. Vì thế Lý Dung cố gắng bày ra bộ dáng yêu kiều quay đầu đi, khẽ ho nói, “Bốn vị này là…”
“Là những vị hôn phu mà Phụ hoàng đặc biệt tìm cho con. Con nhìn đi, sau đó chọn một người!”
“Vâng ạ”
Lý Dung thấp giọng đáp, lúc này nàng mới quay đầu nhìn thẳng vào bốn bức họa.
Về dáng vẻ của những ứng cử viên năm ấy, Lý Dung thật sự không nhớ rõ lắm vì chuyện xảy ra quá lâu rồi. Nàng chỉ nhớ Bùi Văn Tuyên là người có nhan sắc kinh diễm nhất. Năm ấy vì thẹn thùng, Lý Dung chỉ qua loa quét mắt nhìn một cái, vừa xem liền nhìn trúng Bùi Văn Tuyên nên xem như xong. Song hiện tại nàng không chút ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào bốn bức họa mà nghiêm túc đánh giá.
Không thể không thừa nhận, Phụ hoàng không hề bạc đãi nàng. Tuy những quý công tử này lần lượt là kẻ ngu ngốc, điên khùng, phóng túng cùng sa sút nhưng nhìn chung đều sở hữu gương mặt đẹp. Có lẽ ngay từ đầu Lý Minh đã nghĩ đến vấn đề diện mạo, sợ chọn quá tệ nàng sẽ dị nghị nên bốn người này, tuy mức độ nhan sắc có chênh lệch thật nhưng cũng xem như “mỗi người một vẻ”.
Thế tử Ninh Quốc hầu Lư Vũ bề ngoài hiền lành, gọn gàng sạch sẽ, giống như tiểu đệ hàng xóm ngây thơ hồn nhiên.
Thứ tử của Dương tướng quân Dương Tuyền lông mày lưỡi kiếm, mắt sáng như sao, mang theo nét phong sương nơi sa trường. Nếu bỏ qua việc hắn là tên cuồng sát thì gương mặt ấy cũng xứng đáng gọi là anh tuấn.
Tân khoa trạng nguyên Thôi Ngọc Lang, gương mặt đào hoa với nét cười mang đầy gió xuân. Vừa nhìn liền biết đó là hình mẫu của một lang quân phong lưu khiến nhiều nữ tử yêu thích.
Còn về Bùi Văn Tuyên, bức họa khó lòng khắc họa được một phần mười phong thái của hắn. Mắt phượng, môi mỏng, anh tuấn như tiên. Tuy đôi mắt trong bức họa được vẽ vô cùng tinh tế, nhưng nếu được nhìn ngoài đời thật sẽ càng câu hồn đoạt phách hơn. Chính vì vậy khó có người nào thoát khỏi dáng vẻ tựa tiên nhân của hắn.
Nếu thật là tiên nhân thì tốt rồi, đáng tiếc, phía sau dáng vẻ ấy lại là thứ sài lang hổ báo nên nhìn chung đã mất đi vài phần ý nghĩa.
Lý Dung lười nhác quan sát cả bốn người, chống cằm suy tư hồi lâu. Lý Minh thấy nàng như thế liền cầm tách trà lên, không khỏi cười hỏi, “Sao, xem lâu như vậy mà chẳng nhìn trúng được ai à? Gia thế của những công tử này trẫm cũng đã giúp con suy xét cả rồi, con chỉ cần chọn người nhìn thuận mắt nhất, những chuyện khác, trẫm sẽ giải quyết giúp con”
“Không phải không có người vừa ý”, Lý Dung lười biếng duỗi thẳng người, mang theo vài phần phiền muộn nói, “Dung nhi chỉ cảm thấy ai cũng đẹp, ai cũng muốn cả”
Nghe nàng nói thế, Lý Minh đang uống trà không khỏi bị sặc một hơi. Lý Dung vội vã đứng dậy vỗ lưng cho Lý Minh, cuống cuồng giải thích, “Nhi thần biết sai rồi, nhi thần chỉ đùa thôi ạ”
Lý Minh dần bình ổn lại hơi thở. Khi nghe nàng bảo chỉ đang nói đùa, ông mới bình tĩnh được vài phần. Ông có chút bất đắc dĩ lắc đầu cười nói, “Con cũng quá nhàm chán, dám dọa Phụ hoàng như thế”
“Quan trọng là con thật sự không biết phải chọn thế nào vì nhìn ai cũng đẹp cả”, Lý Dung nói, sau khi suy nghĩ một chốc, nàng đi về phía Lý Minh, vừa giúp ông xoa hai bên thái dương vừa như thương lượng hỏi, “Phụ hoàng, chi bằng cho con cơ hội gặp mặt họ một lần đi?”
Lý Minh nghe nàng nói thế, ánh mắt có chút trầm xuống. Ngoài mặt Lý Dung vờ như không biết gì, vẫn ngây thơ nói ra câu trên.
Những lời này của nàng thật sự có chút nguy hiểm.
Đối với Lý Minh mà nói, hôn sự của Lý Dung chẳng qua là một phép thử. Ông muốn thử xem nữ nhi mà chính tay mình bồi dưỡng có trở thành bộ dáng mà mình mong muốn hay không.
Năm đó nàng không chút đắn đo, khi đối diện với vị Phụ hoàng này nửa phần nghi ngờ cũng chẳng có. Chính vì thế, Lý Minh mới hoàn toàn yên tâm, hoặc nói đúng hơn, ông đã mềm lòng.
Trong hoàng thất, không những so nhau về mặt thủ đoạn mà còn đấu đá nhau về mặt tình cảm. Dù sao ông cũng là người bằng xương bằng thịt chứ không phải cỏ cây hoa lá. Trong biển danh vọng quyền lực, ít nhiều cũng ẩn giấu vài phần thương xót thật tâm. Đó cũng là nguyên nhân mẫu hậu năm đó tuy dạy Lý Dung sự khôn khéo trong cách xử lý tình huống, nhưng lại chẳng bao giờ đề cập đến chuyện tranh chấp của đế hậu trên triều.
Chỉ cần nàng vĩnh viễn là một Công chúa ngây thơ hồn nhiên, Phụ hoàng của nàng ít nhiều sẽ dành chút tình thương cho nàng. Như năm đó Lý Dung gả cho Bùi Văn Tuyên, với điều kiện của hắn muốn cưới Công chúa là không thể, tương lai cũng chẳng hề sáng sủa. Nhưng họ vẫn bình an sống qua ngày nên cũng xem là ổn.
Hiện tại nàng không trực tiếp chọn ngay mà nói ra một đề nghị khác, Lý Minh đương nhiên sẽ nghi ngờ. Nhưng kiếp này, nếu Lý Dung như cũ chọn gả cho Bùi Văn Tuyên, trong lòng nàng sẽ có vài phần tiếc nuối.
Dù sao bọn họ đều là những công tử anh tuấn, đi tìm hiểu một chút, biết đâu lại xuất hiện kỳ tích?
Tin đồn chỉ là tin đồn, lỡ như có những thứ đồn sai thì sao?
Lý Dung vừa dò chừng thái độ của Lý Minh, vừa đưa tay bóp vai ông nài nỉ nói, “Nhi thần đợi cũng mấy năm rồi, hôn nhân quan trọng không phải là vẻ ngoài mà là nhân phẩm. Nhi thần cảm thấy, chi bằng nhi thần giả dạng thành một cô nương bình thường, để người ta giới thiệu gặp mặt họ một lần, nói chuyện bồi dưỡng tình cảm, tốt nhất là dẫn nhi thần đi chơi. Nhi thần nghe nói, món vịt quay ở Linh Lung các là ngon nhất, hoa anh đào ở Hộ quốc tự đang nở rất đẹp, rồi còn có …"
“Dừng lại”, Lý Minh bị nàng chọc cười nói, “Con chẳng qua là muốn viện cớ xem mặt để xuất cung đi chơi thôi chứ gì?”
“Con đương nhiên cũng rất nghiêm túc chuyện gặp hôn phu”, Lý Dung chớp chớp mắt, nàng đưa tay bắt lấy cánh tay của Lý Minh mà lắc qua lắc lại làm nũng, “Đi mà Phụ hoàng, cầu xin người đó, con không phải là nữ nhi người sủng ái nhất sao, người phải thương con chứ”
“Được rồi được rồi”
Lý Minh bị Lý Dung hết làm nũng đến lắc cánh tay, chỉ có thể bất lực cười nói, “Vậy con cứ gặp thử xem. Cũng sắp đến thời gian mở xuân yến rồi, chẳng phải trẫm có ban cho con một trạch viện ở ngoại ô kinh thành sao?”
Lý Dung chớp chớp mắt, vài phút sau, nàng mới giả vờ vỡ lẽ, kinh ngạc nói, “Phụ hoàng muốn con mở xuân yến ạ?”
“Hằng năm cô của con đều bày yến tiệc trong lâm viên hoàng gia. Con cũng là Công chúa, mở một xuân yến thì đã sao?”, Lý Minh mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay Lý Dung, “Phụ hoàng sẽ phái người sang giúp con, lúc con mở xuân yến thì mời bốn vị công tử đó đến, thả rèm trò chuyện riêng với từng người. Nhưng hãy nhớ”, Lý Minh bỗng nghiêm túc dặn dò nàng, “Phải cẩn trọng, không được làm mất thể diện của Hoàng gia”
“Con biết rồi!”, Lý Dung cao hứng nói một hơi, “Con biết là Phụ hoàng tốt với con nhất mà! Nhi thần yêu phụ hoàng nhất!”
“Vậy mẫu hậu con thì sao?”, Lý Minh cười như không cười, Lý Dung nghiêm túc đáp, “Khi gặp mẫu hậu đương nhiên con phải nói bà ấy tốt, nhưng mẫu hậu quá hung dữ, làm sao có thể so sánh với phụ hoàng được?”
Nghe những lời nói như thế, Lý Minh bỗng bật cười lớn. Ông nhẹ nhàng véo mũi Lý Dung cười mắng, “Đúng là tiểu yêu tinh nịnh hót”
Bữa cơm này họ ăn rất an nhàn vui vẻ. Đến lúc nàng ra về, Lý Dung còn sai người đem theo bốn bức họa, ung dung rời khỏi điện với bộ dáng kiêu ngạo như con công nhỏ.
Nhưng khi vừa bước vào kiệu, nụ cười trên môi Lý Dung lập tức biến mất, cả người trở nên rất đứng đắn.
Dù sao nàng không thật sự mười tám tuổi, việc giả vờ nũng nịu lấy lòng đều phải thật cẩn thận, đề phòng vô ý làm quá đà sẽ khiến Lý Minh sinh nghi.
Giữa nàng và Lý Minh không phải chỉ có sự giết hại lẫn nhau trong hoàng tộc. Lý Dung là đứa con đầu tiên của ông, lại là nữ nhi, sự sủng ái ông dành cho nàng không phải là giả. Song giữa chốn tranh giành quyền lực này, nhà ngoại của nàng lại quá mạnh, mà Lý Minh càng lớn tuổi, dục vọng thao túng quyền lực càng lớn.
Thêm việc đệ đệ của nàng, thái tử Lý Xuyên, năm nay đã mười sáu.
Lý Minh là một quân vương hà khắc và hiếu chiến, còn Lý Xuyên lại chủ trương lấy nhân đức trị quốc, trong triều được nhiều người ủng hộ. Một nhi tử sở hữu thanh danh, thực lực, quan niệm chính trị tương phản, thậm chí sắp đến tuổi nhược quán, một ngoại thích nắm trong tay binh quyền, một quân vương đa nghi thích khống chế, đã hủy diệt gần hết sự tin tưởng trong hoàng cung này. Mà nàng lại bị kẹt ở giữa…
Trước đây nàng không hiểu, chỉ đến tận năm mười tám tuổi mới dần tỉnh ngộ. Vì lẽ đó, năm ấy trở thành năm khó khăn nhất trong cuộc đời của nàng.
Song chuyện này chỉ khó khăn đối với Lý Dung mười tám tuổi ngày xưa, với Lý Dung mười tám tuổi bây giờ, đã không còn là vấn đề quá lớn. Sau khi bình ổn lại cảm xúc, nàng thấp giọng gọi với ra ngoài, “Tịnh Lan”
Tịnh Lan tiến lại gần kiệu, nhỏ giọng đáp, “Dạ, Công chúa”
“Chốc nữa Bệ hạ sẽ phái người chủ trì xuân yến đến, ngươi hãy tiếp đón họ”
Tịnh Lan ngẩn người nhưng rất nhanh liền nhỏ giọng nói, “Nô tỳ đã biết”
Cái gọi là cho người đến giúp đỡ chẳng qua là đến giám sát nàng. Nếu Lý Minh đã phái những người đó đến giám sát nàng thì nàng cũng cho Tịnh Lan giám sát họ.
Lý Dung biết Tịnh Lan là một người thông minh, không cần nói nhiều cũng có thể tự hiểu được.
Sau hồi lâu, Lý Dung chợt nghĩ đến một việc, nàng dùng quạt vén rèm lên, vẫy tay gọi Tịnh Lan.
Tịnh Lan đưa đầu lại gần, nghi hoặc hỏi, “Công chúa còn điều gì dặn dò?”
“Tìm vài người”, Lý Dung cố gắng hạ giọng thật thấp, “Đến nhà của những người này điều tra một lượt, sau đó báo cáo toàn bộ lại với ta”. Nói xong, Lý Dung khựng lại trong phút chốc mới bổ sung, “Đặc biệt là Bùi Văn Tuyên”
♪Tác giả có lời muốn nói♪
[Đoạn trích 1]
Lý Dung: “Từ diện mạo có thể thấy, 4 vị ứng cử viên cho chức vị hôn phu này, bao gồm Lư Vũ phong cách tình đầu cô hàng xóm, Dương Tuyền phong cách ngự tỷ, Thôi Ngọc Lang phong cách thục nữ và Bùi Văn Tuyên phong cách thần tiên tỷ tỷ, ta cảm thấy có một sự sắp xếp hợp lý ở đây”
Bùi Văn Tuyên giơ cao biểu ngữ, “Ta xin nhấn mạnh một chút, ta còn có biệt hiệu khác là “trinh tiết liệt phu”, chỉ cho phép 1v1. Hơn nữa không cho phép miêu tả từ phần cổ trở xuống, còn từ phần cổ trở lên nghiêm cấm miêu tả chi tiết. Không được có bất kì nội dung gì gì đó, dù về sinh lý hay tâm lý. Ta là một người rộng lượng, từ trước đến nay chưa từng ăn nói đố kị hay biểu hiện ghen tuông. Danh xưng “dấm chua vương” chẳng liên quan gì đến ta, có vấn đề gì các người cứ tìm chính phủ của tác giả, đa tạ!”
Lý Dung, “Ta tin ngươi mới sợ á, ngươi là một lão già mục nát xấu xa!”
Quản trị viên, “Khóa ngay chương này”
[Trích đoạn 2]
Bùi Văn Tuyên, “Không phải đã nói không muốn sống với ta sao? Không thèm quan tâm ta? Cũng không muốn ta nữa? Bây giờ còn cho người cố ý giám sát ta? Khà khà, đúng là một nữ nhân khẩu thị tâm phi, ta quả nhiên khác xa ba tên xấu xa còn lại”
Lý Dung, “Trong một đám cặn bã, một tên đẹp mã được chọn thì cớ gì lại cảm thấy bản thân ưu việt? Nhấn mạnh giám sát ngươi chỉ là bởi vì trong cả bốn tên, độ cặn bã của ngươi quá xuất sắc, ta sợ ngươi ….”
Bùi Văn Tuyên, “Vậy thì lúc gả cho ta cô đừng có mà dằn vặt”
Lý Dung, “Dựa vào gì ta phải gả cho ngươi?”
Bùi Văn Tuyên, “Ta hỏi cô, những người xung quanh có ai như ta sai gì làm đó không?”
Lý Dung, “Đúng thế, chó ngoan!"
Bùi Văn Tuyên, “…”
♪Góc tám nhảm♪
Hế lô, lại một chương mới vén thêm một phần quá khứ của Lý Dung, chưa thấy nam chính lên sàn mọi người đừng nôn nóng quá. Mong được tiếp tục ủng hộ ạ.
Danh Sách Chương: