Phàm Dương rời khỏi phòng, đi xuống vườn nhà đứng hóng gió đêm, châm một điếu thuốc lá, đứng nhìn vườn nhà trống rỗng rít từng hơi thuốc lá trấn tỉnh lại bản thân.
Vừa rồi anh thật không tỉnh táo, đầu óc cứ mụ mị trôi theo cám dỗ ngọt ngào, nếu không phải vì cô mị ra một âm lọt vào tai, anh không biết bản thân sẽ làm nên thứ gì nữa.
Phàm Dương nhìn màn đêm, đáy mắt trầm luân phiền nhiễu, cố gắng sắp xếp lại tâm trí rối rắm, kéo từng ngụm thuốc lá, thổi ra thành làn khói trắng.
Không được rồi… Lâm Ninh có mẹ An chống đỡ, mặt cô vểnh ngược lên trời, mẹ mới vừa trở về cô đã cám dỗ anh như thế, nếu anh cứ thế này thì sắp tới anh sẽ không thể chống đỡ nổi mất.
Phàm Dương phiền toái bậm bậm cánh môi, bạc môi vừa bậm lại, tâm trí liền nhắc lại hình ảnh nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi, Phàm Dương lắc nhẹ đầu, nâng điếu thuốc kéo một hơi thật dài, cố gắng xua đi cảm xúc nóng rực ở hạ thể.
Ánh mắt anh trầm luân thả đi xa xôi, mù tịt phía trước loé lên một tia sáng nhỏ yếu, giống như một tia hi vọng lé loi cố gắng để tỏ sáng.
Phàm Dương thở ra làn khói thuốc trắng, con ngươi nghiêm lại, khoé miệng bỗng cong lên thành nụ cười tà đạo.
Khoan đã… Sao anh lại phải hoảng như thế nhỉ?
Không đúng, sao anh lại phải hoảng hốt mà bỏ chạy kia chứ?
Nếu mà cô đã muốn nghịch ngợm với anh…
Chật! Anh không ngại chơi cùng cô.
Lâm Ninh nằm trên giường, khúc khích cười rất sảng khoái, cô lăn qua lăn lại chờ đợi anh trở về.
Hôm nay anh phải ôm cô ngủ a, Lâm Ninh nằm chờ đợi, khoảng một giờ trôi qua, Phàm Dương mới quay trở lại.
“Í, anh trở lại rồi” Lâm Ninh thích thú nhích người nằm giữa giường, tay vỗ bẹp bẹp xuống đệm giường.
“Đến đây đến dây, ôm em ngủ.”
Phàm Dương đứng im ở bên giường, mặt anh cứng ngắt lườm Lâm Ninh.
Lâm Ninh lập tức bĩu môi, ngồi bật dậy, bĩu môi lườm ngược lại.
“Hừm, anh ôm hay không ôm đây?”
Phàm Dương nheo mày, con ngươi híp lại thành một đường cong dò xét. Lâm Ninh càng bĩu môi, mặt nhỏ hất đi.
“Phi, em mách mẹ đó, mách mẹ anh không ôm em ngủ.”
Có ôm hay không a, cô sẽ mách mẹ đó, anh sẽ bị mẹ gõ đầu cho mà coi.
Lâm Ninh chóng nạnh, mặt lại vểnh lên.
“Hứ hứ, ngày mai em mách mẹ cho anh coi, xem xem anh có bị mẹ dùng chài gõ đầu không?!”
Phàm Dương nghe thấy, khoé môi co co giật giật.
“Được, được lắm.”
Phàm Dương ngồi phịch xuống giường, xoay sang nhìn Lâm Ninh, khoé môi co giật kéo ra thành nụ cười tạm bợ, ánh mắt híp sâu mang theo gian tà cười cười.
“Anh ôm đây, anh nào dám không ôm em.”
“Chật, vậy có tốt hơn không” Lâm Ninh nhoẻn miệng cười, ngoan ngoãn nằm xuống giường, đôi mắt tròn xoe mong chờ nhìn anh.
Phàm Dương cũng nằm xuống, vừa vặn nằm xuống, Lâm Ninh đã chui vào lòng anh làm thành cái tổ, bởi vì bụng cô lớn, Lâm Ninh chỉ có thể nằm xoay lưng lại, dí sát lưng vào lồng ngực anh tận hưởng hơi ấm.
Phàm Dương đặt tay choàng qua ngực Lâm Ninh ôm lại, nhận thấy anh chủ động ôm cô như thế, Lâm Ninh phì phèo thổi ra một hơi thật đắc ý.
“Chẹp, có thế chứ.”
Quả đúng là uy vũ của mẹ An a, có thể khiến người đàn ông mấy ngày qua mặt đen mày cau có này chủ động ôm cô.
Ối chà, mẹ An muốn năm a!
“Ừ, có thế chứ” Phàm Dương thấp giọng khàn khàn, thuận theo câu nói của cô.
Bàn tay to choàng qua ngực nắm lấy một bên ngực thịt to tròn, bởi vì cô mang thai, bầu ngực trở nên thật căng, vừa căng tròn vừa mọng nước nằm trong bàn tay anh.
Nụ cười đắc ý của Lâm Ninh sượng lại, cô ngoái đầu lại nhìn anh, đập vào mắt Lâm Ninh là gương mặt nam tuấn gian tà với điệu cười nhếch mép, con ngươi híp sâu lườm lườm cô như món mồi ngon miệng, anh trở nên vô cùng xảo quyệt.
Tay anh nắm ngực tròn, nắn một cái, bóp một cái, đầu ngón tay trỏ khều khều khẩy khẩy trên ngực áo trêu nghẹo nụ hoa trên ngực.
Cái khẩy khều kia khiến Lâm Ninh rùng mình, cô lập tức xoay ngược lại, tay chắn trước ngực anh đẩy ra.
Mặt mũi đỏ ao như núi lửa phun trào, còn có khói trắng bốc ra từ đỉnh đầu Lâm Ninh.
Ối, ối trời đất mẹ, đấy… Đấy là phạm thượng, phạm thượng bà bầu!
“Này…” Lâm Ninh trừng mắt, hai gò má phừng phừng nóng hổi.
“Sao thế?” Phàm Dương nhếch mép gian xảo cười cười.
“Chẳng phải muốn anh ôm sao? Anh ôm em, đến, anh ôm.”
“…” Lâm Ninh trừng trừng mắt, nhìn bộ dạng sói già xảo quyệt của anh, tay nắm thành quả đấm đánh bụp bụp vào vòm ngực săn chắc.
“Em bảo anh ôm là ôm để ngủ, không có sờ bậy.”
“Anh nào có sờ bậy” Phàm Dương nhúng vai, ngang ngược nói.
“Anh tiện tay.”
Tiện tay cái đầu gỗ nhà anh a, sao anh có thể tiện tay mà phạm thượng một bà bầu?
Ớ ớ ớ, nhân tính của anh ở đâu?
“Phàm Dương, anh nghiêm túc lại cho em.”
Phàm Dương nhấc lên đầu lông mày, bộ dạng ngạo nghễ bĩu môi.
“Lâm tiểu thư nói oan cho tôi quá, tôi đang rất nghiêm túc đây a, là đàn ông nghiêm túc ôm phụ nữ.”
Vâng, là đàn ông nghiêm túc ôm phụ nữ, thế cho nên tiện tay là tất yếu, đương nhiên!
Ớ?
Lâm Ninh há miệng, mắt mở to nhìn gương mặt dày cộm như mặt đường của người đàn ông tuấn tú trước mặt, uy nghiêm của anh đột nhiên bay một cái vèo đi về miền đất hứa rồi à? Mới vừa rồi còn uy uy nghiêm nghiêm né tránh cô kia mà.
Lâm Ninh tức tối đánh vào vòm ngực săn chắc của Phàm Dương.
“Anh… Anh nghiêm túc lại coi, ôm em ngủ!”
Phàm Dương đưa ra bàn tay hướng về phía cô, giọng nói cứ trầm trầm khàn khàn mị quặc.
“Thì anh ôm em ngủ” Anh xoay cô ngược lại, kéo cô dính vào lòng ngực ôm lấy, nhắc lại thật cặn kẽ.
“Anh ôm, em ngủ” Phàm Dương kéo ra một nụ cười khàn khàn, bàn tay lại nắm lấy ngực tròn căng mọng, vừa nắm lấy, tay đã mân mê sờ nắn, nặn nặn rồi lại nhào nhào.
“Anh ôm theo ý của em đây, em ngủ được hay không tùy em.”
Lâm Ninh há hốc, ngực truyền đến cảm giác bị nhào nặn, cô lập tức nằm ngửa lại, hai tay chụp lấy bàn tay ma quái kia giữ lại, không cho bàn tay kia làm loạn nữa, la ba lấp bấp vì thẹn.
“A này… Phàm Dương…”
Lâm Ninh rối rít chụp lấy tay anh, ngước mặt lên nhìn, đập vào mắt vẫn là nụ cười quỷ quái nhếch mép đến tận mang tai.
“Em… Em đang mang tiểu bảo đấy, anh đừng có làm bậy.”
Phàm Dương hưởng thụ dáng vẻ vừa rối vừa thẹn, hơn hết là cảm giác bàn tay được hai tay cô giữ lấy, anh rít vào một hơi, tay rút ra khỏi hai tay Lâm Ninh.
Cơ thể lật lại trấn áp cô dưới thân, gương mặt áp sát đến gần miệng nhỏ, hai cánh môi dí sát vào nhau, Lâm Ninh tròn mắt, mở to nhìn anh, gương mặt trì ngược vào đệm đến nỗi cục nọng lộ ra. Hai bàn tay nhỏ chắn trên ngực anh, cố gắng đình lại khoảng cánh hai người.
“Ồ” Phàm Dương rít ra một âm, cô còn biết né anh đấy a.
Cơ mà… Nhìn cô né thế này, chiếc nọng kia lộ ra khiến anh cứ muốn cười.
Thật lâu rồi anh mới được diện kiến cục nọng đại nhân.
“Chẳng phải vừa rồi em muốn hôn lắm sao? Bây giờ anh hôn em, em lại né?”
Lâm Ninh bậm bậm môi, hai gò má cô nóng quá đi, cô vừa thẹn vừa rối, cố gắng đẩy anh ra.
“Anh đừng có làm bậy, ôm em ngủ đi mà” Lâm Ninh mím chặt môi, mắt đẹp trừng lên nhắc nhở.
“Em đang mang tiểu bảo bảo, anh nghiêm chỉnh lại.”
Phàm Dương nghe xong chỉ cười, bàn tay to nắm lấy tay đang chắn trên ngực ấn xuống giường, gương mặt hạ xuống ấn lên môi cô, ấn xuống một nụ hôn, Lâm Ninh mở to mắt nhìn, cảm giác ấm nóng trên môi làm cho gò má cô muốn bốc cháy.
Thả ra nụ hôn, tay còn lại nắm lấy một bên ngực tròn nhào nặng một cái, Phàm Dương hệt như một tên sở khanh cười khà khà.
“Ninh Ninh, em mang tiểu bảo bảo thì đã sao?”
Phàm Dương hạ thấp người lần nữa, liếm lên làn môi, trượt sang gò má hôn một cái lại khà khà cười.
“Là em đùa với lửa trước.”
Là do cô gây chuyện với anh trước, vừa rồi chính cô cứ náo loạn hôn anh, lại còn đắc ý vểnh mặt đến tận trời, mẹ An chống lưng à?
Người ta nói, đùa với lửa sẽ có ngày bỏng tay, mà Lâm Ninh cô lại cứ thích nghịch với ngọn lửa to.
Nụ hôn trên gò má làm cho Lâm Ninh dợn tóc gáy, trái tim bắt đầu loạn lạc gõ nhịp trống lùng bùng.
Phàm Dương phì cười, nụ cười thổi phì ra hơi nóng phủ xuống gương mặt nhỏ nhắn.
“Lâm tiểu thư của tôi, em thích mách mẹ lắm” Phàm Dương ngắt ngắt nhéo nhéo ngực thịt, bàn tay to lại mò mẫn xuống đùi ngọc sờ sờ đầy ái muội.
“Nào, mách mẹ đi, ngày mai xuống mách với mẹ rằng anh sờ em, anh hôn em.”
Phàm Dương phì cười, ánh mắt đậm đặc dục vọng, thổi ra hơi ái muội rồi lại hôn, cắn một cái vào cái miệng nhỏ hay vểnh vểnh kia.
“Anh cắm em.”
Cắm? Cắm???
Một viễn cảnh Phàm Dương thân hình tuấn soái trần truồng cắm rút trong thân thể bụng to bụng tròn của Lâm Ninh hiện ra, cảnh tượng làm chuyện con heo rất không chỉnh tề.
Đầu Lâm Ninh lập tức xì xèo bốc khói, Phàm Dương lại càng sảng khoái cười cười, bàn tay mân mê trên đùi ngọc nâng lên, ma quỷ sờ sờ, cô lập tức bốc hoả, chân đạp vào ngực anh, đạp văng anh ra khỏi mình, túm lấy cái chăn trùm kín lại, la hét thất thanh.
“Biến thái!!!”
Phàm Dương ngã sang một bên, nhìn cục chăn tròn tròn kêu gào kia mà cười to, trêu ghẹo kêu gọi.
“Lâm tiểu thư, phiền cô chui ra để cho tôi đây còn ôm ấp chứ.”
Anh thấp giọng nhấn mạnh.
“Anh ôm, em ngủ!”
Anh ôm a, ngủ được hay không thì tùy.
“Oaaa, bớ làng nước ơi, có biến thái!”
Ối mẹ ơi, biến thái!
Biến biến thái thái họ Phàm tên Dương!
Còn tiếp…
(P/s Ố hố hố, á há há há, é hé hé hé, rớt cái hàm răng của tôi rồi, chời ơi cứu toai, cứu toai!
Này thì mách mẹ hen, hở ra là mách mẹ hen, anh ta nhai nuốt chị còn được đấy bà Ninh ạ.)
_ThanhDii
Danh Sách Chương: