“Ninh Ninh… Anh không yêu em nữa.”
Giọng nói anh âm trầm thật khẽ, nhẹ hững như tơ hồng lỡ đoạn buông lơi, sau đó kèm theo ba âm thanh tút tút tút thật lạnh lẽo.
Lâm Ninh không cầm nổi điện thoại, thay buông xuống, điện thoại rơi xuống sàn nhà phát ra âm thanh lộp bộp.
Anh giận cô thật rồi, anh nói… Anh sẽ không thương cô nữa.
Lâm Ninh mếu máo nhăn nhó, nước mắt trực trào chảy xuống, cái mũi nghẹn lại sụt sùi tắt nghẽn, Lâm Ninh ôm lấy gương mặt, hai đôi tay tê lạnh ôm lấy gương mặt, rỉ ra tiếng khóc oai oán thê lương.
Dì An mang bát cháo thịt bầm thơm lưng trở lại, nhìn thấy con gái ôm gương mặt nấc nghẹn tiếng khóc, dưới sàn là chiếc điện thoại cũ.
Bà hiểu ra vấn đề, đặt bát cháo lên bàn trà, bước đến bên cạnh giường ngồi xuống cùng cô, gỡ ra đôi bàn tay đang ôm mặt, An Hoài Thương dịu dàng lau đi những giọt nước mắt ươm trên gò má Lâm Ninh.
“Bị mắng rồi phải không?” Dì khẽ cười, dịu dàng như một người mẹ hiền dỗ dành.
“Không sao cả, hắn có thương mới có giận con, mắng một chút cũng chẳng thành vấn đề.”
Lau sạch đôi gò má, An Hoài Thương nắm lấy đôi bàn tay Lâm Ninh, gói đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô vào lòng bàn tay, vỗ vỗ rồi lại xoa xoa.
“Nào, ngoan ngoãn ăn cháo, ăn xong thì đi ngủ, con phải chăm sóc tốt cho bản thân và đứa nhỏ, cố gắng thêm một thời gian nữa thì có thể trở về.”
Lâm Ninh hít thở vội, cánh mũi nghẹn ngào, đôi mày thanh cứ chau chặt vào nhau thật nhăn nhó.
“Nhưng mà… Khi con trở về… Anh… Anh không cần con nữa.”
“Bậy” Dì An phất tay, mắt trừng lên.
“Hắn dám không cần con sao? Nói gì thì nói, con cũng là mẹ của đứa nhỏ, nếu hắn dám không cần con, dì sẽ đập chết hắn.”
Lâm Ninh mếu mếu cái miệng oan ức, nước mắt lả chả rơi xuống, thế mà nghe dì nói xong, không nhịn được nhoe ra nụ cười, bật cười thành tiếng dù hai mắt lấp lánh phù sương.
“Ha…”
Dì làm sao mà có thể đánh anh kia chứ, anh là người không phải dễ động vào đâu, người đó được mệnh danh là người thành đạt nhất Thành An này.
Một người ở tầng lớp đỉnh điểm của toà tháp danh vọng, dì chỉ là một dân đen, lại còn là người ăn mày không chốn nương tựa, dì làm sao mà có thể làm chủ cho cô.
Dì An nói chỉ vì muốn an ủi cô thôi, Lâm Ninh hì hì cười, chùi đi nước mắt, đáng yêu chúm chím cánh môi.
“Con đói quá.”
“Rồi rồi” Dì An nắm tay Lâm Ninh đứng dậy, dắt cô đi đến sofa bàn trà.
Bát cháo thơm lừng bốc lên làn khói trắng, Lâm Ninh nuốt nước bọt, chưa ăn đã chẹp chẹp cái miệng hít hà suýt xoa.
“Quao, ngon quá đi.”
“Ơ đứa ngốc này” Dì An lườm mắt, miệng cười cười hoài nghi.
“Còn chưa có ăn mà đã khen rồi, giỏi nịnh.”
“Hí hí, con giỏi nịnh, con cũng giỏi hót nữa, con nịnh con hót cho dì nghe, líu líu lo lo luôn đó.”
“Haha” Dì An bật cười, cưng nựng véo cái má thịt của Lâm Ninh.
“Giỏi quá ha.”
Lâm Ninh gật gật đầu như chú gà con mổ hạt thóc, cái miệng nhỏ vểnh vểnh ra.
“Đúng vậy đó!”
Bà trông con gái rất đáng yêu tươi tắn cười, dù trên đôi mi vẫn còn hạt nước nhuộm ướt đôi hàng mi. An Hoài Thương ngắm đứa con ngoan ngoãn thổi thổi thìa cháo, cái miệng nhỏ chu ra thổi thổi, húp một thìa cháo thịt, gương mặt tươi tắn hạnh phúc bắn ra những bông hoa nhỏ.
Còn không ngừng khen thưởng, trổ thành nịnh hót líu líu lo lo.
“Chà, dì An đúng là số một.”
“Chồ chồ, như này dì An mở tiệm cháo thịt cũng giàu to rồi, tay nghề thần sầu này một ngày sẽ bán cả trăm bát cháo.”
“Nếu mà mở tiệm cháo thì dì An sẽ đặt tên gì nhỉ? Cháo dì An? Chà, nghe thôi đã thấy ngon rồi.”
“Oà, ngoan quá đi~”
An Hoài Thương chỉ ngắm nhìn Lâm Ninh, ánh mắt yêu thương ôn dịu, ngắm nghía từ đôi mày, đôi mắt hàng mi, chớp mũi tịt nước đỏ ửng, cái miệng chu chu vểnh vểnh thôi thìa cháo.
Thật là một đưa con dâu đáng yêu, lại còn rất hiểu chuyện.
An Hoài Thương biết rõ nguyên nhân Lâm Ninh phải đoạn tuyệt với Phàm Dương, xót xa nhìn.
Phận là phụ nữ, thời gian mang bầu khó khăn thế nào bà biết rõ, tâm trạng rất dễ tủi thân, vô cùng nhạy cảm, ấy vậy mà Lâm Ninh vừa mang thai lại chẳng được ở cạnh chồng, quả thật là thiệt thòi.
An Hoài Thương đưa tay vào trong túi áo, khẽ nói.
“Dì An có cái này tặng con, con nhận cho dì An vui nhé?”
Lâm Ninh vừa húp rột rột một thìa cháo, sảng khoái hít hà một hơi, nghe dì An nói xong, cô tròn xoe mắt nhìn, thích thú chớp chớp đôi mắt ngọc.
“Quà ạ? Dì An có quà cho con hả?”
“Đúng” An Hoài Thương cười cười, tay lấy ra một sợi dây chuyền ánh kim lấp lánh, mặt dây chuyền là một viên kim cương hình oval trong suốt, bên trong viên kim cương trong suốt phát lên những màu sắc thật rực rỡ phụ thuộc vào ánh sáng chíu vào chúng, ánh sáng chiếu vào càng lớn, viên kim cương càng rực rỡ, lộng lẫy giống như muôn ngàn màu sắc đang nhảy múa.
Lâm Ninh nhìn viên kim cương, lần đầu tiên cô nhìn thấy một viên kim cương đặc biệt như thế, nó lộng lẫy nhảy múa những loại màu sắc huyền ảo. Tuy Lâm Ninh không có am hiểu về kim cương, nhưng cô cũng đã nhìn qua mấy loại rất quý hiếm trong các chương trình đấu giá, viên kim cương trước mặt hoàn toàn không bình thường.
Thứ này vừa nhìn thấy đã bị ánh kim kia thu hút, nó đẹp đến mức thật lộng lẫy nhảy múa muôn sắc huyền ảo, mang vẻ đẹp huyền bí như những vị thần ở vùng đất Ba Tư.
Lâm Ninh ngớ ra, người như dì An sao lại có được thứ này?
Cơ mà, quan trọng là một thứ quý giá như thế này, cô không dám nhận.
“Con không nhận đâu, cái này quý lắm.”
“Nào có quý giá gì” An Hoài Thương bật cười, tay phẩy phẩy.
“Đây chẳng qua chỉ là một sợi dây bạc, viên đá này á hả, dì An kể con nghe, hồi trước dì An đi nhặt trong những bãi rác, nhặt được một lọ thủy tinh mặt đá rất đẹp. Thế là dì An mang về, đem lọ thủy tinh đến xưởng rèn, bảo người ta mài ra một viên đá từ cái lọ kia. Nên cái này chỉ là thủy tinh quèn thôi, không quý không quý.”
Lâm Ninh nghe xong thì ngớ ra, cầm lấy viên đá ngắm nghía.
“Thật luôn?” Cô trố mắt nhìn dì An, sau đó nhìn lại viên đá tinh khiết lấp lánh, phải nói viên đá này đẹp đến mức tuyệt mỹ, Lâm Ninh ngốc nghếch kinh hô.
“Chồ đất ơi, cái lọ gì mà đẹp thế? Mài ra viên đá đẹp thế này luôn.”
“Đúng đúng, nó chẳng qua chỉ là cái lọ” Dì An tay che miệng cười cười, tùy tiện nói.
“Rất đẹp phải không? Dù ăn đứt những viên đá khác nhưng thật chất thì nó chỉ là cái vỏ của một chiếc lọ thôi.”
Lâm Ninh ngốc nghếch nhìn sang sợi dây chuyền, lần nữa tròn xoe mắt phát ngốc.
“U là chòi, cả sợi dây cũng đẹp nữa á dì, bạc gì mà sáng thế này nhỉ, còn mịn nữa.”
“Ố hô hô hô” Dì An phẩy phẩy cười to “Chỉ là bạc quèn thôi.”
“Trời đất quỷ thần thiên địa, cái sợi này mà chỉ là dạng quèn thôi hả dì, đẹp đứt mấy sợi dây cả trăm tỷ mà con thấy trên sàn đấu giá í.”
“Chật chật” Dì An cười cười, tay cầm lấy sợi dây, mở ra khoá chốt.
“Dì An đeo cho con nhé?”
“Dạ” Lâm Ninh không nghĩ ngợi gì, ngoan ngoãn gật đầu mạnh.
Sau khi đã bị dì An tẩy não, món đồ quý giá đến mức người đời tranh giành chém giết để sở hữu, trở thành một món hàng tầm thường từ bạc quèn và vỏ lọ thủy tinh, Lâm Ninh rất bình thản để cho dì đeo cho mình.
Đeo xong, An Hoài Thương ngắm nhìn sợi dây chuyền trên cổ Lâm Ninh, viên đá quý lấp lánh phát sáng.
“Tốt lắm, đẹp lắm, đừng bao giờ tháo nó ra nhé, đây là vật hộ mệnh của dì, dì trao cho con, mong rằng sau này con sẽ có một cuộc đời bình an, an yên vui vẻ, viên đá này sẽ bảo vệ con, bảo vệ đứa nhỏ trong bụng con, con sẽ mau vượt qua được chuỗi ngày sóng gió, trở về với bến đổ yên bình của riêng con.”
Lâm Ninh nghe thấy, bỗng chốc mềm nhũng như quả bóng xì hơi, cô vươn ra hai bàn tay ôm lấy dì, dụi vào lòng dì An làm nũng.
“Cảm ơn dì ạ, con sẽ không bao giờ tháo nó ra đâu, bạc quèn và lọ thủy tinh, hehe, đây là sợi dây độc nhất vô nhị, trên đời chỉ có một và nó sẽ là vật bảo hộ của con.”
Đáy mắt An Hoài Thương chứa chan yêu thương vô bờ bến, hài lòng vuốt ve mái đầu nhỏ nhắn đang dụi vào lòng.
“Ngoan lắm.”
Đúng vậy, đó là sợi dây độc nhất vô nhị, trên đời chỉ có một sợi, bà đã giữ nó trong mỏ bạc và chìm vào dĩ vãng, nhưng giờ đây, bà đã có thể trao cho người xứng đáng.
Là viên kim cương quá giá mà người đời bán mạng vì nó, kể cả bọn Phàm gia, không từ thủ đoạn để đoạt lấy, cho dù là giết hại gia đình anh ruột của mình.
Kim cương thì chỉ xứng đáng với bảo vật, viên đá này hoàn toàn xứng đáng với Lâm Ninh.
Thứ mà Phàm Chí Viễn và Phàm Huệ cả đời thèm khát, chính là thứ này, bọn họ sẽ chẳng thể chạm vào được.
Lâm Ninh ăn xong, ngoan ngoãn lên giường nằm, dì An ngồi bên giường, vuốt ve mái tóc ru ngủ con gái nhỏ, Lâm Ninh rất mau chìm vào giấc ngủ êm ái.
Trong giấc ngủ, khoé môi cô nâng cao thành nụ cười tươi tắn, có lẽ cô đang mơ thấy chuyện gì đó rất vui, viên đá trên cổ lấp lánh phản chiếu theo ánh trăng đêm.
Dì An nhỏ khẽ đi ra ngoài, chậm chạp đóng lại cánh cửa phòng ngủ.
Bà mở ra điện thoại, bước đến cuối hành lang, đứng bên ô cửa sổ nhìn ra bầu trời bên ngoài, phía dưới cổng có ánh đèn xe chớp nhoáng hai cái, điện thoại cũng kết nối.
An Hoài Thương liếc mắt, không có Lâm Ninh, dịu dàng trong đáy mắt hoá thành phẫn nộ, âm thanh thật lãnh đạm cất lên.
“Bắt đầu kế hoạch đi.”
Đầu dây đáp lại là âm giọng cung kính của người lái xe hôm đó.
“Tuân lệnh bà.”
Danh Sách Chương: