Hoàng hôn dần xuống, nắng chiều ánh đỏ xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Lâm Ninh ngồi trên giường, lưng tựa vào sofa đệm, gương mặt đầy hoài nghi, một tay khoanh trước ngực, một tay chống càm, cắn cắn đầu móng tay cái.
Thật là kỳ lạ đi…
Lâm Ninh đã thử hỏi mấy người làm khác về ông bà Phàm, không một người làm nào trả lời Lâm Ninh, thậm chí bọn họ còn có một dáng vẻ giấu giếm y hệt nhau. Khi cô hỏi đến ông bà Phàm, bọn họ cứ cười rất gượng gạo rồi bảo không biết gì, sau đó viện cớ có công việc nhanh chóng rời đi.
Lâm Ninh tìm trên mạng cả một buổi chiều không thu được kết quả gì, không có danh sách nhân viên B.A cũng không hề có danh tính của cha mẹ Phàm Dương.
Quả thật là kỳ lạ mà…
Phàm Dương là nhân vật lớn, vô cùng được chú ý ở Thành An, đời tư của anh nhất định bị soi mói không ít, thế mà lý nào lại chẳng có một thông tin nào về cha mẹ của anh. Những thông tin khác của người trong Phàm gia đều có, duy nhất về cha mẹ của Phàm Dương là một ẩn số.
Lâm Ninh suy nghĩ đến trầm tư, tự mình tra cứu không có kết quả gì, cô nghĩ đến việc tìm sự trợ giúp.
Về danh sách nhân viên B.A thì… Hoàn toàn không có cách nào khác nữa, tạm thời Lâm Ninh không nghĩ ra được gì, nhưng về cha mẹ của Phàm Dương, Lâm Ninh có thể biết được qua một người.
Lâm Ninh cầm điện thoại, tay mở danh mục điện thoại lần mò tìm số, tìm được số thì ấn vào gọi đi, Lâm Ninh tựa vào đầu giường, kề điện thoại lên lỗ tai lắng nghe tiếng chuông. Cô bình thản tựa lưng chờ đợi, suy nghĩ cuộc gọi này sẽ không có khả năng được kết nối, thản nhiên tựa đầu vào giường suy ngẫm.
Chuông đổ mấy âm, sau đó điện thoại trên tay rung lên, phát ra âm thanh kết nối.
Lâm Ninh đang tựa vào đầu giường liền bật dậy.
“A… Alo, thưa ông nội, là con, Lâm Ninh ạ, vợ của Phàm Dương ấy ạ.”
Lâm Ninh tận tình giới thiệu, đây là lần đầu Lâm Ninh gọi cho ông, phải giới thiệu rõ một chút. Ông nội có rất nhiều con cháu, Lâm Ninh sợ ông sẽ không nhận ra.
“Haha, ông biết là cháu mà, cháu dâu của ông cuối cùng cũng biết gọi cho ông rồi” Đầu dây truyền tới tiếng cười cưng chiều của ông nội.
“Dạ…” Lâm Ninh có chút bối rối, bởi cô không nghĩ ông nội sẽ bắt máy, ông nội luôn rất bận bịu.
Tuy đã giao toàn bộ tài sản cho Phàm Dương, ông nội ở Phàm gia vẫn là người có địa vị cao nhất, mấy người trong nhà chẳng buông tha cho ông nội giây phút nào, có thể nói ông nội chẳng có thời gian rãnh rỗi, đám con cháu trong nhà cứ réo gọi ông.
“Ông nội vẫn khoẻ chứ ạ?”
“Ông vẫn khoẻ” Giọng nói ôn nhu dịu dàng, âm giọng của ông đã già cõi theo năm tháng, lần đầu cháu dâu cưng gọi đến, ông vô cùng ngạc nhiên kinh hô.
“Hôm nay cơn gió nào thổi đến mà cháu dâu gọi cho ông thế?”
Lâm Ninh nhoe ra nụ cười, kéo chiếc chăn ra bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ ngắm hoàng hôn nắng chiều.
“Chắc là cơn gió mùa nhung nhớ gì đó a” Lâm Ninh ngọt miệng nịnh nọt.
Ông nội bên đầu dây bật cười, tiếng cười nghe rất thoải mái, Lâm Ninh ở đầu dây bên này cũng giảm bớt căng thẳng. Sau tiếng cười sảng khoái, ông nói khẽ hỏi.
“Cháu có chuyện gì muốn nói thì cứ nói đi, ông nội nghe cháu nói” Không phải đột nhiên mà cháu dâu này gọi đến chỉ để hỏi thăm sức khoẻ của ông.
Ông nội biết rõ Lâm Ninh là người như thế nào, chuyện cô đang du học ở Mỹ sau đó bị bắt về Thành An kết hôn với Phàm Dương, cô chống cự hôn sự này thế nào ông nội cũng biết rất rõ. Ông còn biết cả chuyện sau khi cô gả vào nhà của Phàm Dương, cô đã gây đủ chuyện náo loạn để có thể ly hôn, thế nên không thể nào đột nhiên Lâm Ninh lại gọi cho ông cả, ông nội chặn trước một lời.
“Ông nội nghe cháu nói nhưng nếu là chuyện ly hôn thì ông nội sẽ không nghe đâu nhé, ly hôn hay không là chuyện của Phàm Dương, cháu muốn ly hôn thì nói với Phàm Dương, ông nội không can thiệp.”
“Không phải chuyện ly hôn ạ” Chuyện cô ầm ĩ đòi ly hôn đến tai ông nội rồi a, Lâm Ninh thật là xấu hổ “Bây giờ cháu và Phàm Dương không ly hôn nữa.”
“…” Ông nội nghe xong, ngạc nhiên đến hoá lặng vài giây, sau đó thắc mắc “Sao cháu lại không muốn ly hôn nữa?”
“…” Mấy người nhà họ Phàm thật là… Khi cô đòi ly hôn thì nhất quyết không cho, khi cô đổi ý không ly hôn nữa thì lại kinh ngạc a không tin tưởng. Lâm Ninh cười cười, hai gò má hồng hồng, thẹn thùng bày tỏ với ông nội.
“Thì… Hồi trước cháu muốn ly hôn vì không thích anh ấy, bây giờ thì có thích một chút cho nên… Mới không muốn ly hôn nữa.”
“Vậy à” Ông nội thốt lên, giọng nói phát ra tiếng cười.
“Thế thì tốt quá rồi, nhưng mà cháu chỉ thích một chút thôi sao? Nói cho cháu biết a, Phàm Dương nhà ông là người giỏi nhất Thành An này đó” Phàm Dương là niềm tự hào của ông, ông khẽ giọng nói.
“Dù sao thì có tình cảm một chút vẫn hơn, hồi trước cháu chống thằng nhóc mãi.”
Vâng vâng, lúc đó là do đầu cô độn tàu hũ a… Lâm Ninh bậm bậm môi, khẽ hỏi.
“Ông nội ơi, con có chút chuyện tò mò muốn hỏi.”
“Chuyện gì? Cháu cứ nói đi” Ông nội sớm biết cô có chuyện mới gọi đến, nghe xong việc cháu dâu và cháu cưng đã không có ý ly hôn nữa, ông nội vui đến mức khoé miệng cười đến tận mang tai.
“Chuyện là về cha mẹ của Phàm Dương ạ, cháu không biết về ch…”
“Lâm Ninh” Tiếng gọi trầm ấm phát ra từ phía sau lưng cắt đứt câu nói của Lâm Ninh, cô giật mình nhanh vội xoay đầu lại.
Đập vào mắt là Phàm Dương đứng ở chân giường, cách cô chỉ vài bước chân, gương mặt anh nghiêm nghị, lãnh đạm nhìn Lâm Ninh.
Anh vào phòng từ lúc nào? Cơ mà anh đứng ở đó từ khi nào a?
Lâm Ninh mãi tập trung vào cuộc điện thoại, không nhận ra sự hiện diện của anh.
“Ơ… Anh về rồi à?” Lâm Ninh vội cười, thuận miệng hỏi “Anh về khi nào vậy?”
“Phàm Dương về rồi à?” Từ trong loa điện thoại trên tay Lâm Ninh vang ra giọng nói của ông, ông nội nghe thấy giọng Phàm Dương, giọng ông lộ rõ vui mừng và mong chờ.
“Là Phàm Dương về rồi phải không?”
“Dạ…” Lâm Ninh nhìn lại điện thoại trả lời.
Ánh mắt Phàm Dương dao động theo giọng nói của ông nội, anh bước lên, đi đến trước mặt Lâm Ninh, tay nâng tay cầm điện thoại lên cao, người khom xuống nói vào điện thoại.
“Cháu về rồi” Phàm Dương trả lời, miệng nói với điện thoại, mắt nhìn Lâm Ninh, tiếp tục nói “Ông nội không cần để ý mấy lời cô ấy nói, thọ tiệc sắp tới cháu và Lâm Ninh sẽ đến thăm ông.”
“Phải phải, sắp đến thọ tiệc của ông rồi, ông mong hai đứa lắm đấy, mau mau đến thăm ông, nhất là Dương đó, cháu chẳng bao giờ gọi điện cho ông lão này cả.”
“Cháu xin lỗi” Phàm Dương khẽ cười với điện thoại, ánh mắt lại nghiêm ngặt nhìn Lâm Ninh.
“Vậy ông giữ gìn sức khoẻ, khi khác cháu gọi cho ông.”
“Được rồi được rồi” Ông nội vui vẻ cười, sau đó cúp máy.
Điện thoại thoát ra khỏi màn hình gọi, Lâm Ninh nhoe ra nụ cười vô tội.
“Anh về sớm thế, còn chưa đến giờ tan tầm mà” Bây giờ chỉ mới gần năm giờ thôi, anh đã có mặt ở nhà rồi.
“Ông tổng hôm nay cúp việc về sớm à?”
Phàm Dương nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngây ngô, ngắm nhìn gương mặt thẹn thùng có phần chột dạ, con ngươi lướt qua một tia phiền muộn rất nhanh vụt mất, anh cúi thấp đầu, hôn thật khẽ lên đôi môi nhỏ chúm chím.
“Anh nhớ em…” Âm thanh trầm trầm mang theo hơi ấm.
Lâm Ninh chớp chớp mắt, nụ hôn lướt qua cùng lời thì thầm ngọt ngào làm cho gò má Lâm Ninh đỏ ửng, vội hạ mắt xuống tránh đi ánh mắt nóng bỏng kia.
Phàm Dương không để Lâm Ninh trốn, lần nữa hướng đến hôn vào đôi môi đỏ mọng, môi hôn hấp, hai cánh tay vững chắc ôm Lâm Ninh nhấc bổng xoay bước chân, đem cô vừa ôm vừa hôn ngã xuống giường lớn.
“A…” Lâm Ninh ngã xuống, giường nệm mềm mại đỡ lấy cô, đầu óc choáng váng theo cú sốc ngã. Cô còn chưa kịp định thần, Phàm Dương đã đè nặng phía trên, áp lên môi cô hôn lấy hôn để.
Anh rất thuần thạo cại miệng Lâm Ninh, lưỡi luồn vào trong miệng cô quấn lấy lưỡi mút ngọt ngào, Lâm Ninh vô lực há miệng tiếp ứng, nụ hôn ngọt ngào quấn quít ướt át nước, hút lên không khí của Lâm Ninh.
“…” Lâm Ninh xoay mặt né đi nụ hôn, hai tay chắn trên ngực anh, gò má ửng đỏ hít thở phì phò.
“Thật ra em có chút chuyện…” Lâm Ninh muốn giải thích, thật này cũng không phải vấn đề hệ trọng gì, có lẽ cô nên hỏi thẳng Phàm Dương hơn là dò hỏi từ lời người khác.
“Hôm nay em sựt nhớ r… Ưm…”
Lâm Ninh không kịp nói, Phàm Dương xoay mặt cô lại, trấn áp nụ hôn chặn lại những lời muốn nói, ngấu nghiến liếm cắn, mút lấy ngọt ngào. Anh hôn đến mức cánh môi phát tê, đầu lưỡi bị mút đến tê dại, hai tay chắn trên ngực dần mất đi sức, Lâm Ninh bị nụ hôn cuồng nhiệt rút đi hơi thở, đến khi anh buông ra nụ hôn, cô đã mềm nhũng như một đám bông gòn.
Phàm Dương vội vàng tháo nơi cà vạt đắc đỏ, cởi ra cúc áo tùy tiện vứt áo sang một bên, tay nắm lấy vạt áo ngủ của Lâm Ninh đẩy lên, đẩy vạt áo qua đồi ngực. Lộ ra hai đồi nhũ vẫn còn đầy vết hôn, dự vị đêm qua khiến cho hai đồi hoa hiện tại căng cứng, nụ hoa hồng hào cứng rắn vểnh lên, tay kia tùy tiện kéo xuống quần ngủ của Lâm Ninh.
“Này… Khoan…” Động tác cởi quần áo của anh khiến cho Lâm Ninh giật mình, vội vàng níu lại quần ngủ, nhưng tay cô chẳng có lực lại còn nhũng ra.
Không kịp nắm lấy quần ngủ, anh tụt nó ra ném sang một nơi, rút ra thắc lưng, kéo khoá quần, vội vàng giải phóng chính mình, chỉ trong vài giây chốc lát đã cởi sạch toàn bộ, tay chặn bên đùi non muốn khép lại, tay còn lại nắm lấy phân thân, nhấn y đầu vào bên trong miệng u hoa.
“…” Lâm Ninh chau đầu lông mày, tàn dư đêm xoa còn chưa vơi bớt lại bị nhét vào, nhất thời lông tơ lông tóc dợn lên, rùng mình một cái.
“Anh… A… Anh chờ chút đi mà…”
Nhét vào y đầu liền thúc đẩy thắc lưng, đem chính mình to lớn thô dài chôn sâu.
“Ách…”
Ánh mắt anh ấm nóng, dục vọng mê đắm nhìn Lâm Ninh há miệng hít thở, cơ thể nhỏ bé run run cố gắng thích ứng sự xâm nhập, trong đôi mắt chim ưng đen bạc mang theo một tĩnh lặng.
“Phàm… Phàm Dương…” Lâm Ninh bị nhét đầy, lấp ba lấp bấp kêu gọi, hạ thân căng cứng, bụng dưới gồ lên hình trụ kỳ dị đang đột nhập, miệng mở ra hít thở, muốn nói gì đó.
U hoa tàn dư đêm qua vẫn chưa dứt, bị nhét đầy, bên trong ấm bóng chật vật chưa thích ứng, co bóp siết lấy chiếc gậy, ánh mắt Phàm Dương tĩnh một giây, tiếng gọi ngọt ngào đánh vào tiềm thức Phàm Dương. Anh thẳng người, di chuyển thắc lưng luật động.
“Đừng nói… Em cũng đừng hỏi anh gì cả…” Giọng anh khàn xuống, hơi thở phát ra hơi nóng nhuộm dục.
“Anh… Anh…” Anh vừa mới trở về, vừa mới trở về kia a, cô còn chưa kịp hỏi chuyện gì.
“A á…”
Đừng nói cũng đừng hỏi, anh chẳng biết phải trả lời cô thế nào, nhất là những chuyện tận sâu trong lòng, những vết thương mà anh chưa đủ sẵn sàng để trải cho bất kỳ ai khác, đặc biệt là Lâm Ninh.
Buổi chiều nay, Phàm Dương nhận được điện thoại của bà Năm, bà Năm rối rít nói.
“Cậu chủ, tôi thật xin lỗi cậu, trưa nay Tiểu Vỹ có lỡ lời nhắc đến ông bà lớn, chỉ là nhắc đến không có nói cái gì cả, bắt đầu từ lúc đó cô chủ cứ dò hỏi mấy người làm về ông bà lớn, cô ấy tò mò muốn biết lắm, tôi thật xin lỗi cậu đã làm trái ý cậu, mong cậu thứ lỗi.”
Danh Sách Chương: