Đêm nay ở Nhất Bang, thủ hạ được thưởng cho một vị tiểu thư, có thể làm gì cũng được, chỉ đừng để vị tiểu thư ấy chết.
Lâm Ái Mỹ mơ mơ màng màng nằm trên sàn nhà, trên người không một mảnh vải che thân đẫm vết đỏ tím.
Một thùng nước đá lạnh ngắt tạt lên gương mặt Lâm Ái Mỹ, đánh tỉnh Lâm Ái Mỹ từ cơn mê loạn, cô tỉnh lại.
Lâm Ái Mỹ nhìn thấy trước mặt là những gã đàn ông, bọn họ vây xung quanh cô như một miếng mồi.
Lâm Ái Mỹ lật đật ngồi dậy, mới nhận ra toàn thân trần truồng.
“A…” Hai tay vội vàng choàng qua ngực, Lâm Ái Mỹ mở to mắt nhìn những gã đàn ông trước mặt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Các người… Các người là ai…” Tại sao cô lại ở nơi này? Quần áo của cô đâu?
Lâm Ái Mỹ có hàng nghìn hàng vạn câu hỏi, hoảng sợ nhìn đám đàn ông gần mười người trước mặt.
“Lâm tiểu thư…” Một gã đàn ông lên tiếng nói “Đã tỉnh thuốc chưa?”
“Thuốc?” Lâm Ái Mỹ ngơ ngẩn, ký ức trở về khoảng khắc trước khi mất ý thức.
Phải rồi, cô đến gặp Phàm Dương và rồi cùng Phàm Dương uống rượu.
“Phàm Dương, Phàm Dương đâu rồi?” Lâm Ái Mỹ choàng tay che ngực, hai chân khép lại, giây phút chân động đậy, cảm giác rát bỏng ở giữa hai chân chạy dọc sống lưng.
Trái tim Lâm Ái Mỹ ngừng đập, mở to mắt, cô ngẩn ngơ, dường như hiểu được bản thân đã bị xâm phạm, nhưng cô không chấp nhận, cúi đầu nhìn xuống chính mình.
Đập vào mắt Lâm Ái Mỹ là đôi chân bầm dập vết đỏ tím, nơi giữa hai chân xưng tẩy chảy ra chất dịch màu trắng như một loại sữa đặt.
Tay chân lúc này mới dâng lên cơn tê tái, nói đúng hơn là đại não lúc này mới có đủ ý thức tiếp nhận được cơn đau, toàn thân cô đau đớn như bị cắt ra thành từng mảnh nhỏ.
Bụng dưới nặng nề sắp vỡ, trên người chỉ toàn là dấu răng, từ làn da mềm mại mượt mà trở nên nát nhừ những vết cắn.
Lâm Ái Mỹ dần cô đọng thành tản đá, đôi mắt trơ trơ mở to.
Lâm Ái Mỹ không dám tin vào mắt, ngẩn đầu nhìn những gã đàn ông, thảm thiết kêu gào.
“Phàm Dương đâu rồi? Các người là ai?”
“Cô còn mơ tưởng gì đến ông Phàm thế?” Một gã cười cười, tay cởi ra thắc lưng tiến tới.
“Tỉnh thuốc rồi thì tiếp tục, còn nhiều người đang đợi cô lắm đấy, Lâm tiểu thư.”
“C… Cái gì?” Lâm Ái Mỹ nhích người về phía sau, muốn tránh xa người đàn ông đang đi tới, cô không dám tin những gì diễn ra trước mắt, đầu nhỏ lắc điên cuồng.
“Đừng có qua đây, các người đừng qua đây.”
Lâm Ái Mỹ lui người, bỗng lưng cô chạm vào một thứ gì đó, dường như là một đôi chân, Lâm Ái Mỹ ngẩn đầu.
Đập vào mắt Lâm Ái Mỹ là thứ thô dài trần trụi đang cứng ngắt, là một người đàn ông đã trần như nhộng đang chờ đợi.
“Á!” Lâm Ái Mỹ thét lên, vội vàng xoay người lại, cô nhìn thấy rất nhiều người đàn ông đã trần trụi.
Từ già đến trẻ, những gã đô con vô cùng mập đến gầy gòm như kẻ nghiện ngập.
Những gương mặt man rợ, bọn họ nhìn cô, ánh mắt đăm đăm nhìn cô mổ xẻ từng thớ thịt trên người Lâm Ái Mỹ.
Thật kinh tởm.
Lâm Ái Mỹ trừng lớn mắt, kinh tởm thét lên.
“Cút đi, các người cút đi!”
“Lâm tiểu thư” Hắn cười, tay nắm lấy thô dài của bản thân xoa xoa trước mặt Lâm Ái Mỹ, hành động biến thái ngông cuồng khiến cho Lâm Ái Mỹ buồn nôn.
Hắn hỏi.
“Không nhớ gì về lúc nãy à?”
Giọng hắn khàn khàn mang theo những ký ức mơ hồ lúc này mới ùa về, những hình ảnh thô tục loạn lạc ùa về tâm trí Lâm Ái Mỹ.
Sau khi uống xong rượu, Lâm Ái Mỹ ngã xuống ngất đi, tỉnh lại thì cô đã bị còng bằng chiếc còng số tám, mắt và miệng bị bịt chặt, cô bị nhốt trong một thứ gì đó giống như một chiếc túi con nhộng. Thứ đó vừa đủ chứa chất thân thể Lâm Ái Mỹ, sau đó cô nghe thấy âm thanh hoan ái cực kỳ ái muội của Lâm Ninh và Phàm Dương.
Lúc đó cô khao khát dữ dội, khao khát được bị cắm, cơn nóng bức từ hạ thân dần dần giết chết cô.
Sau đó, cô được thoát ra chiếc túi con nhộng.
Xung quanh cô có rất nhiều người, bọn chúng từng người từng người chà đạp lên thân thể Lâm Ái Mỹ.
“Aaa!”
Lâm Ái Mỹ gào lên, gào thét đến lạc giọng.
Một loạt hình ảnh Lâm Ái Mỹ hoan lạc cùng đám đàn ông đã trần trụi càng rõ rệt, vào khoảnh khắc thuốc ngấm vào máu, lúc đó Lâm Ái Mỹ như một con điếm thèm khát đàn ông, chỉ muốn được cắm, cắm đến điên cuồng khoái lạc trong cõi dục vọng rên rỉ.
Những gã đàn ông ở đây vây lấy cô mỗi lần ba người, cứ lần lượt tận hưởng thân thể ngọc ngà, cắm vào u hoa, cúc hoa, cắm vào miệng.
Hai tay Lâm Ái Mỹ ngừng lại che chắn đôi ngực một cách vô nghĩa, nắm lấy mái tóc, miệng khô lưỡi đắng há ra, đôi mắt ngập trong làn nước, những giọt nước mắt tí tách rơi xuông gò má.
“Không… Không phải như vậy…”
Lâm Ái Mỹ siết chặt hai bên mái tóc, nắm tóc ghì chặt như thể muốn nắm đứt mái tóc, mắt đỏ hoe mở to, nước mắt như mưa tuông xuống.
“Không phải như vậy mà… Không phải…” Lâm Ái Mỹ lắc đầu dữ dội, run rẩy từ chối những mảnh ký ức loạn lạc, trái tim tê tái cơn đau, từ thể xác đến linh hôn bị những màn vấy bẩn trong ký ức bôi đen.
“Không… Không đúng…” Cô càng lắc đầu dữ dội hơn, nước mắt càng chảy, run rẩy bần bật như con chuột ướt mưa.
“Không phải cái gì? Vừa rồi chúng ta vui vẻ như thế kia mà” Một gã nói, tán dương.
“Lâm tiểu thư đây đúng là ngon cơm ngọt nước, bao nhiêu người cũng chịu được.”
Một người khác trào phúng cười.
“Không khác gì mấy con điếm tôi từng gặp trong nhà chứa, haha, bây giờ lại giả bộ thanh cao làm cái gì.”
“Mấy khi được thưởng thức tiểu thư nhà danh giá, có là điếm cũng là điếm danh giá.”
“Điếm danh giá cái gì, phải gọi là phò cao cấp.”
“Haha” Những người kia phát lên tiếng cười.
Nghe bọn chúng bàn tán về chính mình, Lâm Ái Mỹ buông ra hai bên tóc, hai tay bịt chặt lại hai lỗ tai, kêu gào mãnh liệt, gào đến giọng khản đi.
“Im miệng! Im miệng! Các người im miệng!”
Một người đi đến, ôm lấy Lâm Ái Mỹ, bế thóc cô lên, cái kia rất nhanh cắm vào.
“Ừ, im miệng, chúng ta không nói nữa, tiếp tục.”
Lâm Ái Mỹ không có lực chống trả, bị cắm vào, hạ thân đau rát như bị con dao cắt vào u hoa, từng cái từng cái cắm vào như từng cái cắt đứt da thịt, đầu lắc điên cuồng.
“Không…”
Phía sau một người áp đến, cắm vào cúc hoa, hai người đàn ông cùng một nhịp nhấc Lâm Ái Mỹ nấc nảy.
“Áaaa.”
Căn phòng hỗn loạn chỉ có tiếng la hét tuyệt vọng cùng tiếng cười sảng khoái của những gã đàn ông.
Hôm nay, có một thông báo cho những thủ hạ Nhất Bang, phòng chứa có một vị tiểu thư, ai có hứng thú thì cứ ghé ngang thưởng thức, càng điên cuồng càng tốt, chỉ cần không để cô gái kia chết là được.
Lâm Ái Mỹ đêm nay không về nhà, Lâm gia cũng chẳng mấy nghi ngờ, Lâm Ái Mỹ cũng thường đi chơi đêm với bạn bè nên không có gì lạ lẫm, nhiều khi là kéo vali đi du lịch cả tháng trời, thế nên cũng chẳng ai cảm thấy lo lắng.
Ngày hôm sau…
Lâm Ái Mỹ bị đám đàn ông tàn phá, hình hài không ra con người nữa, cô hệt như một con búp bê bị chơi hỏng nằm liệt trên sàn.
Bọn người kia vẫn không dễ dàng buông tha, tiếp tục chơi trò chơi ba người với Lâm Ái Mỹ, chơi đến khi cô ngất đi, tỉnh lại vẫn còn người đang chà đạp thân thể cô.
Ba ngày sau…
Sau ba ngày bị tàn phá không ra hình người, Lâm Ái Mỹ mặc chiếc váy trắng bám bùn đất ngã sang màu nâu, thân thể gầy nhom chỉ sau ba ngày bị trói vào chiếc ghế, Phàm Dương đứng trước mặt Lâm Ái Mỹ.
Nhìn bộ dạng thừa chết thiếu sống của Lâm Ái Mỹ, ánh mắt Phàm Dương không một dao động.
Lâm Ái Mỹ nâng lên mi mắt nặng trĩu, nhìn thấy Phàm Dương, còn tưởng là anh đến cứu cô, giọng nói không thể phát ra âm thanh, thều thào.
“Anh… Cứu em…”
Đầu lông mày Phàm Dương nhấc lên theo lời cầu cứu yếu ớt của Lâm Ái Mỹ, cái nhấc đầu lông mày ra hiệu cho thuộc hạ ở bên cạnh.
Thuộc hạ nâng bước chân đi đến, tay cầm lấy đôi găng màu đen từ tay đeo vào.
Người đàn ông ấy đứng trước mặt Lâm Ái Mỹ, bàn tay đeo găng đen nắm lấy gương mặt hốc hác của Lâm Ái Mỹ, bóp chặt hai gò má khiến cô mở miệng ra.
Một tay hắn bóp càm bắt Lâm Ái Mỹ há miệng, một tay hắn cằm lấy chiếc kéo sắt bén, chiếc kéo đưa vào miệng Lâm Ái Mỹ.
Một nhấp sắt liệm.
Lâm Ái Mỹ mở to con ngươi nhìn trần nhà, không kịp hiểu hành động của người đàn ông kia, cái nhấp kéo sắt bén cắt đứt da thịt, Lâm Ái Mỹ đau đớn gào lên, miệng tuông trào máu đỏ.
Lâm Ái Mỹ đau đớn co giật, lật ngã chiếc ghế, ngã xuống sàn nhà, miệng Lâm Ái Mỹ tứa máu, nhuộm ướt càm lẫn cổ áo một màu đỏ thẫm.
Hộc máu rồi ngất liệm.
Thuộc hạ bưng chiếc khây nhôm trở lại, cung kính đưa ra trưng bày thành phẩm cho Phàm Dương kiểm chứng, khây nhôm chứa phần đầu lưỡi nhuốm đầy máu, các tế bào còn đang co giật khiến cho chiếc lưỡi run rẩy.
Ánh mắt Phàm Dương như vực sâu không đáy, không một tia dao động.
“Giam vào phòng đi.”
“Dạ thưa ông.”
Khi Lâm Ái Mỹ tỉnh lại, cô đã không thể nói chuyện được nữa.
Cô tỉnh lại vì cảm giác bị thứ gì đó trèo lên thân thể, thứ gì đó đang bò nhút nhít trên người, phát ra âm thanh chít chít.
Lâm Ái Mỹ mở mắt, nhìn thật rõ thứ đang phát ra âm thanh kia, là những con chuột đen đang bò qua bò lại trên người Lâm Ái Mỹ để bắt những con gián cũng đang chạy loạn trên người cô.
Lâm Ái Mỹ thét lên, vùng vẫy dữ dội, thế nhưng tay cô đã bị xích lên tường, cô chỉ có thể lắc người qua lại, căn phòng chật hẹp chỉ chứa đủ thân thể Lâm Ái Mỹ, dù cô có vùng vẫy đến thế nào, đám chuột và đám gián cũng vòng vòng chạy từ chân lên ngực.
Lâm Ái Mỹ dùng sức vùng vẫy như một người phát cơn điên dại, hai cổ tay trong còng sắt giật mạnh, còng sắt cứa vào cổ tay, Lâm Ái Mỹ vẫn vùng vẫy đến mức còng tay cắt vào da thịt chảy máu.
Cô không cảm thấy đau, cô chỉ muốn thoát khỏi đám gián và đám chuột, thế nhưng thoát thế nào cũng không được, bởi phòng quá nhỏ, có vùng vẫy thế nào đám gián và chuột cũng lẫn quẫn trên thân thể Lâm Ái Mỹ, những con chuột còn bò lên mái đầu cắn những sợi tóc, cô muốn kêu cứu cũng không thể.
Miệng cô há ra, con gián lại bò đến miệng, Lâm Ái Mỹ lập tức ngậm miệng, kinh hãi trợn mắt, lắc mạnh đầu đuổi con gián hôi thối ấy.
“…”
Lưỡi đã bị cắt, không thể cất ra tiếng nói, miệng há lại chỉ có thể ưm a không ra chữ, thảm thiết kêu la âm thanh thảm khốc.
Danh Sách Chương: