Phòng VIP tại họp đêm của Lục Tiến.
Phàm Dương cùng Lục Tiến và Trịnh Kiệt Luân ngồi trên sofa màu đồng, trước mắt là bàn trà lưu ly đặt những ly rượu đỏ.
Phàm Dương lườm qua Lục Tiến đang vui vẻ vô cùng, trạng thái rất bình thản.
Đây là dáng vẻ nên có của một tên đã gieo khổ đau vào người bạn thân sao? Anh cảm thấy cái tên họ Lục này một chút hỗ thẹn cũng không có.
Cơ mà, nhớ không nhầm thì có một lần Lục Tiến cùng với Trịnh Kiệt Luân thử thách bản tính đàn ông của anh, lần đó anh đã hôn cô gái ở trong họp đêm này, họ Lục này lúc đó rất chiêm ngưỡng đi.
Đã giấu vợ của anh, hại anh mồ côi vợ, còn dám dụ dỗ anh rơi vào người khác.
Nợ này anh tính sao cho hết đây?!
Phàm Dương liếc mắt, nâng lên ly rượu đỏ nhấp một ngụm rồi nói.
“Lần này cậu sang Pháp cũng phải hơn một năm mới trở về đúng không?”
“Đúng vậy” Lục Tiến tựa mình vào sofa thư giãn.
“Dọn dẹp cho xong Nhị bang và mớ rắc rối với băng đảng họ Diệp, có khi phải đến hai năm mới có thể trở về.”
“Vậy thì sẽ lâu lắm mới gặp lại Lục Vân Tiên rồi” Trịnh Kiệt Luân cười cười, cầm lên chai rượu chuẩn bị rót rượu, nói.
“Hôm nay phải uống hết mình với Lục Vân Tiên của chúng ta a.”
“Khoan đã” Phàm Dương ngăn lại hành động rót rượu của Trịnh Kiệt Luân.
“Đối đầu với nhiều kẻ địch như vậy, lại còn ở đất khách quê người, Lục Tiến cậu phải chuẩn bị thật tốt” Phàm Dương nâng mâu, khoé môi câu khởi.
“Thay vì uống rượu sau chúng ta không cọ xác một chút, lâu rồi không so tài, xem như luyện tập cho họ Lục cậu.”
“Ha, tôi thì cần thá gì phải luyện tập, người nên luyện tập là cậu đấy.”
Lục Tiến vô cùng tự tin với thân thủ của bản thân, Phàm Dương nhả được mồi câu, tiếp tục khiêu khích.
“Nói thì hay lắm, tôi nhớ không nhầm lần cuối cùng chúng ta so tài, chẳng phải tôi đã đập cậu bầm cả hai mắt đi?” Phàm Dương nhúng vai, mắt liếc về phía Trịnh Kiệt Luân.
“Phải không Trịnh đại hiệp?”
“Ớ?” Đột nhiên câu chuyện uống rượu chuyển sang đề bài so tài thân thủ, Trịnh Kiệt Luân nhìn sang gương mặt vừa thẹn vừa tức của Lục Tiến.
Trịnh Kiệt Luân đứng ở giữa, khó xử cười cười, gãi gò má.
“Ờ thì… Đánh đấm đúng là Lục Tiến đã thua, nhưng mà Lục Tiến cũng thắng Phàm Hafam cậu ở trò bắn súng.”
Trịnh Kiệt Luân cố gắng đình lại cơn thẹn của Lục Tiến.
“Hai cậu mỗi người một thế mạnh khác nhau mà.”
“Tôi đang hỏi cậu ở phương diện đánh đấm, cậu lại trả lời sang chuyện bắn súng làm gì?” Phàm Dương khó hiểu hỏi.
Thì là vì giữ tí mặt mũi cho họ Lục rồi, Trịnh Kiệt Luân toác mồ hôi, gượng ra nụ cười khổ sở.
“Má nó, đánh thì đánh, ông đây sợ chú chắc?” Lục Tiến mặt đen như than, đứng bật dậy.
“Đi, đến phòng tập, ông đây cho chú biết tay.”
Phàm Dương nhấc cao bạc môi, nhếch ra nụ cười không hề khách khí.
“Tôi đây chỉ muốn chỉ bảo thân thủ cậu tốt một chút, sang Pháp lỡ có chuyện gì còn có khả năng sống sót bò về Thành An.”
Nói như vậy chẳng khác nào Phàm Dương khi dễ Lục Tiến bây giờ yếu kém?
Mẹ nó, Lục Tiến mắng trong lòng.
“Đi!”
Lục Tiến nổi lửa bước đi, Trịnh Kiệt Luân gãi gãi gò má, từ tốn đứng dậy.
“Ơ thì…”
“Trịnh đại hiệp, tôi nói chuyện này với cậu” Phàm Dương khoác vai Trịnh Kiệt Luân, thì thầm nhỏ vào tai Trịnh Kiệt Luân.
Mặt Trịnh Kiệt Luân đang ngơ ngơ ngác ngác biến thành há hốc, giây sau đó không nhịn được thốt lên.
“Cái đệch!”
Ba mươi phút sau ở phòng tập.
Phàm Dương và Lục Tiến đã thay ra tây âu chỉnh tề, khoác trên mình duy nhất chiếc quần vải, phô ra cơ bắp sắn chắc, vòm ngực vạm vỡ như mạ đồng, một người đeo găng tay đấm bóp màu trắng, người còn lại màu đen, tất nhiên màu đen là của họ Lục.
Trịnh Kiệt Luân đứng dưới sân đấu, hai mắt đẹp híp lại, miệng kéo ra nụ cười dài đến tận mang tai.
Sàn đấu sẵn sàng, Phàm Dương bỗng nhiên nói.
“Nếu cậu có làm điều gì có lỗi với tôi thì bây giờ nói ra còn kịp.”
Lục Tiến nghe xong liền bĩu môi, cơn giận trong lòng ùng ùng cháy lửa, lớn giọng nói.
“Ông đấy chẳng làm điều gì có lỗi với cậu” Lục Tiến tự đấm vào găng tay, khí thế hừng hực hướng về Phàm Dương.
“Hôm nay ông đây sẽ cho chú mày ra bã.”
Người thủ hạ đứng giữa sàn đấu, bàn tay nghiêm chỉnh đưa thẳng ra phía trước, xác nhận hai bên đã sẵn sàng giao đấu, người thủ hạ nâng nhanh cánh tay lên kèm theo một tiếng hô lớn.
“Bắt đầu.”
Phàm Dương và Lục Tiến đối đầu di chuyển hình tròn, động tác thường thấy khi bắt đầu một trận đấm bóc.
Phàm Dương đột nhiên xông tới với cú đấm vung từ sau, một thoáng ám ảnh tâm lý từ ký ức những trận đấu đều bị bầm hai con mắt, Lục Tiến phản xạ theo bản năng dùng hai cánh ty ôm lại gương mặt.
Bộp.
“Ặc…” Lục Tiến cứng đơ, gương mặt trợn tròn trợn trắng nhìn Phàm Dương ở ngay trước mặt, cú đấm ở phía sau không hề gián xuống, cảm giác đau đớn ở nơi vô cùng hệ trọng xộc lên đại não.
“Cậu… Cậu… Đánh vào đâu vậy?” Lục Tiến trợn mắt, mặt tái miết, cơ thể theo phản ứng đau nhức ở nơi mỹ nam hùng dũng gục xuống.
“Chỗ này dễ bị đánh lắm” Phàm Dương nhấc môi cười tà, cú đấm ở phía sau lúc này mới đấm đến, đấm thẳng vào mắt bên phải của Lục Tiến.
Bộp.
Lục Tiến ngã vật xuống sàn, mắt phải nâu nâu đỏ đỏ, vừa ngã xuống đã nằm nghiêng lại, cong người ôm lấy nơi bị Phàm Dương lên gối, vừa rồi cứ ngỡ sẽ bị đấm vào mắt, nào ngờ họ Phàm lại lên gối chân vào của quý ba mươi năm của Lục Tiến.
Lục Tiến đau đến muốn khóc, hạ thể thốn tận ruột gan.
“Mẹ kiếp… Cậu chơi xấu…”
Ai đời đấm bóc lại đánh vào chỗ đàn ông, ôi khiếp, lên gối thế này thì anh có mà tuyệt tự tuyệt tôn mất.
“Anh mày đây chơi rất tốt với mày nhá, nhưng nhìn lại chú mày xem” Phàm Dương trèo lên người Lục Tiến, dùng thân thể cứng rắn nặng nề ngồi trên bụng Lục Tiến, gỡ ra găng tay đấm bóc, vung bạt tay vuốt qua gò má Lục Tiến.
Chát.
“Chú mày đem vợ anh đi giấu.”
Phàm Dương vung bạt tay ngược lại.
Chát.
“Chú mày đem vợ lẫn con anh giấu ở Đài Đông Nam, chuyện tài trời thế này mà chú bảo chú không làm gì có lỗi với anh à?”
Lục Tiến bị đánh hai cái, cái tát như trời gián khiến cho hai gò má Lục Tiến phát đau.
Chát.
“Cái này cho vợ anh.”
Thêm một cái đánh ngược lại.
Chát.
“Cái này cho con anh.”
Hai cái đánh khiến cho đầu óc Lục Tiến quay cuồng, Lục Tiến xoay đầu nhìn Trịnh Kiệt Luân đang che miệng cười dưới khán đài cầu cứu.
Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Lục Tiến, Trịnh Kiệt Luân nhúng vai ngán ngẫm, vỗ vỗ tay nhận xét.
“Đáng lắm đáng lắm, đáng đánh lắm.”
Không cầu cứu được Trịnh Kiệt Luân, Lục Tiến nhìn lại Phàm Dương, nhe ra nụ cười với hai gò má đỏ ửng vết bàn tay, khoé môi còn ướm ra một ít máu.
“Phàm ca, bớt nóng, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”
Phàm Dương cười cười, mắt đen nghiêm lại với nụ cười gian tà.
“Anh mày đã cho chú em cơ hội tự thú tội, này là do chú em tự chuốc lấy.”
“Thôi… Thôi nào, từ từ nói chuyện nào” Lục Tiến cười trong hai hàng nước mắt, khổ sở kêu lên.
“Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi a.”
“Kiệt Luân” Phàm Dương gọi, Trịnh Kiệt Luân chui lên kháng đài, cầm theo một hộp dụng cụ rất thần bí.
“Này… Này! Hai người các người muốn làm gì?”
Phàm Dương không ngần ngại trả lời.
“Vặt lông chú em, theo đúng nghĩa đen.”
Trịnh Kiệt Luân thích thú kéo ống quần Lục Tiến lên tận đùi, dán lên cẳng chân một miếng dán, Trịnh Kiệt Luân còn trêu chọc bằng cách dùng hai ngón tay se se một nhúm lông chân của Lục Tiến, se thành một đùm lông dính lấy nhau rồi giật ra.
“Áa!”
“Trò này vui” Trịnh Kiệt Luân phá lên cười, tay cầm chỏm lông lắc lắc khoe chiến tích, tiếp tục nắm lấy miếng dán lông giật ra.
“Áaa! Trịnh Kiệt Luân, thằng chết tiệc!”
Lục Tiến nằm vặn vẹo trên sàn, Phàm Dương ngồi phịch trên người, không thể thoát được, hạ thể bị đả thương nên toàn thân Lục Tiến lúc này bị Phàm Dương ngồi lên giống như chiếc đinh đóng cột.
Phàm Dương nhìn nét mặt đau khổ của bạn thân, nhìn hai gò má sưng đỏ sau bốn cái đánh, một bên mắt bầm tím, Phàm Dương nâng ra nụ cười gian tà, bàn tay mò xuống hạ thể Lục Tiến, nơi vừa bị anh lên gối bây giờ đang mềm ngoặc.
“Trịnh đại hiệp, đám lông chỗ này mới xum xuê này.”
“Mẹ kiếp…” Mặt Lục Tiến vừa đỏ vừa tái, thét lên một tiếng thất thanh.
“Thả ông mày raaa!”
Đêm hôm đó, phòng tập vang vội ra âm thanh người đàn ông gào thét từng cơn.
Còn tiếp…
(P/s Tui cười té ghế.)
_ThanhDii
Danh Sách Chương: