Tôn Ninh Ninh còng tay Vương Phong vào song sắt gần cửa sổ, rồi mới lấy hộp cứu thương, băng bó vết thương đang rỉ máu trên bắp tay Vương Phong. Đôi mắt xanh biếc như màu biển cả khẽ híp lại, giọng điệu mang chút trào phúng:
“Tôi cứ nghĩ là Tôn Bách Thần tìm đến chứ? Không ngờ là cậu đấy!”
Tôn Ninh Ninh đã biết Tôn Bách Thần đi gặp Thẩm Trí, được ông ta nói rõ hết chân tướng chuyện năm xưa. Cô ta nghe có người đột nhập lên tàu, còn tưởng là hắn theo đến trả thù. Vậy mà lại gặp được Vương Phong!
“Hay là cậu cũng muốn tự tay giết tôi, để trả thù cho Diệp Mộc Trà hả?” Cô ta cười khẩy, thái độ vô cùng cợt nhả.
Vương Phong nén chịu đau, khóe môi mấp máy, chậm rãi nói thành từng tiếng:
“Tôn Ninh Ninh, dùng tay lại đi. Đừng gây thêm tội lỗi nữa! Chị nghe lời tối, ra đầu thủ có được không?”
Lúc trước, mỗi khi nghe những lời nói thâm độc, châm biếm người khác từ Tôn Ninh Ninh, Vương Phong thường cảm thấy ghét cay ghét đắng. Nhưng mà trong thời khắc hiện tại, anh lại có chút thương cảm dành cho cô gái này.
Có lẽ bởi vì Vương Phong cảm nhận được, tận sâu trong tâm hồn Tôn Ninh Ninh còn chất chứa chút gì đó tốt đẹp, mà anh muốn cứu vãn nó. Một người con gái mỗi năm đều đặn gửi từng món quà xinh xắn, kèm theo muôn vàn dòng tin nhắn quan tâm đến anh, Vương Phong thật sự không đủ nhẫn tâm ruồng bỏ chị ta.
Chỉ là anh không thể hiểu, tại sao Tôn Ninh Ninh phải sa ngã đến bước đường này. Tại sao trong muôn vàn cách sống cao đẹp, chị ta lại tự hóa bản thân thành quỷ dữ?
Rốt cuộc là vì cái gì?
Tôn Ninh Ninh nghe những lời chân thành từ Vương Phong, không những không cảm động mà còn cười lên ngặt nghẽo. Anh đang khuyên cô ta đi đầu thú sao? Sau bao nhiêu tội ác mà cô gây ra, bảo Tôn Ninh Ninh tự mình đến đứng trước mặt cảnh sát, khác nào bảo cô đi chết đi?
Đây đã là đường cùng rồi!
“Đừng nói mấy lời ngớ ngẩn đó nữa! Vương Phong, cậu tự lo cho cái mạng nhỏ của mình trước đi. Có tin tôi cho cậu một phát súng không hả?” Tôn Ninh Ninh gằn lên, khẩu súng run run chỉ vào đầu cậu.
Vương Phong giơ cánh tay bị thương của mình lên, dí sát họng súng vào giữa trán của mình. Anh cười đầy tự tin, nói:
“Chị sẽ không bắn đầu, tôi chắc chắn đấy!”
Nếu Tôn Ninh Ninh muốn bắn anh, đã chẳng tự lấy tính mạng ra uy hiếp Hoắc Ngọa.
Nếu Tôn Ninh Ninh muốn bắn chết anh, đã chẳng kỳ công băng bó vết thương trên cánh tay anh lại.
Căn bản, cô ta sẽ không bắn! Từ lý trí đến con tim, Tôn Ninh Ninh hoàn toàn không có ý định
làm tổn hại Vương Phong!
“Bởi vì chị rất yêu tôi, đúng chứ?”
“Câm miệng! Cậu dựa vào cái gì mà nói tôi yêu cậu.”
Khóe môi Tôn Ninh Ninh run rẩy, như thể làm chuyện xấu bị người khác vạch trần sạch sẽ, cô ta đuổi lý chỉ biết gào lên bắt đối phương im lặng. Tôn Ninh Ninh rất sợ tình cảm của mình bị người khác vạch trần. Thật sự rất sợ hãi! Vương Phong nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngoan cường kia. Anh thở dài, không chút nào núng mà nói tiếp: “Con búp bê bằng len suốt mười tám qua chị vẫn giữ gìn cẩn thận, trân trọng nó là vì cái gì? Tôn Ninh Ninh, chị có dám nói rằng chị chưa từng có tình cảm với tôi không?” Món quà đơn giản mà Vương Phong tặng, chính anh cũng không nghĩ Tôn Ninh Ninh lại quý trọng như vậy!
Nhắc đến con búp bê, cô thẫn người, ngoảnh lại từng chuyện trong quá khứ. Còn nhớ như in vào cái năm sinh nhật mười tám tuổi, Tôn Ninh Ninh nhận được kết quả thi đại học.
Danh Sách Chương: